https://truyensachay.net

Chàng Trai Năm Ấy

Chương 10.1: Dấu chấm câu lạnh buốt

Trước Sau

đầu dòng
Đây là lời trao đổi cuối cùng của Bạc Hà và Tịch Duệ Nam trong thời niên thiếu,buổi sáng sớm của ngày đông này, ánh mắt và lời lẽ giữa hai người còn lạnh lẽo, tê buốt hơn cả gió mùa đông bắc đang thổi. Một đoạn tình yêu thời niên thiếu bắt đầu với sự kích động, bất ân, được kết thúc bằng một dấu chấm câu lạnh buốt.

1

Cả đêm Bạc Hà không chợp mắt, đến sáng sớm mới thiếp đi. Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ, cô thét lên một tiếng, ngồi bật dậy nhảy xuống giường, cuống quýt sủa soạn phóng đến trường. Cô chạy vào lớp học đúng lúc chuông báo giờ vang lên, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến, các bạn học trong lớp vẫn đang rì rầm nói chuyện.

Vừa bước chân vào phòng học, cô trông thấy Tịch Duệ Nam ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt cậu là vẻ hoang mang, đau khổ của tối hôm qua. Cô quay mặt đi coi như không thấy, vội vàng đi về chỗ mình, thấy Quách Ích có sự khác thường. Không biết vì sao cậu ta lại bị thương, trên cằm có một miếng gạc trắng, thoáng nhìn qua trông giống như ông già Noel với bộ râu trắng dài. Nam sinh ngồi trước mặt cậu ta đang nói đùa, rằng tiếc là Giáng sinh đã qua rồi, nếu không cho cậu ta đóng vui ông già Noel thì chẳng cần hóa trang.

Mặc cho cậu bạn trêu chọc, mặt Quách Ích vẫn cứng đơ, không nói năng gì. Cho đến khi Bạc Hà ngồi xuống, cách qua một chiếc bàn nhìn cậu ta, kinh ngạc hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”

Lúc này cậu ta mới đáp gọn lỏn một câu: “Đạp xe không cẩn thận bị ngã đập cằm xuống đường.”

Xem ra hôm qua sau khi đưa cô về nhà, lúc quay về trường câu ta đã ngã và bị thương. Trong lòng Bạc Hà thấy áy náy, nếu không phải vì tiễn cô, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện, đáng tiếc, cô không đáp lại được tấm lòng của cậu ta.

Sau tiết truy bài sáng, Bạc Hà kéo An Nhiên đến vườn hoa nhỏ trước dãy lớp học, thì thầm nói chuyện, kể lại việc tối qua Quách Ích lén hôn cô.

An Nhiên vừa kinh ngạc vừa buồn cười. “Nhìn không ra được là tên khù khờ này cũng có luc mạnh mẽ thế. Tầm ngầm tầm ngầm lại dám nhân lúc mất điện hôn trôm cậu. Xem ra cậu ta thật sự rất thích cậu đó. Thấy thế nào? Lần đầu tiên được con trai hôn, tim có đập nhanh không?”

Bạc Hà thở dài, không là lần đầu tiên nữa rồi, chỉ có điều mối quan hệ với Tịch Duệ Nam trước kia, cô không thể nói cho An Nhiên biết được. Lần này cô không có cảm giác đó, hoàn toàn không có. Nụ hôn bất ngờ của Quách Ích, ngoài làm cô kinh ngạc ra thì cũng chỉ có kinh ngạc mà thôi.

“Không có, khi đó mình bị bất ngờ đần cả người. Thật sự không ngờ cậu ấy sẽ hành động như thế.”

An Nhiên gật đầu: “Xem ra cậu thật sự không thích cậu ta rồi. Cho nên mới chẳng có cảm giác gì. Không giống như mình, lúc Tịch Duệ Nam hôn mình….” Cô ấy lại không kìm nén được cảm xúc, mắt sáng lên long lanh.

Chuông vào học vang lên, hai người cùng lên cầu thang quay về phòng học, đến đầu cầu thang thì gặp Tịch Duệ Nam đang chạy như điên xuống giống như một cơ lốc xoáy. Sắp vào lớp rồi, cậu ta còn vội vàng chạy đi đâu?

An Nhiên nhắc nhở cậu: “Tịch Duệ Nam, vào lớp rồi còn đi đâu nữa?”

Nhìn thấy hai người, Tịch Duệ Nam đột ngột dừng bước. Sắc mặt cậu trắng bệch giống như bang, bờ môi mỏng cũng hơi tái, như thể một người bị trọng thương hoặc mắc bệnh nặng. Nhưng ánh mắt cậu vô cùng sắc bén và lạnh lẽo, giống như kiếm tuốt khỏi vỏ, găm lên mặt Bạc Hà. Cậu chằm chằm nhìn cô, rồi chầm chậm rít qua kẽ răng từng chữ một: “Bạc Hà, bây giờ đến lượt tôi nói với cậu câu nói này: Người mà tôi căm ghét nhất trên thế giới này chính là cậu.”

Mỗi từ đều toát ra hận ý mãnh liệt và sự đau đớn khắc cốt ghi tâm. Bạc Hà sững sờ, hoàn toàn không hiểu lúc này cậu ta đang bị làm sao, đột nhiên nhìn cô giống như kẻ thù không đội trời chung vậy.

Tịch Duệ Nam nói xong liền bỏ đi, bước chân luống cuống, gấp gáp. An Nhiên ngạc nhiên nhìn cậu chạy đi, lại nhìn sang Bạc Hà, vô cùng khó hiểu. “Đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao cậu ấy lại nói cậu ấy căm ghét nhất trên thế giới này chính là cậu?”

