Mộc Nhiên đi vào phòng vệ sinh, thật sự không may cho cô là hôm nay bà dì ghé thăm, do sáng nay có việc nên cô quên mất. Mộc Nhiên ôm bụng ngồi bên trong phòng, giờ phải làm sao đây? Mọi thứ đều để trong hành lí của cô rồi, còn sáu tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, làm sao có thể để vậy ra ngoài được.
Hàn Thiên Lãnh ngồi một lúc lâu, thấy cô mãi vẫn chưa bước ra thì tâm tình có chút không thoải mái, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
- Diệp Mộc Nhiên, vào đó tranh thủ ngủ sao?
Mộc Nhiên cau mày, giờ biết làm sao đây? Cô cắn môi, bụng cô đau dữ dội.
- Cô có trong đó không vậy? Hàn Thiên Lãnh hỏi lại.
Mộc Nhiên nhỏ giọng trả lời: Tôi ở bên trong.
- Ra ngoài, cô trong đó làm gì mà lâu như vậy?
Mộc Nhiên mở cửa bước ra, cô bước từng bước chậm chạp, Hàn Thiên Lãnh nhìn cô một lượt thấy sắc mặt cô không ổn thì hỏi.
- Cô làm sao vậy?
Mộc Nhiên cắn cắn môi, có nên nói ra không? Cuối cùng cô quyết định...
- Hôm nay.... bà dì của tôi tới rồi. Nói rồi cô đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Phụ nữ thật phiền phức, anh cau mày rồi nói: Đây là lí do cô ở trong không chịu ra ngoài sao?
Mộc Nhiên gật đầu.
Anh chán ghét quay người rời đi, Mộc Nhiên chẳng biết làm gì, cô đứng bên cạnh chỗ rửa tay suy nghĩ.
Một lúc sau...
- Nhanh lên còn ra ngoài. Anh lúc này bước vào, trên tay cầm một bọc băng vệ sinh và quần lót cotton sử dụng một lần đưa cho cô.
Mộc Nhiên bất ngờ nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh cao cao tại thượng lấy đâu ra thứ này đưa cho cô chứ?
- Diệp Mộc Nhiên. Anh gọi cô về thực tại.
Mộc Nhiên vội cầm lấy rồi bước vào phòng, anh vẫn là vẻ chán ghét nhìn cô rồi đi ra ghế của mình.
Năm phút sau...
Mộc Nhiên đi ra ngoài, tay cô đặt lên bụng mình, mỗi lần đến ngày đèn đỏ là bụng cô đau như sắp nổ tung. Cô ngồi xuống ghế của mình ở khoang hạng nhất.
Trùng hợp nhất là, phía sau ghế của họ là Lý Thiên Vỹ và Lý Huyền Du. Cô ngồi xuống, lúc này ánh mắt của Lý Thiên Vỹ bắt gặp cô.
- Mất máu có khác nhỉ? Nhìn cô như hồn ma vậy. Anh nhìn cô, giọng châm chọc.
Mộc Nhiên tạm không chấp nhặt anh, vì vừa rồi anh đã giúp cô nên có chút biết ơn, đặc biệt khi nãy anh có chút ôn nhu khiến tim cô đập rộn ràng.
Lý Thiên Vỹ vẫn nhìn chằm chằm vào cô ở phía trước, Hàn Thiên Lãnh nhìn Mộc Nhiên ôm bụng cau mày thì có chút không đành.
Anh nhìn cô tiếp viên: Cho tôi một ly nước ấm.
- Vâng, ngài đợi một lát. