Mất hết nửa ngày, Lộ Ký Linh cuối cùng cũng đã hiểu ra, Tức Mặc Thiệu có mục đích gì.
“Cho nên anh muốn tôi giúp anh tìm thi thể của anh hả?!” Giọng Lộ Ký Linh không khỏi cất cao, thậm chí có chút phá âm,
Tức Mặc Thiệu nghe thấy hai chữ “Thi thể”, liền thoáng nhíu mày, phản bác một câu, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút bất mãn, “Không phải thi thể.” Nói xong, bàn tay hắn còn đặt trên cổ Lộ Ký Linh.
“Được được, không phải thi thể, anh khoan vội kích động... Đừng, đừng kích động...” Lộ Ký Linh nhìn biểu hiện thay đổi trên gương mặt hắn, trái tim tức khắc hoảng hốt. Cô bây giờ là không thể trêu chọc vị tôn đại gia trước mặt, chẳng phải vừa rồi hắn chỉ cần nhẹ nhàng vung tay đã có thể trực tiếp kéo cô ngã xuống giường sao, cho đến giờ Lộ Ký Linh vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Có trời mới biết cô lại đi làm chuyện này với một con yêu ma, khó trách vừa rồi chỗ đó có nhiệt độ không bình thường... Khoan đã, cô đang nghĩ đến cái gì thế này, thực là...
Lộ Ký Linh cảm thấy mình bây giờ có chút hỏng mất, tay chân đều lạnh lẽo, còn toát mồ hôi lạnh. Cô muốn cử động cổ một chút, thoát khỏi bàn tay đang khống chế mình. Tuy rằng người đàn ông trước mắt này và cô đã làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng dù sao hắn cũng là một con yêu ma.
Nghĩ đến lúc sau khi mình biết hắn là yêu ma, cũng suýt chút nữa thì ngất xỉu, may là nam yêu này đã đưa tay ra kéo cô một cái khiến cho cô hoàn hồn lại. Nhưng bây giờ Lộ Ký Linh vẫn không an tâm trong lòng, cho dù nghề nghiệp tổ truyền nhà cô là hàng yêu phục ma, nhưng cô chưa từng thực sự trông thấy yêu ma. Cô cũng chưa bao giờ biết một con yêu ma có thể đẹp trai như vậy...
Nhưng cô đã làm chuyện kia với một con yêu ma, hơn nữa yêu ma này còn muốn thỏa thuận với cô, nhờ cô giúp hắn tìm lại thân thể.
“Nhưng bây giờ anh không có thân thể sao?” Lộ Ký Linh suy nghĩ một chút, hắn nắm cô với một sức lực không nhỏ, hơn nữa lúc làm chuyện này cũng có cảm nhận rất chân thật...
“Anh gạt tôi?”
“......” Tức Mặc Thiệu im lặng trong một thoáng, Lộ Ký Linh cho rằng hắn chột dạ, cho nên mới không có cách nào phản bác. Đồng thời cô cũng lập tức trở nên cảnh giác, bày ra tư thế phòng bị.
Rõ ràng lúc trước cô đã dùng phù chú kiểm tra xung quanh nhà, nhưng không có phát hiện gì. Chứng minh rằng năng lực của nam yêu này đã hoàn toàn không bị trói buộc bởi phù chú, không phải là loại yêu ma nhỏ yếu, có thể là yêu ma mang oán khí và đạo hạnh thâm hậu, thậm chí là có tu vi cao...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lộ Ký Linh chỉ trong nháy mắt đã trở nên nặng nề. Lúc trước cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp phải yêu ma, còn là yêu ma lợi hại như vậy. Bây giờ điều duy nhất mà cô không thể lý giải chính là, căn nhà này đã được khai quang, hơn nữa từ nhỏ cô đã thắp hương bái Phật, vì sao ngay cả một chút khí tức của yêu ma cũng không thể phát hiện... Nam yêu này hoàn toàn không có dấu hiệu bị tổn hại gì, ra vào thoải mái giống như nhà mình vậy...
Tức Mặc Thiệu cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Hắn chỉ cúi đầu suy tư một lát, mình nên nói tình huống cụ thể cho cô ấy biết như thế nào… hoàn toàn không hề chú ý tới tâm cảnh đã biến hóa nghiêng trời lệch đất của Lộ Ký Linh.
Dựa theo suy nghĩ của Tức Mặc Thiệu, hắn thân là một người đàn ông theo chủ nghĩa Đại Nam tử, không thể để lộ khuyết điểm của mình ở trước mặt người khác đặc biệt là người phụ nữ của mình. Bây giờ Lộ Ký Linh đã hoàn toàn bị yêu ma Tức Mặc Thiệu liệt vào hàng người phụ nữ của mình, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định nói với Lộ Ký Linh.