Bạc Hà cũng mù mờ chẳng hiểu gì. “Mình không biết, hôm nay cũng chưa nói chuyện với cậu ta, ai biết được cậu ta đột nhiên nổi điên lên với mình vì cái gì: “Cậu ta muốn ghét thì cứ ghét đi, dù sao mình cũng rất ghét cậu ta.”

“Sao hai người lại không hợp nhau như vậy? Ngoài Quách Ích ra, trước nay Tịch Duệ Nam chưa từng giận dữ với người khác như thế này, vì sao cậu ấy lại tức giận với cậu?”

Lúc An Nhiên nhắc đến Quách Ích, Bạc Hà đột nhiên nghĩ: Lẽ nào vừa rồi hai người bọn họ lại xảy ra xung đột?

Phòng học chỉ còn cách mấy bước chân, Bạc Hà vội vã chạy vào nhìn, quả nhiên bầu không khí trong phòng học vẫn đang hung phấn, mọi người đang rất hiếu kỳ, thì thầm bàn tán. Có nữ sinh còn không về chỗ ngồi của mình, sán đến trước mặt Quách Ích, tò mò hỏi: “Cậu làm thế nào mà biết được bố của Tịch Duệ Nam ngoại tình?”

Bố của Tịch Duệ Nam ngoại tình! An Nhiên kinh ngạc bịt miệng mình lại, Bạc Hà cũng nghe thấy, trợn tròn mắt. Bỗng nhiên cô hiểu vì sao Tịch Duệ Nam lại giận dữ nói với cô như vậy. Nhất định cậu nghĩ rằng cô đã nói chuyện này cho Quách Ích biết, cậu cảm thấy bị cô bán đứng, hơn nữa còn bán đứng cho kẻ thù của cậu. Nhưng cô không hề nói gì mà, Quách Ích làm thế nào biết được?

Quách Ích, khóe mắt sưng tím, vẫn giữ im lặng trước câu hỏi của nữ sinh kia, bờ môi mím chặt, không chịu nói thêm một chữ nào nữa.

Giáo viên đến, nữ sinh kia tiếc nuối quay lại chỗ ngồi. Giáo viên chuẩn bị giảng bài nhưng nhìn qua một lượt đến vị trí trống của Tịch Duệ Nam, liền hỏi: “Tịch Duệ Nam vì sao lại không đi học? Xin nghỉ phải không?”

Cả lớp đều im lặng, hồi lâu sau lớp trưởng mới đứng lên ấp úng nói là cậu đã xin nghỉ rồi. Giáo viên đứng lớp cũng không hỏi thêm nữa mà bắt đầu giảng bài.

Khó khăn lắm mới chờ được đến hết tiết, Bạc Hà lập tức gọi Quách Ích ra ngoài hỏi cậu ta xem đã xảy ra chuyện gì. Vì sao cậu ta lại biết chuyện bố Tịch Duệ Nam có tình nhân?

Quách Ích chẳng giấu cô, nói rõ ngọn ngành sự việc.

Khởi nguồn là vì cậu nam sinh ngồi trước mặt Quách Ích muốn Tịch Duệ Nam ném vở bài tập toán cho cậu ta mượn chép, lúc cậu nắm đến lại trúng đầu Quách Ích. Quách Ích cảm thấy là cậu cố ý, thế là lập tức cầm cuốn vở bài tập đó xé thành hai nửa, cậu liền xông đến đánh nhau với cậu ta.

Quách Ích nghĩ rằng Tịch Duệ Nam vì chuyện tối qua nên cố ý sinh sự, muốn tìm cớ đánh nhau với mình. Cậu ta cũng muốn đánh nhau với Tịch Duệ Nam, nhưng tối qua lúc đạp xe quay về, bởi vì tâm thần hoảng hốt không cẩn thận bị trượt ngã, không những cằm bị rách một vết lớn, tay chân cũng trầy xước, thâm tím, nên lúc đánh nhau thì không phải là đối thủ của Tịch Duệ Nam. Sau khi phải chịu mấy đấm, Quách Ích quyết định công kích bằng lời lẽ: “Tịch Duệ Nam, cậu có biết bố cậu nuôi tình nhân ở bên ngoài, sắp sinh con rồi không? Chúc mừng cậu sắp được làm anh trai nhé!”

Một câu nói giống như viên đạn chí mạng, lập tức làm Tịch Duệ Nam suy sụp.

Chuyện là tối hôm qua, sau khi Quách Ích ngã bị thương, lúc đến bệnh viện xử lý vết thương thì bất ngờ trông thấy bố của Tịch Duệ Nam đang ở cùng một người phụ nữ trẻ.

Ông ta đưa cô gái trẻ đó đến nhập viện, ở cùng cô ta trong phòng tiêm để truyền nước. Cô gái đó nằm trên chiếc giường bệnh phía trong cùng, sắc mặt trắng bệch, mắt đẫm lệ. Ông ta ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô gái, hai người khe khẽ nói chuyện, không rõ là nói gì nhưng nhìn thần thái và hành động thì dễ dàng khiến người ta đoán ra quan hệ thân mật giữa bọn họ.

Quách Ích đến phòng tiêm để tiêm phòng uốn ván, nhìn thấy Tịch Văn Khiêm, cùng lúc phát hiện ra người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh được ông ta tận tâm chăm sóc không phải là mẹ của Tịch Duệ Nam. Mẹ của Tịch Duệ Nam đã từng đến lớp đưa sách cho con trai một lần, trông già hơn, con người phụ nữ này lại trẻ trung, xinh đẹp hơn nhiều. Sau khi sững sờ, cậu ta lập tức đoán ra mối quan hệ của hai người bọn họ, nhưng không dám chắc chắn.

