- Anh nghĩ tôi sẽ cho anh biết sao? Tôi đã tốn công để dành được thân phận Hàn phu nhân này, anh thấy tôi sẽ dễ dàng nói ra sao? Cô nói.
Hàn Thiên Lãnh dừng xe lại, nhìn cô: Muốn làm Hàn phu nhân phải không? Được, cô đã là Hàn phu nhân rồi, tiền cô muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa, chỉ cần cô nói cho tôi biết Mộc Vân đang ở đâu.
Mộc Nhiên cười chua xót, cứ để mặc anh nghĩ cô là người ham vinh hoa, nhưng anh nào đâu biết điều cô cần thật sự đó chính là tự do. Mộc Vân ở đâu làm sao cô có thể biết được.
- Không, tôi không biết.
Hàn Thiên Lãnh nâng gương mặt cô lên, anh bất ngờ siết chặt cằm cô: Diệp Mộc Nhiên, cô đừng nói dối, tại sao một người phụ nữ xảo trá, độc ác, chuyên nói dối lại chảy chung dòng máu với Mộc Vân chứ?
- Đó cũng là câu hỏi tôi đang thắc mắc. Cô bỏ qua sự đau đớn, nhìn thẳng vào mắt anh.
Hàn Thiên Lãnh nhìn đôi mắt quật cường của cô thì càng thêm tức giận, vậy mà vừa rồi anh còn thương xót bế cô ra xe, anh lạnh lùng hất cô ra, Mộc Nhiên suýt nữa đập đầu vào kính xe.
- Diệp Mộc Nhiên, nếu không nói ra chị cô ở đâu thì thời gian tới người cực khổ sẽ là cô.
Mộc Nhiên mỉm cười: Được, tôi sẵn sàng chờ đợi.
Nói rồi cô tựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lại, cô mệt mỏi quá rồi, thật sự sống bên cạnh anh chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Hành lí của họ được chuyển đến sân bay, Hàn Thiên Lãnh đưa xe lại cho giám đốc của công ty, anh và cô bước vào sân bay. Mộc Nhiên khó khăn bước theo anh, bên dưới vẫn còn rất đau nhức.
Họ lên máy bay, ba mươi phút sau máy bay cất cánh về Trung Quốc, Mộc Nhiên nhìn ra phía cửa sổ.
Một cây súng đặt ngay thái dương cô, Mộc Nhiên hoảng sợ ngoảnh mặt sang.
- Diệp Mộc Nhiên, cô là người ác độc, dám cướp hạnh phúc của chị mình, loại người như cô phải chết từ lâu rồi. Hàn Thiên Lãnh lạnh lùng nói với cô, ánh mắt anh cơ hồ sẽ xé xác cô thành trăm mảnh.
Mộc Nhiên lùi ra sau: Hàn Thiên Lãnh, anh đúng là người độc ác, xem mạng người như cỏ rác.
- Độc ác bằng cô không? Hàn Thiên Lãnh di chuyển cây súng đến cổ cô.
Anh cười lạnh: Diệp Mộc Nhiên, tôi sẽ trả thù giúp mộc Vân, cô đi chết đi.
- Không, đừng, xin anh...
Ngón tay anh khẽ cử động đoàng , một âm thanh lớn phát ra.
- A.. Mộc Nhiên vội mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa, thì ra là cô đang nằm mơ.
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô khinh miệt: Đã có gan bên cạnh tôi thì không nên sợ thứ gì, trừ tôi ra.
Mộc Nhiên lau mồ hôi, giấc mơ quá đáng sợ, như thể cô sắp bị anh giết thật sự vậy. Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh cô gặp một người đàn ông và một người phụ nữ đi ra, Mộc Nhiên tránh đường sang bên phải nhưng thật không may đụng phải vai của người đàn ông.
- A...xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý. Cô cúi đầu nói.
Người phụ nữ kéo người đàn ông sang một bên: Làm gì vậy? Muốn lợi dụng sao?
Người đàn ông phía trước tầm hai mươi lăm tuổi, anh mặc trên người bộ âu phục màu xanh đen, mái tóc màu rượu đỏ, nhìn Mộc Nhiên thích thú, anh là tổng tài của tập đoàn thời trang Maison - Lý Thiên Vỹ. Bên cạnh anh là em gái ruột của anh và người mẫu đại diện cho công ty anh - Lý Huyền Du.
- Không sao đâu, không cần xin lỗi nữa. Anh bỏ hai tay vào túi quần nói.
Mộc Nhiên mỉm cười: Vậy tôi xin phép đi trước.
Anh nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô mà có chút rung động, đôi mắt ấy giống như chứa đựng rất nhiều tổn thương và đau buồn.
Mộc Nhiên lúc này mới để ý đến người phụ nữ, trên người cô ta là bộ váy do cô thiết kế dự định sẽ sang Mỹ dự thi nhưng bị Mộc Vân cướp mất. Bộ váy này hoàn hảo và đẹp biết bao, Mộc Nhiên nhìn bộ váy với ánh mắt tiếc nuối.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Mộc Nhiên nhận ra mình thất thố nên vội lấy lại bình tĩnh, cô nhìn Lý Thiên Vỹ: Cho hỏi, bộ váy này mua ở đâu vậy?
- Mua sao? Cô nghĩ bộ váy này bán ở ngoài thị trường sao? Đây là thiết kế nhận được giải nhất trong cuộc thi thiết kế thời trang bên Mỹ đấy, được anh hai tôi mua về và may cho tôi đấy, nói cô nghe đây sẽ là sản phẩm của công ty anh tôi, hiện tại chiếc váy tôi đang mặc là phiên bản giới hạn đấy, chỉ có một chiếc này thôi.
Người phụ nữ bên cạnh nói, Lý Thiên Vỹ lôi cô ta lại: Em im lặng đi.
Thiết kế của cô nhận được giải nhất sao? Thật tốt quá, nhưng chị cô nhận giải xong đáng lẽ ra phải trở về rồi, tại sao vẫn chưa thấy đâu.
Mộc Nhiên bỏ qua suy nghĩ, cô nhìn bộ váy một lượt rồi nói: Nếu định đưa sản phẩm này ra thị trường tôi nghĩ nên bỏ bớt họa tiết ở phía chân váy đi, nó sẽ hài hòa hơn.
Mộc Vân cũng thật ngu ngốc, lại đi vẽ thêm vài họa tiết vô đây, cũng may vẫn được giải nhất.
Lý Thiên Vỹ nhìn bộ váy, anh gật đầu: Ban đầu tôi cũng thấy họa tiết này không đúng cho lắm, cô cũng thật giỏi, tiểu thư cô là thiết kế thời trang sao?
Mộc Nhiên mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng để lộ hai bên má lúm đồng tiền, Lý Thiên Vỹ nhất thời đơ người, cô bước qua hai người họ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đây là thiết kế của cô, cô dĩ nhiên biết cái nào phải, cái nào không phải.
Lý Thiên Vỹ quay lại nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, người cô vốn nhỏ, bộ tóc dài mượt đến eo càng làm cho cô trở nên yếu đuối hơn, anh thật mong anh và cô sẽ có duyên gặp lại.