Triệu Tiểu Chiêu vừa quay lại phòng học đã bị Vệ Giai, Lý Nghiên vây quanh.
Tiểu Chiêu, vừa rồi ở phòng học xảy ra chuyện gì hả ? Vệ Giai tỏ vẻ ghét bỏ, đi vòng qua chỗ Phùng Thanh Thanh, chen vào giữa hai người chắn trước Triệu Tiểu Chiêu.
Gặp phải một kẻ bị bệnh thần kinh thôi, chúng ta không cần đề cập tới ả, mất công ảnh hưởng tâm tình. Triệu Tiểu Chiêu tâm trạng không thoải mái, vẻ mặt đầy mệt mỏi, Vệ Giai và Lý Nghiên bốn mắt nhìn nhau, thấy vậy cũng không còn muốn bà tám nữa, hai người ra vẻ hiểu biết vỗ bả vai Triệu tiểu Chiêu, sau đó quay trở lại chỗ ngồi.
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, mà Phùng Thanh Thanh buổi chiều không có tiết, Triệu Tiểu Chiêu không phải giáp mặt cô ta, đúng lúc tận hưởng một chút an tĩnh, cũng chẳng muốn hỏi coi tình trạng cô ta ra sao.
Cô nàng này diễn trò hay lắm, ai biết có phải cô ta thực sự không cẩn thận trượt chân ngã, hay là đang dở trò để hãm hại mình.
Nhớ lại cô nàng khó hiểu này, còn cả Ngô Du với dáng vẻ giống như một nhà buôn tài ba của thế kỉ 21 tối hôm qua, đột nhiên Triệu Tiểu Chiêu đôi mắt sáng lên, trong đầu hiện ra một ý nghĩ khiến cho cô vô cùng sợ hãi, cả người như bị dìm trong nước lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Không phải là người đó cũng trùng sinh chứ, nếu không phải vì muốn sửa lại những điều bản thân hối hận thì chính là giúp người khác hoàn thành tâm nguyện.
Từ đó tới nay, Ngô Du và Phùng Thanh Thanh rõ ràng có những hành động rất khác so với người thường, quan trọng nhất là dường như bọn họ có khá nhiều mối liên hệ.
Rất có thể cả hai người họ đều là người của thế giới khác trùng sinh đến nơi này.
Triệu Tiểu Chiêu không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng mà vẫn giữ trong lòng nghi ngờ đối với bọn họ.
Tối qua cô còn muốn thử dò xét Ngô Du, giờ nghĩ lại thì cảm thấy thật may mắn là mình chưa có hành động lỗ mãn. Hôm nay cô có thể tránh thoát cạm bẫy nguy hiểm của Phùng Thanh Thanh là do ả không biết cô cũng là người trùng sinh, khiến ả khinh địch, nếu không cô làm sao có thể hoàn hảo không tổn hại thoát được cái bẫy đó? Tuy nhiên hiện tại ả sẽ cẩn thận nghĩ lại, vì ánh mắt của cô đã bán đứng, có lẽ ả đã có chút nghi ngờ, xem ra ả sẽ lại một lần nữa điều chỉnh kế hoạch.
Không thể làm những việc quá giới hạn, không thể quá nổi bật, thì may ra mới có được cuộc sống an bình, không thể để người khác phát hiện mình trùng sinh nếu không thì đến lúc gameover cũng không biết mình chết như thế nào.
Sau khi kết thúc buổi học, TriệuTiểu Chiêu ngay lập tức gióng trống khua chiêng cùng các bạn học trong ban nhạc biểu diễn 《 Bé ong mật chăm chỉ》.
Buổi sáng cô đã liên lạc với giáo viên âm nhạc rồi, Triệu Tiểu Chiêu không hài lòng lắm, các bài hát của cô luôn luôn cảm nhận thiếu một chút cảm xúc, quá đơn điệu.
Giáo viên âm nhạc mà cô liên hệ cũng sắp 50 tuổi, tới thời điểm về nghỉ hưu rồi, độ nhạy cảm đối với âm nhạc kém hơn nhiều so với những bạn trẻ hoạt bát. Trong lòng cô chọn ra được vài người phù hợp, một trong số đó chính là Bạch Minh Lam cùng lớp, âm nhạc của hắn cũng đẹp đẽ giống như con người của hắn vậy, mà nói mới nhớ tấm thảm hồi trước mượn của hắn còn đang nằm trong góc tủ nhà cô, nhân tiện lần này trả lại mới được.
Vì thế, sau một lúc luyện tập mọi người xếp hàng cùng nhau ca hát, thỉnh thoảng sẽ thêm vào một vài động tác múa, Triệu Tiểu Chiêu thấy thời gian không còn sớm nữa, liền bảo cho mọi người giải tán.
Khi Triệu tiểu Chiêu cùng Vệ Giai và Lý Nghiên ra tới của thì bị học sinh xuất sắc nhất lớp Vật lý Trương Vĩ gọi lại.
Triệu Tiểu Chiêu, thầy Trương kêu bạn sáng ngày mai tới dọn dẹp.
Vì sao? Triệu tiểu Chiêu miễn cưỡng hỏi.
Không biết, tớ chỉ nhắn lại lời của thầy thôi, cụ thể có chuyện gì, bạn đi hỏi thầy đi, tớ đi trước, mẹ tớ tới đón rồi. Trương Vĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính giống em thể hiện sự không kiên nhẫn, vừa nói xong liền chen giữa ba người đi ra ngoài.
Nhìn Trương Vĩ đi khuất, Vệ Giai tức giận nói: Lại là một con tiểu yêu tinh nịnh nọt, không biết xấu hổ.
Cô ta cũng chỉ là giúp thầy chuyển lời thôi, cũng không phải một người hư hỏng như Giai Giai nhà ngươi nói chứ. Lý Nghiên ở bên cạnh Vệ Giai, nhẹ nhàng nói một câu.
Lý Nghiên, ngươi đừng nói giúp cái kẻ gian xảo này chứ, cô ta ở trong lớp ỷ vào việc mình đạt được thành tích tốt, mà lại bị tiểu Chiêu đoạt mất chức lớp trưởng, lần này thầy Trương muốn phê bình Tiểu Chiêu, cô ta được dịp lên mặt. Vệ Giai cực kỳ vì Tiểu Chiêu mà bênh vực kẻ yếu .
Giai Giai, tớ thấy cô ấy cũng không giống như vậy. Lý Nghiên nhìn thấy một tên con trai vừa đi đường vừa đọc sách thì rất sợ hắn không cẩn thận bị tảng đá dưới chân ngáng ngã ra đường.
Giai Giai, cám ơn bạn vì mình mà nói chuyện, nhưng mà mình thấy Lý Nghiên nói cũng đúng, ý thức cạnh tranh háo thắng của Trương Vĩ rất mạnh, cũng không cố ý nhằm vào mình. Hai người đã đói bụng chưa, kiếm cái gì ăn đi, mình mời. Triệu Tiểu Chiêu cười tít mắt lôi kéo tay hai đứa bạn đi, ba người vừa nói vừa cười hướng đi đến quầy bán đồ ăn vặt.
Mới vừa đi đến quầy bán hàng, liền gặp được Ngô Du đang chờ phía trước tiệm bánh bao hấp.
Triệu Tiểu Chiêu hôm nay sau khi trải qua một số việc cùng Phùng Thanh Thanh, cũng không dám tái tùy ý mở miệng nói những điều không chừng mực, nếu Ngô Du thật sự là người Trùng sinh, khẳng định là đẳng cấp khá cao, dù sao cuộc sống của mỗi người trải qua đều khác nhau, cho dù cùng là người Trùng sinh, cũng phải coi đẳng cấp đời trước của người nọ ở mức nào.
Ví dụ như Ngô Du cả đời lăn lộn ngoài xã hội, so với Triệu tiểu Chiêu suốt ngày sống trong nhung lụa thì mưu trí và kinh nghiệm trải qua quả thực là một trời một vực.
Triệu tiểu Chiêu biết rõ vị trí của mình, thôi thì cứ thành thành thật thật giả trang như đứa trẻ may ra còn có cơ hội giả heo ăn thịt cọp.
Qua đây cùng ăn chút đi .
Ngô Du nhìn thấy ba người Triệu Tiểu Chiêu thì vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào cái bàn Pepsi trước quầy bán đồ ăn nói.
Triệu Tiểu Chiêu đối với tiền bối cao nhân như Ngô