Sau khi tiêm một mũi phòng uốn ván, Quách Ích rời đi, thời gian cậu ta ở lại phòng tiêm không đến hai phút. Tịch Văn Khiêm căn bản không chú ý đến cậu ta, nhưng cậu ta lại nghe thấy ông hỏi cô y tá: “Cô y tá, những loại thuốc cảm cúm này thật sự không gây ảnh hưởng cho thai nhi chứ?”

“Ông yên tâm, chúng tôi đều vô cùng cẩn thận khi kê đơn thuốc cho thai phụ.”

Thai nhi, mang thai – suy đoán ban đầu của Quách Ích nếu chỉ có năm phần thì lúc này đã được xác thực đến mười phần rồi, làm gì có người phụ nữ mang thai nào lại không bảo bố đứa trẻ cùng đến bệnh viện chứ?

Cảm giác muốn cười trên tai học của người khác bỗng dâng lên trong lòng Quách Ích, Tịch Duệ Nam, cậu vẫn ra vẻ tự cao tự đại ở trường, có biết là hậu viện nhà mình nổi lửa rồi không? Rõ ràng là không biết. Không sao cả, cậu sẽ bảo cho Tịch Duệ Nam biết, đến khi đó xem cậu ta còn tự phụ được nữa không.

Quách Ích bóc mẽ chuyện riêng tư của gia đình Tịch Duệ Nam ngay trước mặt các bạn trong lớp, Bạc Hà chỉ biết thở dài: “Quách Ích, chuyện riêng của nhà người ta, vì sao cậu lại nói toạc ra ở trong lớp chứ?”

Quách Ích gân cổ lên cãi: “Cậu ta đến gây sự với mình trước, đừng trách mình không khách khí.”

Bạc Hà hiểu Quách Ích làm thế này chẳng qua chỉ muốn đam Tịch Duệ Nam một đao cho hả dạ thôi. Tịch Duệ Nam vì muốn bố mình quay lại với gia đình mà dám liều mình mạo hiểm, hơn nữa còn cho rằng bố mình đã thực sự đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia, ai ngời quan hệ của bọn họ còn tiến thêm một bước, lén lút có cả con rồi, sự đả kích này e là còn lớn hơn cả việc lúc đầu cậu ta biết bố mình ngoại tình.

Chàng trai kích động nóng nảy đó không biết sẽ gây ra những chuyện gì nữa? Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà lại thấy hơi lo lắng.

Quách Ích dường như nhìn ra được. “Cậu lo lắng cho cậu ta sao?”

“Không có.” Bạc Hà phủ nhận. “Việc gì mình phải lo lắng cho cậu ta, cậu ta chẳng liên quan gì tới mình cả.”

Bạc Hà cố gắng kìm nén lo lắng trong lòng. Sao cô phải lo lắng cho cậu chứ? Dù sao cô cũng vô cùng ghét cậu, mà cậu bây giờ cũng ghét cô không kém. Bọn họ căm ghét thù hận nhau, nhìn đối phương như nhìn thấy kẻ thù, lo lắng cái gì chứ?

Sự lo lắng của An Nhiên lại vượt ra ngoài khả năng diễn đạt của ngôn ngữ. Sau khi nghe ngóng được gốc rễ căn nguyên sự việc từ chỗ các bạn học khác, cô ấy vô cùng tức giận chạy đến mắng Quách Ích một trận. Nói cậu ta không có bản lĩnh đánh nhau không đánh thắng được Tịch Duệ Nam liền dùng chuyện ngoại tình của bố cậu ấy để đả kích cậu ấy.

“Còn nói cậu ấy là ngươi không có lòng cảm thông, cậu thì có lòng cảm thông gì chứ? Tịch Duệ Nam bị bệnh tim đó, cậu châm chích cậu ấy như thế, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì cậu chính là hung thủ giết người.”

Quách Ích bị cô ấy mắng đến xanh cả mặt, xấu hổ quá hóa giận. “Cậu là cái thá gì chứ! Chuyện cảu tôi và Tịch Duệ Nam đến lượt cậu quản sao?”

An Nhiên hùng hồn nói: “Tôi cứ muốn quản đó, bởi vì tôi nhìn không thuận mắt.”

Cuối cùng Quách Ích cũng bị làm cho tức đến mức phải chạy ra khỏi phòng học, mãi đến buổi chiều mới quay lại lớp, còn Tịch Duệ Nam thì cả ngày không thấy quay lại học nữa.

2

Câu nói kia của Quách Ích giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trong lòng Tịch Duệ Nam, làm cho máu chảy đầm đìa. Cả thế giới bỗng chốc biến thành một mảng máu tanh, nhưng ngoài cậu ra, không ai khác có thể ngửi thấy được.

Thất vọng – nỗi thất vọng khắc cốt ghi tâm.

Đau đớn - nỗi đau đớn xé lòng.

Lời của Quách Ích giáng cho Tịch Duệ Nam một đòn đả kích kép nặng nề. Hóa ra bố vẫn giấu giếm cậu bí mật qua lại với Phạm Na, thậm chí còn để cô ta mang thai; còn Bạc Hà, cô gái mà cậu đã từng yêu thích và tin tưởng như vậy, sau khi đột nhiên lạnh nhạt với cậu, còn bán đứng cậu như thế. Từ khi nào cô ấy biết được quan hệ giữa bố cậu và Phạm Na đã tiến thêm một bước nữa? Nhưng cô ấy chưa từng nói với cậu, lại nói bí mật của cậu cho Quách Ích biết. Bọn họ ở cùng nhau nói về chuyện của cậu như thế nào, có phải là vừa cười vừa khinh bỉ vừa nhạo báng cậu không?

