Tức Mặc Thiệu nghe thấy những lời Lộ Ký Linh nói, đôi mắt đỏ như máu liền trở nên âm u, giọng nói trầm thấp lộ ra cảm giác nguy hiểm. “Em bảo tôi đi tìm thỏ cái?”
“Tôi...” Lộ Ký Linh đột nhiên có chút bối rối, cô cũng không phải có tứ này. Nhưng dù sao đi nữa bây giờ cô cũng không thể thỏa mãn được hắn, hơn nữa cô cũng không là gì của hắn. Về mặt ý nghĩa nghiêm khắc mà nói cô đi tìm con cái lai giống cho thú cưng của mình thì có gì là không đúng... Nhưng cũng không biết vì sao, Lộ Ký Linh lại cảm thấy trong lòng mình có chút trống trải.
“Anh chờ một chút, có hơi gần rồi đấy...” Nhìn Tức Mặc Thiệu không ngừng đến gần, Lộ Ký Linh vô cùng hoảng hốt, vội vàng duỗi tay đẩy đẩy hắn, muốn ngăn hành động của hắn lại.
“Em muốn tìm thỏ cái cho tôi?” Tức Mặc Thiệu vẫn luôn chỉ chất vấn cô, giống như Lộ Ký Linh không trả lời được nguyên nhân, hắn sẽ không bỏ qua vậy.
“Tức Mặc Thiệu...” Lộ Ký Linh cũng không biết nên nói gì, sao cứ luôn như vậy, cô cũng không nói sai điều gì. Không phải chính hắn có nhu cầu sao?! Cô không thể đích thân giúp hắn giải quyết, nhưng cô có thể tìm thỏ cái cho hắn.
Chẳng qua hắn không thể coi trọng con thỏ kia, nếu không sau này gặp mặt sẽ rất phiền toái. Dù sao thì lúc trước cô cũng đã nghĩ tới, cô chỉ nuôi một mình hắn thôi.
“Vì sao lại muốn để tôi và con thỏ cái khác làm chuyện kia hả?” Tức Mặc Thiệu còn đang chất vấn Lộ Ký Linh, trong đôi mắt đỏ như máu tràn ngập mê hoặc giờ phút này có chút gì đó khiến Lộ Ký Linh cảm thấy sợ hãi. Con ngươi màu đỏ tươi dường như lộ ra một luồng khí tức nguy hiểm, nhưng Lộ Ký Linh đột nhiên phát hiện bên trong có vẻ như còn chút bí mật nghiêm túc. Cô không khỏi lui về phía sau một chút, mình nhìn lầm rồi sao?
Sao cô lại nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt một con thỏ tinh chỉ biết động dục... Nhất định là cô đã nhìn lầm đây là chuyện không thể nào...
“Vì sao em lại không nói lời nào?" Tức Mặc Thiệu nhìn Lộ Ký Linh có chút thất thần, đồng thời đến gần cô trong nháy mắt. Đầu ngón tay tinh tế lạnh lẽo nâng chiếc cằm mượt mà của cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên cằm.
Tức Mặc Thiệu dường như rất thích vuốt ve da thịt cô, không chỉ là phần cằm, mà tất cả những chỗ có thể vuốt ve được, hắn sẽ rất thích động tay động chân. Sau khi vuốt ve xong còn không ngừng mân mê những phần da thịt xung quanh, không biết chỉ là muốn thử xúc cảm đơn thuần, hay là muốn lưu lại cảm giác vừa rồi trong tay.
“Không phải, tôi chỉ đùa một chút thôi, không có thỏ cái nào cả.” Lộ Ký Linh có một loại linh cảm rằng nếu cô không phủ nhận thì hôm nay đừng hòng mà xuống giường.
“Vậy vì sao em lại từ chối tôi?” Tức Mặc Thiệu vẫn chưa bỏ qua đề tài này, nếu không phải, thì vì sao vừa rồi lại từ chối hắn? Hơn nữa hắn tự nhận là có thể cho cô những trải nghiệm tuyệt vời hơn, vì sao cô gái này lại từ chối hắn?! Có thể lọt vào mắt xanh của hắn, chẳng phải chính là vinh dự của phụ nữ hay sao?
Lúc Tức Mặc Thiệu còn đang lấy làm khó hiểu, thì Lộ Ký Linh cũng đã cho hắn câu trả lời giọng nói của cô rất nỗ lực và bình thản, “Bởi vì bây giờ tôi cần phải ra ngoài đi làm, đã sắp đến giờ rồi. Tất nhiên là không thể làm chuyện này với anh.”
“Vì sao lại phải đi làm?”
“Bởi vì phải mua cà rốt cho anh.”
“Ừ nếu vậy thì đi đi.”
“???”Lộ Ký Linh ngây ngốc một chút, chỉ đơn giản như vậy thôi à? Cho nên cuối cùng cô đã thua một củ cà rốt?!
