Đồ đạc trong máy bay cũng bay lên rồi bay ra ngoài qua cửa lách đang mở.
Thân thể của hai người cũng trượt về phía cánh cửa đó, Lãnh Tiểu Dã vươn tay muốn nắm lấy thứ gì đó, tay bị thương của cô lướt qua chân ghế mà không bắt được.
May thay, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng duỗi tay ra, nắm lấy một tay cầm, cánh tay còn lại ôm chặt lấy cô, hai thân thể lơ lửng giữa không trung.
"Tôi sẽ đẩy em lên, em tìm cách điều khiển máy bay ... Ở khu vực này có rất nhiều đá ngầm. Nếu chúng ta nhảy xuống, tất cả đều sẽ chết ..."
Anh nói lớn rồi đẩy mạnh cô lên.
Vào thời khắc sinh tử, Lãnh Tiểu Dã cũng không quan tâm anh lắm, lập tức để anh dùng thân mình làm thang, ra sức giúp đỡ, cô mạnh mẽ leo lên, cuối cùng nắm lấy tay vịn rồi trèo lên trực thăng.
Cô quay mặt lại thì thấy Hoàng Phủ Diệu Dương một tay đang giữ lấy tay vịn, tay kia đang chật vật cố nắm lấy chân ghế bên.
Nếu lúc này cô đá anh, tên khốn đó sẽ ngay lập tức ngã xuống.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng sau đó cô liền giơ chân đá lên, không đá phải tay anh, mà là vào dây thắt an toàn.
Dây an toàn ngay lập tức trượt xuống và xuất hiện trước mặt anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lên, Lãnh Tiểu Dã đã xoay người lại, đéo chiếc quần đã bị anh cởi ra, cẩn thận bò về phía buồng lái.
Nắm lấy dây an toàn, Hoàng Phủ Diệu Dương leo lên một cách nhanh chóng.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đã ngồi vào ghế lái, một tay giữ ghế, nhanh chóng dùng gõ vào nút lái trên bàn phím, kết quả là sau khi ấn nhiều lần hệ thống nút ấn vẫn không có phản ứng.
“Thế nào?” Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến gần cô.
Lãnh Tiểu Dã lấy tay bấm mạnh vào nút điều khiển, "Chết rồi, hệ thống buồng lái hoàn toàn có vấn đề."
“Cần điều khiển còn sử dụng được không?” Anh cau mày hét lên.
Gió tràn mạnh vào máy bay, mọi thứ trong khoang quay đều hướng xuống dưới nên không cần phải hét lên như thế vì ai cũng nghe thấy cả.
Lãnh Tiểu Dã cố gắng kéo cần điều khiển, nhưng không được, "Hình như bị kẹt, anh mau đi tìm dù để nhảy!"
Sau khi hít một hơi, Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến bên cạnh cô, vòng qua từ phía sau, đưa một tay ra để kéo cần điều khiển với cô.
“Không phải bảo anh đi tìm dù để nhảy sao?” Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn anh và gầm lên, “Chiếc trực thăng hỏng sẽ rơi xuống sau ít phút nữa. Anh thừa mạng hay sao? Tôi vẫn còn chưa tận hưởng đủ hương vị cuộc sống, không muốn chết lúc này đâu! "
Giọng điệu của Hoàng Phủ Diệu Dương trầm xuống, "Vừa rồi, dù để trong túi vải đều đã rơi ra."
“SHIT!” Lãnh Tiểu Dã rống lên, “Hoàng Phủ Diệu Dương, nói cho anh biết, nếu tôi mà chết, tôi biến thành ma cũng sẽ không buông tha cho anh.
“Tôi sẽ không để em chết đâu!” Anh nói, siết chặt lòng bàn tay cô, “Cùng nhau thử xem.”CHƯƠNG 59: Biến thành ma cũng sẽ không buông tha cho anh
Đồ đạc trong máy bay cũng bay lên rồi bay ra ngoài qua cửa lách đang mở.
Thân thể của hai người cũng trượt về phía cánh cửa đó, Lãnh Tiểu Dã vươn tay muốn nắm lấy thứ gì đó, tay bị thương của cô lướt qua chân ghế mà không bắt được.