Thất vọng và đau đớn giống như những sợ dây leo rậm rạp cuốn chặt lấy cả cơ thể cậu, khiến cậu gần như không thở nổi. Trong phòng học có bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ, ngạc nhiên cảu bạn học, như một chiếc lưới khổng lồ từ bốn phương tám hướng bủa vây đến, càng khiến cậu cảm thấy nghẹt thở. Sắc mặt trắng bệch, cậu sải bước xông ra ngoài phòng học, một giây cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.

Ở đầu cầu thang cậu đã gặp Bạc Hà, cậu nhìn cô chằm chằm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng có một cảm giác thôi thúc muốn vung tay đánh về phía cô, nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm gì cả, chỉ nhìn cô chằm chằm rồi rít từng chữ qua kẽ răng: “Bạc Hà, bây giờ đến lượt tôi nói với cậu câu nói này: “Người mà tôi căm ghét nhất trên thế giới này chính là cậu.”

Vào lúc này, cậu hận cô, những tình cảm dịu dàng, ấm áp từng có ở nơi sâu thẳm trong lòng cậu bỗng chốc biến thành hận, biến thành đau. Lồng ngực đau đớn như nứt vỡ từng con, trái tim giòn như sứ đã vỡ nứt dưới hai lần đả kích lớn này, những mảnh vỡ sắc nhọn tản mát rơi xuống mỗi phần cơ thể, rạch ra vô số vết thương, máu tươi lặng lẽ tràn ra khắp nơi.

Vầng mặt trời vừa nhô ra khỏi tầng mây xám xịt, những tia nắng chiếu xuống chỉ có màu trắng xám không hề ấm áp, tất cả học sinh đều đã vào lớp chuẩn bị cho tiết học mới, sân trường rộng rãi yên tĩnh giống như một toà thành trống. Trên con đường lớn, bóng dáng cô độc của Tịch Duệ Nam một mình chạy điên cuồng thật thê lương.

Sau khi rời khỏi trường, Tịch Duệ Nam chạy thẳng đến công ty của bố. Cả quãng đường cậu chạy như điên, giống như một cái đầu tàu hỏa mất kiểm soát, lúc xông vào phòng làm việc của bố, cậu thở gấp đến nửa ngày cũng không nói một lời, chỉ nâng tay lên chỉ vào bố, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Bộ dạng của cậu dọa Tịch Văn Khiêm sợ hãi: “Nam Nam, con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, con đừng có kích động.”

Ông đi đến muốn đỡ con trai ngồi xuống ghế nhưng lại bị cậu nặng nề hất tay ra, cậu trợn mắt nhìn ông, vừa thở hổn hển vừa chất vấn: “Bố…vẫn cùng với Phạm Na…ở với nhau. Các người ….lại còn…còn có con nữa?”

Mặt Tịch Văn Khiêm cứng đờ, không hiểu làm thế nào mà con trai ông lại biết được chuyện này.

Trên thực tế, Tịch Văn Khiêm thực sự đã đoạn tuyệt qua lại với Phạm Na rồi. Sau khi cô ta rời Thanh Châu đến Thượng Hải, hơn hai tháng nay cũng không chủ động liên hệ với ông, cho đến hôm qua cô ta mới đột nhiên gọi điện thoại cho ông, nói rằng cô ta đã có thai, bây giờ cô ta đã quay lại Thanh Châu. Với tư cách là bố của đứa trẻ, cô ta hỏi ý kiến của ông, nên làm thế nào?

Tin tức này khiến Tịch Văn Khiêm rối như tơ vò. Tối hôm đó, ông ta lập tức đi gặp Phạm Na. Đi đường mệt nhọc và bị nhiễm lạnh, cô ta bị cảm, sốt nhẹ, yếu ớt nằm trên giường. Ông ta không dám chủ quan nên đưa Phạm Na đến bệnh viện khám, ở bệnh viện bọn họ đã thương lượng rất lâu, ông ta cũng khó xử, bởi vì không thể lại nhắc đến chuyện li hôn với vợ nữa, về phần con trai, bất luận thế nào cũng không thông qua được.

Cuối cùng, Phạm Na yếu ới nói: “Em biết anh sẽ khó xử, vậy được rồi, em sẽ bỏ đứa trẻ này đi, không mang thêm phiền phức đến cho anh nữa.”

Cô ta vừa nói thế, Tịch Văn Khiêm đã mềm lòng. “Hay là để anh nghĩ cách khác.”

Cách khác ông ta còn chưa nghĩ ra, con trai đã phẫn nộ đùng đùng chạy đến hỏi tội rồi. Ông ta hít một hơi thật sâu, quyết định nõi rõ ràng tất cả mọi chuyện với cậu: “Nam Nam, con ngồi xuống đi, đừng kích động, nghe bố từ từ nói được không?”

Tịch Duệ Nam nhìn phản ứng của bố liền biết tất cả đều là sự thật. Cậu gầm lên một tiếng giống như xe ruột: “Hóa ra bố vẫn luôn lừa con, bố còn gì để nói?”

“Bố có, Nam Nam, chuyện này bố có nỗi khổ tâm. Vì sao bố lại ở cùng với Phạm Na, con có biết không? Bởi vì bố và mẹ con… Bởi vì nguyên nhân sức khỏe của bà ấy, bố mẹ thực ra đã không phải là quan hệ vợ chồng nữa rồi.”