“Không cản nữa?” cô cảm thấy hết sức khó tin bèn hỏi lại một câu.
Tức Mặc Thiệu liếc cô một cái, “Nếu cô muốn đổi ý, thì tôi cũng không từ chối.” Nói xong cả người liền áp tới Lộ Ký Linh, ý đồ rất rõ ràng.
Lộ Ký Linh lập tức giật mình, “Được rồi được rồi, tôi đi mua cà rốt cho anh, anh ngoan ngoãn mà chờ ở nhà, còn có bất kỳ yêu cầu gì thì cứ nói trước với tôi là được.” Nói xong, Lộ Ký Linh lấy tốc độ 100m/h chạy ra khỏi cửa.
-------------------------------------
“Thôn trưởng.”
“Tiểu Linh, rốt cuộc con cũng tới rồi à, đứa bé ngoan này, mau vào đây.”
“......”
“Tình huống cụ thể thì có lẽ chị dâu A Ngưu của con đã nói với con rồi đúng không...”
“Vâng có nói một chút ạ.”
“Haiz, thật ra thì chuyện này đã xảy ra một thời gian. Nói như thế nào nhỉ, chúng ta cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì nhưng nhất định là có liên quan tới yêu ma quỷ quái. Mỗi một thế hệ đều sẽ có vài chuyện xảy ra, nhưng tới thời đại này thì không thể áp xuống được nữa.”
“Thôn trưởng, rốt cuộc đó là thứ gì?”
“Nói thật với con vậy, trong thôn có một khu vực cấm địa, bên trong là có một sơn động, trong động có một quan tài bị phong ấn.”
“Quan tài bị phong ấn?” Vì sao cô chưa bao giờ biết có thứ như vậy ở trong thôn? Tuy rằng cô biết trong thôn có cấm địa, nhưng lại không biết trong đó có phong ấn một cái quan tài. Ông nội không thể nào lại không nói với cô... Quan tài, chẳng lẽ đó chính là thi thể của Tức Mặc Thiệu sao? Vì sao thi thể của hắn lại bị phong ấn trong một thôn làng nhỏ như thế này?
“Tiểu Linh, thật ra về cái quan tài này, đều là các thế hệ nhà con chịu trách nhiệm phong ấn. đến thế hệ của con thì có chút đặc biệt, năm đó ba của con trực tiếp bỏ đi, ông nội con bây giờ cũng đã qua đời. Phong ấn đã không thể giữ nổi nữa, chúng ta chỉ có thể nghĩ đến con...”
“A...” Lộ Ký Linh nghe trưởng thôn nói như vậy trong lòng cũng hết sức lúng túng, “Thôn trưởng, con không thể bảo đảm, chỉ có thể nói rằng con sẽ cố gắng hết sức.” Chuyện này cô quả thật là không thể bảo đảm, nhưng mà cô hiện tại đã không còn ngớ ngẩn như lúc nói chuyện với chị A Ngưu nữa. Bây giờ cô có Tức Mặc Thiệu, hẳn là vấn đề không lớn, dù sao đó cũng chính là thân thể của hắn.
“Con có thể, chỉ có thể là con.”...
Lộ Ký Linh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề chú ý tới những lời mà thôn trưởng vừa nói, chỉ ngây ngốc mà nhìn Tức Mặc Thiệu đang được cô ôm trong lòng. Tức Mặc Thiệu vừa mới bị cô làm ngã nhào, bây giờ rất có thể vẫn còn không muốn để ý đến cô, Lộ Ký Linh nắm mấy sợi lông mềm sau tai hắn, lúc có lúc không.
“Tiểu Linh, đêm nay con nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, ngày mai ông sẽ cho người đưa con đến cấm địa, lần này vất vả cho con.”
“A, dạ dạ, không sao, chuyện nên làm thôi, thôn trưởng cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Lộ Ký Linh đáp lời, đi tới cửa lại nói, “Thôn trưởng, chỉ đến đây thôi, không cần tiễn, con đi thu dọn phòng ốc một chút, mọi người có yêu cầu gì chỉ cần đến nói với con là được.” Nói xong liền chuẩn bị ôm Tức Mặc Thiệu đi khỏi.
“Chị dâu La của con đã giúp đỡ dọn dẹp xong xuôi, lúc trước ông nội của con cũng đã từng dặn dò chúng ta, đừng để nhà đóng bụi, cho nên cứ cách một khoảng thời gian chúng ta sẽ cho người dọn dẹp lại.”
“Vâng ạ, cảm ơn mọi người.”
......
Lộ Ký Linh ôm con thỏ trong lồng ngực đi một mình trên đường, sắc trời dần tối.
“Tức Mặc Thiệu, anh có đói không?” Trong không khí yên lặng chỉ có âm thanh của một mình Lộ Ký Linh, tiếng nói dịu dàng dưới bóng hoàng hôn có vẻ đặc biệt thư thái.