May thay, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng duỗi tay ra, nắm lấy một tay cầm, cánh tay còn lại ôm chặt lấy cô, hai thân thể lơ lửng giữa không trung.
"Tôi sẽ đẩy em lên, em tìm cách điều khiển máy bay ... Ở khu vực này có rất nhiều đá ngầm. Nếu chúng ta nhảy xuống, tất cả đều sẽ chết ..."
Anh nói lớn rồi đẩy mạnh cô lên.
Vào thời khắc sinh tử, Lãnh Tiểu Dã cũng không quan tâm anh lắm, lập tức để anh dùng thân mình làm thang, ra sức giúp đỡ, cô mạnh mẽ leo lên, cuối cùng nắm lấy tay vịn rồi trèo lên trực thăng.
Cô quay mặt lại thì thấy Hoàng Phủ Diệu Dương một tay đang giữ lấy tay vịn, tay kia đang chật vật cố nắm lấy chân ghế bên.
Nếu lúc này cô đá anh, tên khốn đó sẽ ngay lập tức ngã xuống.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng sau đó cô liền giơ chân đá lên, không đá phải tay anh, mà là vào dây thắt an toàn.
Dây an toàn ngay lập tức trượt xuống và xuất hiện trước mặt anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lên, Lãnh Tiểu Dã đã xoay người lại, đéo chiếc quần đã bị anh cởi ra, cẩn thận bò về phía buồng lái.
Nắm lấy dây an toàn, Hoàng Phủ Diệu Dương leo lên một cách nhanh chóng.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đã ngồi vào ghế lái, một tay giữ ghế, nhanh chóng dùng gõ vào nút lái trên bàn phím, kết quả là sau khi ấn nhiều lần hệ thống nút ấn vẫn không có phản ứng.
“Thế nào?” Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến gần cô.
Lãnh Tiểu Dã lấy tay bấm mạnh vào nút điều khiển, "Chết rồi, hệ thống buồng lái hoàn toàn có vấn đề."
“Cần điều khiển còn sử dụng được không?” Anh cau mày hét lên.
Gió tràn mạnh vào máy bay, mọi thứ trong khoang quay đều hướng xuống dưới nên không cần phải hét lên như thế vì ai cũng nghe thấy cả.
Lãnh Tiểu Dã cố gắng kéo cần điều khiển, nhưng không được, "Hình như bị kẹt, anh mau đi tìm dù để nhảy!"
Sau khi hít một hơi, Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến bên cạnh cô, vòng qua từ phía sau, đưa một tay ra để kéo cần điều khiển với cô.
“Không phải bảo anh đi tìm dù để nhảy sao?” Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn anh và gầm lên, “Chiếc trực thăng hỏng sẽ rơi xuống sau ít phút nữa. Anh thừa mạng hay sao? Tôi vẫn còn chưa tận hưởng đủ hương vị cuộc sống, không muốn chết lúc này đâu! "
Giọng điệu của Hoàng Phủ Diệu Dương trầm xuống, "Vừa rồi, dù để trong túi vải đều đã rơi ra."
“SHIT!” Lãnh Tiểu Dã rống lên, “Hoàng Phủ Diệu Dương, nói cho anh biết, nếu tôi mà chết, tôi biến thành ma cũng sẽ không buông tha cho anh.
“Tôi sẽ không để em chết đâu!” Anh nói, siết chặt lòng bàn tay cô, “Cùng nhau thử xem.”
Dù thì không có, nhảy xuống biển thì không thể, bây giờ chỉ có thể cố gắng tìm cách cố gắng điều khiển máy bay hạ cánh an toàn.
Lãnh Tiểu Dã dù tức giận, vẫn bóp nắm cần điều khiển với anh.
"3!"
Vừa nói, hai người cùng nhau đồng loạt dùng hết sức mà đẩy, cần điều khiển cũng từ từ bị hai người kéo lên.
Dù thì không có, nhảy xuống biển thì không thể, bây giờ chỉ có thể cố gắng tìm cách cố gắng điều khiển máy bay hạ cánh an toàn.
Lãnh Tiểu Dã dù tức giận, vẫn bóp nắm cần điều khiển với anh.
"3!"
Vừa nói, hai người cùng nhau đồng loạt dùng hết sức mà đẩy, cần điều khiển cũng từ từ bị hai người kéo lên.