Tịch Văn Khiêm nói rất hàm xúc, Tịch Duệ Nam nhất thời nghe không hiểu. “Bố có ý gì chứ? Hai người vì sao lại không phải là quan hệ vợ chồng nữa?”

Khủng hoảng tình cảm của Tịch Văn Khiêm và vợ là Hạ Dung Phương đã có từ năm năm trước. Nguyên nhân là Hạ Dung Phương mắc bệnh suy buồng trứng sớm. bà không thể có quan hệ phòng the với chồng nữa. Điều này đối với cả hai vợ chồng họ đều là sự đả kích cực lớn. Vợ chồng mới hơn ba mươi tuổi, làm sao có thể bỏ được cuộc sống tình dục cá nước hòa hợp? Đặc biệt là Tịch Văn Khiêm, thân là một người đàn ông tràn trề tinh lực, ông sao có thể chịu đựng được cuộc sống hôn nhân không có tình dục. Nhưng ông chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể vì giải quyết vấn đề sinh lý mà tùy tiện đi tìm phụ nữ để phát tiết được. Sau khi nhẫn nhịn được ba năm, ông đã gặp Phạm Na, cô ta có thể thỏa mãn ông ta trên cả hai phương diện tình cảm và thân thể. Vì vậy, ông mới cân nhắc đến việc kết thúc cuộc hôn nhân không tình dục với vợ, chính thức kết hôn với cô ta.

Những lời này, trước đây ông không tiện nói với con trai, nhưng bây giờ con trai cũng đã trưởng thành, ông quyết định thử giải thích với cậu, khó khăn tìm từ để nói: “Nam Nam, bố mẹ con đã…mấy năm không có sinh hoạt vợ chồng rồi.”

Tịch Duệ Nam đờ đẫn cả nửa ngày mới lộ ra vẻ mặt nửa hiểu nửa không, ánh mắt nhìn bố vẫn đầy nghi hoặc: “Ý bố là…”

Cậu thiếu niên mười lăm tuổi không biết phải nói như thế nào, hồi lâu cũng không thốt ra được. Cuối cùng vẫn là bố cậu quyết tâm, dùng từ ngữ trong sách vở để nói rõ ràng với con trai.

“Ý bố là chỉ sinh hoạt tình duc. Nam Nam, bởi vì mẹ con mắc bệnh suy buồng trứng sớm, cho nên từ năm năm trước, bố mẹ đã không sinh hoạt tình dục rồi. Mấy năm nay, bố và mẹ con chỉ có danh nghĩa vợ chồng, mà không phải là vợ chồng thực sự.”

Nghe bố thẳng thắn nói ra bí mật về chuyện sinh hoạt tình dục của người trưởng thành khiến mặt Tịch Duệ Nam bỗng chốc đỏ bừng. Sau đó, lại nhanh chóng biến thành trắng bệch, cậu chăm chú nhìn bố , giọng nói tắc nghẹn: “Bố, vì chuyện này nên bố ra ngoài tìm người phụ nữ khác sao? Mẹ vẫn đối xử với bố giống như trước kia, vì sao bố lại không thể thông cảm cho mẹ?”

Lời con trai nói lộ rõ ý không thể thông cảm và bỏ qua, Tịch Văn Khiêm nhẫn nại giải thích cho cậu rằng hôn nhân không tình dục ảnh hưởng như thế nào tới một người đàn ông đang ở độ tuổi sung mãn, dần dần phá hoại tình cảm vợ chồng, ông biết để một thiếu niên mười lăm tuổi hiểu được những điều này rất khó, nhưng ông vẫn gắng hết sức để giải thích cho cậu hiểu.

Tịch Duệ Nam gay gắt phản bác: “Con không thể lý giải nổi, cái bố gọi là sinh hoạt tình dục lại quan trọng như vậy sao? Không có nó bố sẽ không thể tiếp tục sống với mẹ được nữa sao?”

“Nam Nam, con cũng sắp trưởng thành rồi, cũng bắt đầu biết thích con gái, cũng bắt đầu có kích động về mặt sinh lý. Con hãy suy từ sự kích động của bản thân để hiểu cho bố được không?” Tịch Văn Khiêm muốn con trai thử đứng vào vị trí của mình để suy nghĩ và hiểu cho việc ngoại tình của ông.

Tịch Duệ Nam quả nhiên sững sờ cả người, hồi lâu sau mới tiếp tục biện bác: “Nhưng mà sự kích động của con… có thể không cần…không cần….” Cậu ngập ngừng, cuối cùng đỏ mặt gào lên: “Không cần đi tìm phụ nữ, vì sao bố lại không thể?”

“Điều đó khác nhau, Nam Nam, con vẫn còn quá trẻ, sự kích động của con vẫn chỉ là sự nảy mầm của tình dục thời thanh xuân. Còn bố, bố là một người đàn ông trưởng thành, tâm thân khỏe mạnh, lại đã trải qua kinh nghiệm đẹp đẽ của cuộc sống tình dục, sự kích động của bố mãnh liệt hơn con cả trăm lần, bố vô cùng khát vọng một cuộc sống tình dục bình thường. Điều này, bây giờ con có thể thấy khó hiểu nhưng tương lai, khi con kết hôn rồi, trở thành một người đàn ông chân chính, có lẽ con sẽ hoàn toàn hiểu được bố.”

Cuộc nói chuyện cởi mở, chân thành giữa hai bố con hoàn toàn vượt qua ngoài giới hạn hiểu biết của Tịch Duệ Nam, cậu không hiểu phải tranh luận với bố như thế nào, mặt cậu trắng bệch, chỉ hỏi ông: “Đủ rồi, con không muốn tiếp tục bàn luận với bố về vấn đề này nữa. Con chỉ hỏi bố một câu, bây giờ bố định làm thế nào? Có phải thật sự muốn để Phạm Na sinh đứa bé đó không?”

Tịch Văn Khiêm nhìn khuôn mặt trắng xanh đầy vẻ kích động của con trai, thận trọng nói: “Bố vẫn đang cân nhắc.”

Tịch Duệ Nam nhìn bố chằm chằm, nói: “Bố, nếu bố lựa chọn muốn đứa con của cô ta, vậy con sẽ khiến bố phải hối hận cả đời.”

Câu nói cuối cùng được cậu chậm rãi thốt ra từng từ chữ một, toát ra sự kiên định và quyết tâm không gì lay chuyển được, khiến Tịch Văn Khiêm vô cùng chấn động. “Nam Nam”

“Con nói được là làm được, không tin bố cứ thử mà xem.”

Tịch Duệ Nam quay người rời đi mà không hề ngoái đầu lại, Tịch Văn Khiêm giận dữ ngồi trên ghế, trong chuyện này thái độ của con trai còn quyết liệt hơn ông tưởng tượng. Ông nhíu mày trầm tư.

Ra khỏi công ty của bố, Tịch Duệ Nam không quay lại trường học, cũng không về nhà. Cậu chọn bừa một quán net vào chơi game giết thời gian, cậu tìm một game bạo lực nhất, chơi chém giết đến tận lúc trời tối mịt, dùng phương thức giết chóc trong thế giới hư ảo để phát tiết những buồn bực, đau khổ trong hiện thực. Cậu qua cửa hết lần này đến lần khác, thu hút sự chú ý của những người chơi khác trong quán net. Trong đó có một người quen cậu, Chương Kiện cùng học thời cấp hai, sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu ta không thi được vào cấp ba nên đi học ở một trường dạy nghề, nhìn thấy Tịch Duệ Nam ở quán net, cậu ta vô cùng bất ngờ: “Học sinh ba tốt, cậu cũng đến quán net chơi game bạo lực à? Nào, cùng liên thủ giết địch nhé!”

Cậu ta không chỉ có một mình, còn có bảy, tám người bạn cùng chơi trực tuyến, sau khi kéo Tịch Duệ Nam vào trận doanh của bọn họ, tỉ lệ giết địch tăng lên. Một nhóm người chơi cả ngày, cho đến tận khi trời tối mịt, bị cái bụng đói meo thúc giục mới tạm ngừng chơi. Chương Kiệt kéo Tịch Duệ Nam cùng đi ăn tối. “Học sinh ba tốt, lần đầu gặp lại cậu từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, đi uống vài cốc nhé?”

Tịch Duệ Nam không từ chối, cùng đám người Chương Kiệt đến một nhà hàng lớn. Đám bạn của cậu ta phần lớn đều là học sinh trường dạy nghề, nhưng chẳng người nào có tướng học sinh. Đặc biệt là mấy người lớn tuổi, hút thuốc phì phèo rồi nhả ra những vòng khói một cách lão luyện; uống rượu thì ba bình năm chai là chuyện thường. Tịch Duệ Nam đón một điếu thuốc Chương Kiện đưa cho, mới hút một hơi đã ho sặc sụa; rượu chưa uống hết một chai đã bắt đầu đỏ mặt. Thuốc hút vào miệng có vị cay nông, rượu uống vào miệng cũng có vị cay nồng, mùi vị chẳng dễ chịu gì nhưng cậu vẫn kiên trì hút và uống tiếp…

2

Cả một ngày Tịch Duệ Nam không đi học.

Đến giờ tự học buổi tối, Bạc Hà cứ bất giác thở dài mãi, cô không biết vì sao mình phải thở dài, chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực, chỉ có thể mượn tiếng thở dài để xả bớt sự bức bối trong lòng.

Cả buổi tự học tối, An Nhiên như ngồi trên đệm gai. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc hết giờ, cô ấy thu dọn sách vở cùng Bạc Hà xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Bạc Hà, mình rất muốn đến nhà Tịch Duệ Nam xem cậu ấy ra sao rồi.”

“An Nhiên, buổi tối chạy đến nhà con trai không hay đâu…”

“Mình cũng biết vậy.” An Nhiên thở dài thườn thượt. “Nếu ngày mai cậu ấy vẫn không đi học…”

An Nhiên còn chưa nói hết câu, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng huyên náo, xen vào đó là tiếng mắng chửi, đánh đấm. Hình như có người đang đánh nhau, hai nữ học sinh bất giác cùng sững sờ. Xảy ra chuyện gì?

Trong lúc sửng sốt, dưới lầu có tiếng bước chân loạng choạng xông lên cầu thang. Chẳng mấy chốc bọn họ thấy Quách Ích một mình xong lên đầu tiên, góc trán đang chảy máu, phía sau cậu ta có mấy nam sinh lạ hùng hổ khua gậy đuổi theo. Tên đuổi theo đầu tiên có vóc dáng rất cao, mái tóc nhuộm thành màu vàng kim, miệng đầy râu lún phún, trông giống như thanh niên bịu đời. Hắn ta xuống tay ác nhất, liên tục khua gậy đập tới, tiếng gậy đạp lên cơ thể Quách Ích phát ra âm thanh trầm đục. Cậu ta vừa chịu đau đớn vừa gắng sức chạy, giống như một chú chó nhỏ bị một đàn sói dữ truy đuổi, chẳng thể nào phản kháng, chỉ có thể cố gắng sức chạy giữ mạng.

An Nhiên và Bạc Hà chưa từng nhìn thấy cảnh thượng bạo lực thế này, bị dọa sợ đến choáng váng, không biết làm gì, diễn biến sau đó càng khiến họ kinh hãi hơn. Sau khi chạy đến tầng ba, Quách Ích đã bị đám người này đuổi kịp, gậy đạp lên người cậu ta như mua. Bị bức đến đường cùng, cậu ta cắn răng, lật người qua lan can hành lang, nhảy thẳng xuống tầng ba.

Bạc Hà và An Nhiên trợn mắt nhìn cậu ta lật người qua lan can ngã xuống, kinh hãi hét lên thất thanh.

Khi giáo viên chạy đến, đám nam sinh lạ mặt kia đã nhanh chóng chạy trốn. Chỉ có Quách Ích sau khi nhảy từ tầng ba xuống, tuy rơi vào bồn hoa ở dưới lầu, bùn đất mềm đã làm giảm bớt một phần lực nhưng cậu ta vẫn bị gãy một chân, cả người đau đớn co thành một khối, rên rỉ không ngừng.

Sự việc Quách Ích bị người ta quây đánh phải nhảy lầu bị thương khiến cả Thanh Châu nhất trung rung động.

Học sinh có mặt ở hiện trường tối hôm đó đều nói rằng chắc chắn cậu ta bị người ta trả thù, bởi vì lúc cậu ta đi xuống lầu, mấy người lạ mặt kia vừa thấy liền xông tới, chẳng nói chẳng rằng rút gậy giấu trong áo khoác ra đánh.

“Chắc cậu ta đắc tội với ai đó?”

Quách Ích đã đắc tội với ai? Học sinh của lớp năm khối mười đều không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện xảy ra sáng hôm đó. Ngay tối cùng ngày, cậu ta đã bị đánh, là ai sai khiến? Gần như chẳng cần phải đoán, Tịch Duệ Nam đương nhiên trở thành nghi phạm lớn nhất.

Quách Ích cũng nói với hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm điều tra chuyện cậu ta bị đánh: “Tịch Duệ Nam, chắc chắn là Tịch Duệ Nam gọi người đến đánh em. Cậu ta trước nay đã bất hòa với em, bọn em từng nảy sinh xung đột mấy lần, không ngờ lần này cậu ta lại chơi ác như vậy.”

Ngày hôm sau, Tịch Duệ Nam vẫn không đi học. Phía nhà trường liên hệ với phụ huynh của cậu, Tịch Văn Khiêm lại một lần nữa được mời đến trường. Sau khi biết chuyện, ông rất kinh ngạc: “Không thể nào! Con trai tôi tuy dễ kích động nhưng chuyện bạo lực như thế này nó không thể nào làm được, có phải là có hiểu nhầm không?”

Chủ nhiệm lớp nhìn ông, nói: “Tịch Duệ Nam vẫn luôn là học sinh ưu tú, nhưng học kỳ này cậu ấy thực sự thay đổi quá nhiều, các vị là phụ huynh có trách nhiệm rất lớn.”

Ẩn ý trong lời nói của giáo viên chủ nhiệm khiến Tịch Văn Khiêm tím mặt một hồi. “Cô giáo, vậy xin cô gọi nó ra đây, tôi sẽ cẩn thận hỏi han xem nó đã gặp phải chuyện gì.”

Chủ nhiệm lớp lại thở dài. “Hai ngày nay cậu ấy không đi học, ông là phụ huynh mà cũng không biết ư?”

Tịch Văn Khiêm hoàn toàn sững sờ.

Tịch Văn Khiêm vội vàng gọi điện cho Tịch Duệ Nam, trong điện thoại là những âm thanh ồn ào, ầm ĩ, ông phủ đầu hỏi: “Nam Nam, con đang ở đâu?”

Người ở đầu dây bên kia hồi lâu không lên tiếng, ông thấy sốt ruột: “Nam Nam, sáng sớm rõ ràng con đã đeo ba lô ra ngoài, vì sao không đi học?”

Giọng nói uể oải, mệt mỏi của Tịch Duệ Nam lúc này mới truyền đến: “Bố đang quan tâm đến con hay là chất vấn con.”

“Bố thật sự muốn chất vấn con, buổi tối hôm qua có phải là con gọi người đến đánh Quách Ích không?”

“Làm sao bố biết được?”

Giọng nói của Tịch Duệ Nam rõ ràng toát ra vẻ căng thằng: “Quách Ích cậu ta không sao chứ?”

Tịch Văn Khiêm thấy rùng mình. “Nam Nam, thật sự là con làm sao?”

“Con…con có một người bạn học, nghe nói con cãi nhau với cậu ta, liền bảo muốn giúp con đánh cho cậu ta một trận để xả giận, con chỉ muốn xả giận một chút thôi, con không ngờ…cậu ấy lại gọi nhiều người đến đánh Quách Ích như vậy. Nghe nói…sau đó cậu ta phải nhảy lầu, cậu ta…không sao chứ?”

Tịch Duệ Nam nói đến câu cuối thì giọng đã bắt đầu run rẩy, rõ ràng cậu hoàn toàn không ngờ được sự việc sẽ trở nên như thế này. Tịch Văn Khiêm thở dài: “Nam Nam, bây giờ con lập tức đến phòng làm việc của bố.”

Cùng các bạn học từ bệnh viện thăm Quách Ích về, tâm trạng của Bạc Hà vô cùng nặng nề. Xương chân phải của cậu ta bị gãy, chỉ không thể tham gia thi cuối kỳ, việc học hành của học kỳ tới e là cũng sẽ lỡ dở. Sau này cũng không còn là truy phong thiếu niên chạy nhanh như gió trên sân điền kinh nữa.

Bạc Hà cảm thấy Tịch Duệ Nam quá nhẫn tâm, tại sao lại gọi nhiều người như vậy đến quây đánh một mình Quách Ích, thật sự là muốn lấy mạng của cậu ta mà! Tuy Quách Ích không nên nói ra bí mật riêng tư của gia đình cậu trước lớp nhưng cậu trả thù thế này thật khiến người ta phẫn nộ. Thật không biết chừng mực! Tiếc cho cô lúc đó còn cảm thấy Quách Ích không đúng, thấp thỏm lo lắng cho cậu. Kết quả…Bạc Hà cảm thấy xấu hổ vì chút lo lắng kia của mình, cô nên sớm biết cậu ta là người không đáng được cảm thông mới phải.

Khi các học sinh trong lớp tụ tập bàn tán, đều nói không ngờ Tịch Duệ Nam lại ác như vậy, chuyện lần này khiến mọi người quá kinh ngạc. An Nhiên cũng nói với Bạc Hà: “Thật không ngờ! Dù thế nào mình cũng chẳng thể ngờ Tịch Duệ Nam sẽ làm ra chuyện như thế, lần này cậu ấy thật sự quá đáng rồi.”

Bạc Hà giận dữ nói tiếp: “Cũng quá ác độc cơ, dám gọi nhiều người như vậy đến đánh một mình Quách Ích, chẳng khác nào muốn lấy mạng cậu ấy. Mình sớm đã nói nhân phẩm của cậu ta có vấn đề, không phải loại tử tế gì, quả nhiên không nhìn lầm cậu ta.”

An Nhiên thở dài: “Cậu ấy thực ra không hề xấu, chỉ là lần này…mình nghĩ cậu ấy đã phải chịu sự đả kích quá lớn nên mới hành sự lỗ mãng như thế, cũng không biết nhà trường định xử lý cậu thế nào?”

Bạc Hà phất tay, kiên quyết nói: “Nếu mình là hiệu trưởng, mình sẽ lập tức đuổi học cậu ta.”

Nhưng trường học lại không đuổi học Tịch Duệ Nam, cũng không có bất cứ hình thức xử phạt nào với cậu.

Sau hai ngày không đi học, dưới sự ủng hộ của bố, Tịch Duệ Nam quay lại trường. Cậu tỏ ra hoàn toàn không biết về việc đã xảy ra vào tối hôm đó, chỉ thừa nhận chuyện đã cãi vã và đánh nhau với Quách Ích, nhưng tuyệt đối không thừa nhận là cậu gọi người đến đánh Quách Ích. Bởi vì không có chứng cứ chứng minh là cậu sai người làm nên nhà trường không thể quy tột cho cậu được. Thêm vào đó cậu vẫn luôn là học sinh ưu tú, nhân phẩm, học lực đều tốt, biểu hiện trước đây đều vô cùng xuất sắc, trong tình huống không có chứng cứ, nhà trường không thể và cũng không muốn phạt nặng cậu.

Đối với động thái của nhà trường, bố mẹ Quách Ích rất không phục, bọn họ đi báo cảnh sát, tố cáo Tịch Duệ Nam tội cố ý gây thương tích. Hai cảnh sát đến trường học điều tra vụ án này, không chỉ tìm Tịch Duệ Nam hỏi han mà còn tìm không ít học sinh trong lớp để lấy lời khai. Các học sinh mới lên cấp ba, chưa trải đời đều hoảng sợ, kích động. Cảnh sát còn điều tra vụ án đó, Tịch Duệ Nam lần này gặp phiền phức lớn rồi. Bởi vì cậu đã đủ mười lăm tuổi nên nếu tội danh được thành lập thì sẽ bị đưa đến trại quản giáo thanh niên vài năm.

Bạc Hà cũng bị mời đi phối hợp điều tra, cô kể hết toàn bộ căn nguyên sự bất hòa giữa Quách Ích và Tịch Duệ Nam, thẳng thắn bộc lộ quan điểm của mình: “Cháu cảm thấy chính là Tịch Duệ Nam gọi người đến đánh Quách Ích, đây là chuyện quá rõ ràng, kẻ ngốc mới không nhìn ra được. Chỉ có điều không phải cậu ta tự ra tay, cho nên không có chứng cứ xác thực.”

Bạc Hà không giống những học sinh khác, bọn họ đều cố gắng làm giảm nhẹ sự việc này. Cô lại cảm thấy Tịch Duệ Nam cần phải nhận được sự trừng phạt thích đáng vì việc làm sai trái cảu mình, loại người như cậu thì nên được đưa đến trại quản giáo để giáo dục cho tốt, nếu không thì thật quá bất công với Quách Ích.

Sau khi cảnh sát đến trường điều tra vụ án này, chưa đầy hai ngày sau, bố mẹ Quách Ích lại chủ động hủy án. Vụ án đánh nhau bình thường, nếu không gây ra án mạng nghiêm trọng thì không cần quy trình án hình sự để xử lý, mà coi là vụ án dân sự để thương lượng thỏa thuận hòa giải ngầm với bố mẹ Quách Ích, bồi thường một món tiền rất lớn cho gia đình Quách Ích. Quách gia lấy được khoản tiền bồi thường hậu hĩnh liền hủy án, nói cách khác, Tịch gia đã dùng tiền để dẹp yên phiền phức lần này.
alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc