Ở trong ngực của Nam Cung Kình Hiên, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, tay chân dần dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng càng lúc càng lạnh, mà Nam Cung Kình Hiên chỉ lẳng lặng ổn định người trong ngực mình, anh hờ hững xoay người, 'Chát!', một cái tay hung hăng đánh lên trên mặt của La Tình Uyển! !
La Tình Uyển kêu gào bi thống, giơ tay bụm mặt, tóc tai tán lạc trên mặt, lảo đảo mấy cái suýt ngã xuống.
Cô tiếp tục ở đây nói hưu nói vượn nữa thử xem —— Mặt của Nam Cung Kình Hiên âm trầm đáng sợ: La Tình Uyển, nhẫn nại của tôi luôn có giới hạn, cô còn có thể sống sót đứng ở chỗ này mà thuyết tam đạo tứ, đó đã là sự nhân từ của tôi đối với cô! Cô không hề cảm kích đúng không? Có muốn nhìn thử xem tôi sẽ không khách sáo với cô hay không!
Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, theo bản năng bắt lấy cánh tay của Nam Cung Kình Hiên.
Đã lâu rồi cô không nhìn thấy bộ dáng bạo ngược của người đàn ông này, chỉ cảm giác là vẻ lạnh lùng cùng sự hung ác ngoan độc kia không còn tồn tại, nhưng chẳng qua là bị thái độ đúng mực cùng sự ưu nhã của anh che giấu đi mà thôi, đến khi anh thật sự nổi giận lại là một chuyện vô cùng đáng sợ.
La Tình Uyển bụm mặt, trong mắt tràn đầy nước mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
Anh đánh tôi. . . . . . Cô ta run rẩy nói: Nam Cung Kình Hiên, anh lại có thể đánh tôi! !
Không muốn chọc giận tôi nữa thì cút ra ngoài ngay! Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng khiển trách.
Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt cánh tay của anh, thấp giọng kêu tên anh, nhưng không hề có tác dụng.
Nước mắt của La Tình Uyển rớt xuống, cô ta bụm mặt cười rộ lên, giống như đã điên cuồng, chỉ vào Dụ Thiên Tuyết gào to: Cô thấy chưa? ! Đây chính là kết cục! Dụ Thiên Tuyết. . . . . . Tốt nhất là cả đời cô đừng vượt qua giới hạn, cả đời không nên làm chuyện có lỗi với anh ta, nếu không, cô sẽ thấy một mặt máu lạnh vô tình của người đàn ông này! Cực kỳ vô tình!
Mắt thấy không khí quanh thân Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng lạnh, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nắm bàn tay của anh, ngón tay mềm mại hòa hoãn lực đạo mạnh mẽ của anh, cũng hòa hoãn cơn giận dữ của anh.
Người phụ nữ xinh đẹp mảnh khảnh đứng thẳng người, ánh mắt trong suốt, mở miệng nói: Cám ơn La tiểu thư đã đề điểm, tôi nghĩ cả đời tôi cũng thể nghiệm không tới kết cục của cô, ai kêu tôi không hung ác cũng không tuyệt tình được như cô làm chi? Chính cô từ từ mà hưởng thụ kinh nghiệm của mình đi, tôi sẽ hạnh phúc cho cô xem, hạnh phúc tuyệt đối.
Nghe lời này, cả người của La Tình Uyển dường như bị bức bách đến phát loạn thần kinh, hận đến muốn nổi điên, cô ta hét lên một tiếng, giơ tay chụp được bất cứ thứ gì chung quanh đều ném về phía Dụ Thiên Tuyết!
Đèn bàn, văn kiện, bút máy. . . . . .
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên lạnh lẽo, anh kéo Dụ Thiên Tuyết qua ôm vào trong ngực, sợ cô bị dọa, anh xoay người thay cô ngăn trở những thứ ngổn ngang kia, trong lòng xác định, người phụ nữ này quả thật đã điên rồi!
La Tình Uyển, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Anh gầm lên.
Tôi hận anh! Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh! ! La Tình Uyển giống như đã điên loạn, vừa ném