Chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Có người có thể vô duyên vô cớ yêu thương cô, nhưng cũng có người có thể vô duyên vô cớ ghen ghét cô.
Cái nhìn chăm chú làm cho Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy như gai nhọn đâm vào người nhói đau, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cái gai nhọn đầu nguồn.
Trên bụt giảng, một cô gái nhỏ gầy gò cao cao, tướng mạo mỹ lệ đứng bên cạnh Vương Tuệ Hoa, cô gái nhỏ tóc đen kịt, hai mắt phía dưới lông mày lớn mà sáng tỏ, lông mi dài đậm như là cánh Hồ Điệp chớp động.
Mà đôi mắt dị thường xinh đẹp, đang chăm chú nhìn Triệu Tiểu Chiêu, ánh sáng bên trong mắt của cô không phù hợp với ánh mắt của cô, cảm xúc cuồn cuộn không thôi, không cam lòng, trào phúng, phẫn nộ, thương hại, thương cảm các loại cảm xúc xen lẫn tại cùng nhau, rót thành một đạo lạnh thấu xương, để cho người ta nhìn đến không rét mà run.
Côthấy Triệu Tiểu Chiêu nhìn về phía cônháy mắt tâm tình tiêu cực biến mất, nhanh chóng xuất hiện nụ cười ôn nhu, để cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Triệu Tiểu Chiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy mình nhìn lầm, cảm xúc chuyển đổi trong nháy mắt này , làm cô tê cả da đầu, trực giác của cô nói cho cô biết, cô gái nhỏ này, tâm cơ thâm trầm, đối với cô không có ý tốt nha!
Phùng Tinh Tinh, em ngồi vào hàng thứ ba, vị trí phía trên Vệ Gia, Vệ Giai chuyển đến chỗ trống hàng thứ tư. Tinh Tinh bị cận thị, ngồi ở giữa vừa vặn phù hợp. Vương Tuệ Hoa nhìn qua Phùng Tinh Tinh liền giống như gà mái gặp được gà con của mình, ánh mắt thể hiện sự bảo vệ, làm cho Lý Nghiên nhìn Vệ Giai bĩu môi.
Vệ Giai mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, vẫn là Triệu Tiểu Chiêu nắm chặt lại tay của cô, trấn an cô một cái, cô mới im lặng, đem sách vở chuyển đến vị trí bên trên, lại đeo túi sách lên, lưu luyến không rời mà cùng Triệu Tiểu Chiêu khoát khoát tay, chuyển ghế ngồi phát ra tiếng vang, lúc này mới ngồi xuống vị trí bên trên.
Phùng Tinh Tinh, em cũng đi đến vị trí trên ngồi xuống đi.
Dạ, cô giáo. Phùng Tinh Tinh quay đầu nở nụ cười tươi với Vương Tuệ Hoa, lúc này mới trở lại chỗ ngồi. Thời điểm ngồi xuống, vẫn không quên hướng đám bạn học mỉm cười chào hỏi, động tác ưu nhã vừa vặn, chuyển ghế ngồi lại hoàn mỹ mà không làm phát ra tiếng động, không khỏi làm cho chủ nhiệm lớp Vương Tuệ Hoa yêu thích thêm.
Các bạn học, đừng lại châu đầu ghé tai , mọi người yên lặng một chút. Vương Tuệ Hoa phủi tay, Vừa rồi bạn học Vệ Giai cùng bạn học Phùng Tinh Tinh có một sự chênh lệch rõ ràng, có ai biết là cái gì không?
Vương Tuệ Hoa nhìn đám học sinh cùng nhau cúi đầu, rất bất đắc dĩ, mỗi lần mình đặt câu hỏi, liền không có ai giơ tay, được rồi, hay vẫn là để mình đến điểm danh đi.
Triệu Tiểu Chiêu, em làm lớp trưởng, lại đang bên cạnh hai bạn học, hai em vừa rồi chuyển chỗ, cái nào làm tốt, cái nào làm không được tốt, em chắc đã thấy rất rõ ràng, vậy thì em hãy nói cho các bạn cùng nghe, ai làm tốt, lại vì cái gì làm tốt?
Triệu Tiểu Chiêu nhìn xem Vệ Giai ủy ủy khuất khuất, hai mắt đã có nước mắt trực chảy ra, lại nhìn Phùng Tinh Tinh trầm tĩnh ngồi ở đằng kia, mặt lộ vẻ mỉm cười, lại nhìn Vương Tuệ Hoa mặt mũi tràn đầy biểu tình cổ vũ.
Đáy long cô hiểu rõ.
Vương Tuệ Hoa tự nhiên là muốn cô nói Phùng Tinh Tinh làm tốt, chuyển ghế không gây tiếng động ồn ào, không làm mất trật tự lớp học, không ảnh hưởng người khác, đây là biểu hiện tốt. Mà Vệ Giai lề mà lề mề, đem cái ghế chuyển đến gây tiếng động ồn ào, ảnh hưởng người khác, lại hư hao của công, là hành vi không tốt.
Nhưng cho dù là Vệ Giai làm không được tốt, cô cũng không thể nào nói như thế
Bởi vì cô cũng từng bị Vương Tuệ Hoa trước mặt mọi người phê bình làm thương tổn, thì như thế nào có thể làm cho cô bạn thân của mình nhận lấy đau lòng đây?
Cô giáo, em cảm thấy hai người làm được đều rất tốt! Triệu Tiểu Chiêu không đợi Vương Tuệ Hoa chất vấn, nhanh chóng nói tiếp, Từ phương diện cơ bản của con người mà nói, Phùng Tinh Tinh nhẹ chân nhẹ tay chuyển ghế làm được rất tốt; mà từ góc độ vật lý học nói, Vệ Giai hiểu được nguyên lý sử dụng đòn bẩy, trọng lực quán tính, có thể càng dùng ít sức mà đem ghế chuyển qua, cái này làm vì bạn học sinh mới tới mà nói, là trí tuệ khó được.
Triệu Tiểu Chiêu liên tiếp dùng từ ngữ vật lý học chuyên nghiệp, đem đám người đánh cho ngất xỉu, một đám bạn học nhỏ ngây ngốc nhìn xem Triệu Tiểu Chiêu, làm cho lời chất vấn của Vương Tuệ Hoa đến miệng cũng lăng lăng không nói ra miệng được.
Triệu Tiểu Chiêu cười híp mắt hỏi: Cô giáo Vương, cô cảm thấy em nói đúng không?
Vương Tuệ Hoa là giáo viên Ngữ Văn, đối với Vật Lý mặc dù hiểu nhưng cũng không quá tinh thông, cô lại là người có sĩ diện, đương nhiên sẽ không cùng Triệu Tiểu Chiêu lý luận cái gì nguyên lý đòn bẩy, cái gì trọng lực, cái gì quán tính, cô cười ha hả, liền nói: Em chỉ nói đúng một phần, hai bạn học đều thể hiện sở trường riêng của mình, nhưng ưu điểm là đối phương cũng