“Cái này chỉ là tạm thời.” Suy nghĩ nửa ngày, Tức Mặc Thiệu cuối cùng cũng có thể thoát ra một câu. Lộ Ký Linh nghe như lọt vào trong sương mù, theo bản năng tiếp tục truy hỏi, “Có ý gì? Tạm thời là sao?”
“Thì là tạm thời...” Tức Mặc Thiệu nghe Lộ Ký Linh truy hỏi, theo bản năng liền lừa gạt, trên khuôn mặt hiện lên một chút mất tự nhiên. Đúng lúc phản ứng này của hắn ở trong mắt Lộ Ký Linh lại biến thành một loại biểu hiện của chột dạ. Nhưng người nào đó đã quên mất, một con yêu ma làm sao có thể chột Dạ với cô được...
Lộ Ký Linh càng nghĩ càng cảm thấy những gì mình suy đoán là đúng, nếu sự thật là như vậy, thì cô không thể không áp dụng một ít thủ đoạn cực đoan... Dù sao đi nữa cũng là hậu nhân của dòng dõi hàng yêu phục ma, kiểu gì cũng phải có một chút khả năng, chỉ là bình thường không dễ dàng sử dụng, bây giờ Lộ Ký Linh chỉ muốn quan sát một chút, nếu hắn thật sự gây ra điều gì đó bất lợi với cô, cô đành phải để lộ tài sản mà ông nội để lại cho hắn biết...
Ngay khi Lộ Ký Linh chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thăm dò, thì người đàn ông trước mặt lại đột nhiên biến mất vào trong không khí. Bộ não Lộ Ký Linh khựng lại mất mấy giây, còn chưa kịp suy nghĩ xem, hắn là chạy trốn hay là muốn sử dụng thủ đoạn âm hiểm gì.
Kết quả cúi đầu nhìn lại, Lộ Ký Linh thấy thỏ con được che chắn bên dưới chăn, “A Thiệu?”
Khoan đã…
Gần như trong nháy mắt, trong đầu Lộ Ký Linh dường như hiện lên cái gì đó, con thỏ, vừa rồi nàng đang chơi đùa với con thỏ con này thì người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện. Sau đó sau khi người đàn ông kia biến mất, thì A Thiệu cũng đột ngột xuất hiện ở dưới lớp chăn...
“Thật ra mày chính là Tức Mặc Thiệu!” Sau mấy giây phán đoán, Lộ Ký Linh đã hết sức khẳng định nhìn chằm chằm vào con thỏ con trên giường. Nhưng mà, con thỏ trước mặt không hề có ý phản ứng lại cô, chỉ tỏ ra bối rối xoay người lại, chổng cái mông lông xù đối diện với Lộ Ký Linh, dùng hành động cho thấy bản thân mình không quan tâm đến cô.
Trông thấy động tác giống con người này của con thỏ, Lộ Ký Linh vốn dĩ trong lòng đã mềm nhũn, liền bất chợt nhớ ra A Thiệu đáng yêu chính là người đàn ông cưỡng ép cô đủ điều, không đúng, là tên yêu ma khốn kiếp kia. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hắn đột nhiên biến thành con thỏ, Lộ Ký Linh vẫn có chút mừng thầm, “Cho nên thật ra thì anh là một con thỏ, thỏ tinh sao? Khó trách lại bắn sớm như vậy... Khụ khụ...”
Lộ Ký Linh làm ra vẻ mà ho khan hai tiếng, trong mắt Tức Mặc Thiệu hiện lên một chút u ám, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô đã sớm nói rồi mà… thì ra không phải là yêu ma, chỉ cần không phải yêu ma, yêu quái có nhan sắc cô cũng có thể tiếp thu. Dù sao đi nữa những thứ như yêu quái là cần phải xem giá trị bề ngoàị, con thỏ này ngoan như vậy cho dù có cưỡng hiếp thì cô cũng cảm thấy nó rất đáng yêu. Yêu ma thì khác, bởi vì từ nhỏ cô đã sợ ma.
Tuy rằng ông nội luôn nói với cô, “Gia tộc chúng ta, đời đời kiếp kiếp đều có sứ mạng hàng yêu phục ma. Mỗi một người đều có thiên phú cực cao đối với sự nhận thức về tồn tại của yêu ma, con cũng vậy.” Nhưng Lộ Ký Linh vẫn không thể khống chế được mà rất sợ hãi mỗi khi ông nội giảng giải cho cô về thứ đó, đến thế hệ của cô, gia tộc đã xuất hiện một hàng ma sư nhát như chuột.
Sở dĩ cô nói không sợ yêu quái, đơn giản là bởi vì con thỏ này rất đáng yêu. Thật ra thì một phần nguyên nhân chính là do lúc còn nhỏ cô đã có một đoạn tình cảm cao sơn gắn bó với yêu quái....
Sau đó, Lộ Ký Linh thả Tức Mặc Thiệu vào trong cái ổ của hắn, bản thân mình thì nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà. Đôi mắt tròn như quả hạnh trong bóng đêm dường như có một chút khác thường xẹt qua, cuối cùng chậm rãi chìm vào trong đêm tối…
-------------------------------------
“Nhanh lên nhanh lên, mọi người, Tiểu Linh tới rồi, nhanh lên!”
Lộ Ký Linh vác theo một cái ba lô nhỏ, mắt cá chân trắng nõn và bùn đất lầy lội trên đường hình thành hai thái cực đối lập, trong tay xách một cái lồng thỏ con, bộ dạng đứng ở cửa thôn có chút ngây thơ mờ mịt, giống như một học sinh cấp ba vừa mới tiến vào xã hội.
“Anh làm gì vậy? Tức Mặc Thiệu!!” Con thỏ trong lồng vẫn luôn không ngừng giãy giụa, Lộ Ký Linh có chút không chịu nổi sức lực của nó. “Tức Mặc Thiệu, không được lộn xộn, nếu anh còn lộn xộn, tôi sẽ… sẽ…” Lộ Ký Linh chỉ ở lại đây nửa ngày, cũng không có ý định dọn ra, Tức Mặc Thiệu tất nhiên cũng sẽ không để ý đến cô, còn cố ý giậm giậm chân trong lồng. Vốn dĩ cái lồng rất nặng, bị Tức Mặc Thiệu quấy rầy như vậy, Lộ Ký Linh trực tiếp buông tay.
Tiếp theo, cả lồng và thỏ đều ngã nhào ra mặt đất. Tức Mặc Thiệu đột nhiên không kịp đề phòng mà ngã xuống, bởi vì cái lồng trói buộc, hắn không có cách nào kịp thời nhảy ra, cho nên chỉ có thể ngã sấp mặt xuống đất.
“.....” Lộ Ký Linh nhìn Tức Mặc Thiệu té ngã trên bùn đất, há miệng thật to, cũng không biết nên an ủi hay là nên vui sướng khi người gặp họa. Nhưng một con thỏ lông xù té ngã trước mặt mình, trong lòng nói không dao động chút nào là không thể.
Rối rắm một chút, Lộ Ký Linh vẫn là quyết định an ủi hắn một chút. Vì thế cô mở lồng ra, duỗi tay sờ sờ sau tai Tức Mặc Thiệu, “Không phải đã bảo anh đừng lộn xộn rồi sao, anh phải biết mình nặng đến mức nào chứ...”
Tai thỏ dưới tay thoáng nhúc nhích vài cái, lông mi màu trắng khẽ rung động, đôi mắt đỏ tươi giống như vừa bị ngã đến ngốc nghếch, cho người ta một loại cảm giác muốn ôm vào lòng. Lộ Ký Linh nhìn bộ dạng đột nhiên ngoan ngoãn của hắn, tức khắc cõi lòng mềm nhũn, cho dù hắn trên giường mạnh mẽ thế nào, thì bây giờ cũng chỉ là một con thỏ con khả ái...
Hơn nữa ở trong lòng Lộ Ký Linh, vẫn luôn cảm thấy, huống hồ đã xảy ra loại quan hệ kia với hắn. Với kiểu yêu quái có cả khuôn mặt lẫn dáng người như Tức Mặc Thiệu, ai thiệt còn chưa biết... Nếu tính cách hắn hoàn mỹ hơn một chút, thì quá tốt......
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Lộ Ký Linh cũng đã tìm hiểu được Tức Mặc Thiệu là loại thỏ như thế nào...
Kiêu ngạo lại dính người.
Mấy hôm nay một người một yêu quái ở bên nhau, Lộ Ký Linh đi đến nơi nào, Tức Mặc Thiệu liền sẽ theo tới đó.
“Anh đi theo tôi làm gì? Tôi phải ra ngoài tìm việc làm, đưa anh đi theo không tiện.”
“Vì sao? Cô có con thỏ khác bên ngoài à? Lúc đó không phải cô đã hứa với tôi...”
Lộ Ký Linh cảm thấy mình nói một câu, Tức Mặc Thiệu có thể sẽ nói mười câu. “Tôi hứa gì với anh chứ? Anh đâu phải là gì của tôi, không được nói bậy!”
“Không được.”
“Anh nói không được thì không được sao?”
“Không được thì không được.”
“A, vậy anh cứ ở đó mà không được đi, tôi phải ra ngoài đi phỏng vấn.”
Nhưng mà, Lộ Ký Linh vừa nói xong, chuẩn bị ra cửa, đã cảm thấy cả người mình bay lên không. “Anh làm gì vậy? Tức Mặc Thiệu, tôi trễ giờ rồi, mau thả tôi xuống.” Lộ Ký Linh không ngừng giãy giụa trên vai Tức Mặc Thiệu, bụng đặt trên bờ vai cứng rắn của hắn, bị hắn vác đi vô cùng không thoải mái.
Tức Mặc Thiệu vờ như không nghe thấy, khiêng Lộ Ký Linh đi một mạch vào phòng ngủ, ném người trên vai vào trong chăn.
“Chờ đã, anh muốn làm gì? Bây giờ là ban ngày!”
“Làm cô, thỏ ban ngày cũng có thể động dục.” sau khi Tức Mặc Thiệu biết Lộ Ký Linh sợ yêu ma, liền thừa nhận mình chỉ là một con thỏ đơn thuần. Hắn biết đầu óc Lộ Ký Linh không thông minh cho lắm, giải thích nhiều hẳn là cũng không tiếp thu được. Cho nên ngày thường có chuyện gì, hắn đều dùng hành động chứng minh.
Lộ Ký Linh thấy hành vi không biết xấu hổ của hắn, cùng với bản thân không thể phản kháng, lúc đầu cũng có chút nghẹn khuất, “Không được, tôi còn có việc, chúng ta buổi tối về nhà mới nói được không, dù sao bây giờ cũng không được.”
“Tôi muốn ngay bây giờ.”
“Anh muốn, nhưng tôi không muốn, không được là không được.” Lộ Ký Linh phát hiện con thỏ này rất trực tiếp, chỉ cần hắn nghĩ tới, thì sẽ lập tức nói ra yêu cầu của mình. Sau đó nếu cô không đồng ý, sẽ giống như bây giờ.
Người đàn ông trước mặt sau khi nghe thấy chữ "không được", nháy mắt đã biến sắc. Sau đó xoay đầu sang một bên, không thèm nhìn cô, mà dùng hành động cho thấy bản thân không vui.
“Anh... Tôi đi trước đây, anh muốn ăn gì, có thể nói trước với tôi. Đúng rồi, không được ra ngoài chạy lung tung.” Lộ Ký Linh nhìn bộ dạng này của hắn, suy nghĩ vài giây, vẫn là quyết định không để ý tới hắn. Chỉ dặn dò mấy câu đơn giản, rồi chuẩn bị để mặc hắn một mình ở nhà, ai bảo hắn không nói gì.
Kết quả, Lộ Ký Linh vừa đi đến cửa phòng ngủ, đã bị một cơn gió cuốn trở lại, một lần nữa té ngã trên giường.
“Tức Mặc Thiệu!” Lộ Ký Linh kêu tên Tức Mặc Thiệu, nhưng là con thỏ nào đó không có dự định để tâm.
Không có cách nào khác, Lộ Ký Linh đành phải đứng dậy, đi th một lần. Kết quả đương nhiên là không khác biệt, lại một lần nữa bị cuốn trở về giường.
“Tức Mặc Thiệu!! Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
Lộ Ký Linh sắp bị Tức Mặc Thiệu làm cho tức chết, hắn không chịu nói bản thân rốt cuộc muốn thế nào, không phải cô đã bảo tối nay về mới nói sao?!
“Cô đi được cứ đi, tôi không ngăn cô nữa.” Nửa ngày sau, Tức Mặc Thiệu rầu rĩ đưa lưng về phía Lộ Ký Linh nói một câu. Nghe thấy câu nói không biết xấu hổ này, Lộ Ký Linh cảm thấy mình bị chọc tức đến cười lên.
“Anh là con nít à?”
“Tôi không phải con nít, tôi đã rất nhiều tuổi.”
Còn nghiêm trang mà trả lời?! Lộ Ký Linh trợn trắng mắt, sau đó nói, “Anh biến trở lại làm thỏ, tôi đưa anh đi tìm thỏ cái.”