Dụ Thiên Tuyết cảm giác được sự thân mật của anh, cũng biết là anh đang nói đùa, cô nghiêng mặt sang bên, cắn môi nói: Em không có bị cô ta dọa, em là bị anh dọa sợ, anh đúng là độc ác, rõ ràng trạng thái của cô ta đã không tốt, anh còn nói ra mấy lời ác độc như vậy, em sợ lỡ như cô ta thật sự luẩn quẩn trong lòng thì biết làm sao.
Đó là cô ta đáng đời, Âm điệu của Nam Cung Kình Hiên trở nên rét lạnh nửa giây, nhẹ nhàng quay người cô lại, nâng cằm của cô lên tra xét biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn: Đối với loại phụ nữ như cô ta, chúng ta không nên có chút đồng tình nào, nói không chừng lúc nào đó lại bị nhào tới cắn ngược lại một cái, em thấy cô ta có dấu hiệu thay đổi sao? Không hề, thế thì càng không đáng để chúng ta lo lắng.
Nói tới nói lui, trong lòng Dụ Thiên Tuyết vẫn có chút lo lắng mơ hồ, cũng không biết là vì cái gì.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Câu Các người đang bức tử tôi La Tình Uyển kêu gào thê lương như vậy, cô không muốn nhớ, nhưng nó cứ liên tục vang vọng trong đầu.
Giơ tay cầm lên đèn bàn bị ném trên ghế salon vứt qua một bên, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng kéo cô qua ôm vào trong ngực, ngồi xuống salon, vuốt tóc cô, nói: Em còn chưa nói cho anh biết sao hôm nay em lại tới đây, nhớ anh?
Dụ Thiên Tuyết phục hồi tinh thần từ trong sự sững sờ, ánh mắt trong suốt lộ vẻ do dự, ngẫm nghĩ vẫn là mở miệng nói: Anh cho Dạ Hi gặp Trình Dĩ Sênh một lần có được không?
Nghe cô nói xong, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Kình Hiên có hơi biến hóa.
Xem ra, đây đích thực là một ngày không yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều nói đến mấy chuyện râu ria, ngay cả cô dâu bảo bối của anh cũng bắt đầu đi theo quan tâm, tay của Nam Cung Kình Hiên vuốt ve mặt cô, trong mắt tràn đầy sự thương yêu, hầu như cô chưa bao giờ đề ra yêu cầu gì, một khi nói lên yêu cầu, quả thật anh không biết nên trả lời như thế nào để cự tuyệt.
Là Dạ Hi tìm em à? Anh hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: Là chính em đáp ứng cô ấy tới đây cầu xin anh, anh giam giữ Trình Dĩ Sênh như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu như anh để cho bọn họ gặp mặt một lần, có lẽ trong lòng Dạ Hi cũng không khổ sở như thế, cũng đỡ phải cô ấy ngày ngày náo loạn trong nhà, dọa con cái sợ hãi không nói, chúng ta nhìn cũng kỳ cục.
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên trở nên mê ly, có nhàn nhạt ý lạnh, tựa vào salon không lên tiếng.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết có hơi bị dọa, giơ tay giật nhẹ tay áo của anh, nhưng anh không phản ứng.
Haiz. . . . . . Anh lên tiếng được không? Cô nhỏ giọng nói, ở trong căn phòng cùng một đầu sói vì thế cô có chút luống cuống, cánh tay ngọc ngà nhẹ nhàng vòng chặt thắt lưng của anh: Dù không đáp ứng thì anh cũng phải nói cho em biết, không nên mặt lạnh hù em, rất dọa người.
Nam Cung Kình Hiên hưởng thụ sự chủ động thân mật khó có được của cô, gương mặt tuấn tú lộ vẻ nghiêm nghị mị hoặc.
Em nghĩ tới chưa? Nếu sau khi gặp mặt mà Dạ Hi càng khó chịu thì làm sao bây giờ? Anh cúi xuống nhìn