“......” Tức Mặc Thiệu có chút lấy làm lạ, hắn không thể hiểu nổi cô gái này lúc hắn khôi phục hình người, thì lại không thích giao lưu với hắn. Nhưng một khi hắn biến thành thỏ, thì cô sẽ huyên thuyên không ngừng, nói chuyện với hắn, chỉ là bây giờ hắn đã biến thành một con thỏ, thì phải trả lời nàng như thế nào?!
Tức Mặc Thiệu hoàn toàn không muốn để ý tới cô, ngay cả tiếng thầm thì cũng không thoát ra.
Nhưng mà cô gái khiến cho người ta, à không, khiến cho con thỏ không thể hiểu được kia, cũng không hề nhận thấy con thỏ trong lồng ngực mình có phản ứng gì. “Tức Mặc Thiệu, tôi không có đem theo cà rốt, trong 2 ngày này bữa ăn của anh phải làm sao bây giờ?”
“......” cô gái đáng chết này, ai nói với cô ấy là mình thích ăn cà rốt. Hắn không phải là thỏ thật sự, có muốn ăn thứ này thì cũng phải là thỏ ăn, kêu hắn làm gì?! Cô ấy thật phiền phức, thật không biết lúc trước vì sao mình lại lựa chọn cô ấy...
“A … Tức Mặc Thiệu, tôi nhớ ra một chuyện, có phải thi thể của anh đã không thể sử dụng được nữa không? Rốt cuộc thì anh nghĩ lại xem anh đã biến thành thỏ bao nhiêu năm rồi, thi thể của anh bây giờ cũng đã biến thành một cái thây khô… anh nghĩ xem thứ ở trong cấm địa kia có phải là thi thể của anh không? Tôi cảm thấy là trực giác của tôi luôn rất chính xác, nếu thật sự là vậy có phải sẽ thuận tiện hơn rất nhiều không? Tôi cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều, dù sao tôi cũng không có bản lĩnh hàng yêu phục ma gì. Tốt nhất là đến lúc đó anh tự mình đi vào, tôi chỉ ở bên ngoài chờ anh thôi là được, như thế là tốt nhất...”
Lộ Ký Linh một mình lẩm bẩm lầm bầm hết nửa ngày cũng không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào. Quay trở lại nhà cũ trước kia của mình, mở cửa ra, không hề cảm nhận được sự bụi bặm cũ nát.
“Ôi… cũng may không cần phải tự mình quét tước.” Lộ Ký Linh cảm thấy may mắn mà nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó thả Tức Mặc Thiệu xuống bên cạnh, còn mình thì đi tắm nước ấm.
“Tức Mặc Thiệu, anh bây giờ có thể biến thành hình người không?” Tắm rửa xong ra ngoài, Lộ Ký Linh quấn một cái khăn tắm, tay cầm một cái khăn lông lau khô tóc. Thật ra thì cô vẫn rất tò mò, Tức Mặc Thiệu giống như đã rất lâu không biến thành hình người, trước kia ít nhất là một ngày một lần.
“Tức Mặc Thiệu?” Gọi mấy lần cũng không có bất kỳ động tĩnh gì trả lời mình, Lộ Ký Linh nhún vai, không để ý tới cô thì cô cũng không để ý tới hắn, người đàn ông này thật quá nhỏ mọn. Ghi thù như vậy, còn không phải chỉ vì cô làm hắn ngã một chút thôi sao?! Huống chi cô cũng không cố ý, rõ ràng chính là vấn đề của hắn! Càng nghĩ, Lộ Ký Linh càng có chút giận dữ.
Đột nhiên, khăn tắm trượt xuống, một chuỗi lạnh lẽo trói buộc bò từ bên hông lên trên.
“A …” Lộ Ký Linh cảm thấy bệnh tim của mình sắp phát tác, khoảnh khắc khi chạm đến sự lạnh lẽo kia, trái tim cô đã sắp ngừng lại.
“Em không muốn tôi biến thành hình người à?” Rõ ràng là cô gái này vừa mới hỏi hắn, bây giờ hắn biến thành người, cô lại không hài lòng. Còn mang bộ dạng hoảng hốt như thế, cả người nhát gan như vậy mà lại là hậu nhân của hàng mà sư, quả thực mất mặt liệt tổ liệt tông.
Nghĩ như vậy, Tức Mặc Thiệu cũng không giấu giếm suy nghĩ trong nội tâm mình, toàn bộ đều nói ra, Lộ Ký Linh ngây ngốc một chút, sau đó liền phản ứng lại, “Anh mới là người nhát gan! Anh mới mất mặt ấy! Tôi là con gái, anh đột ngột như vậy, tôi có phản ứng như thế cũng rất bình thường mà. Rõ ràng là anh giả thần giả quỷ, rõ ràng anh là thỏ tinh, còn muốn giả yêu ma gì chứ.”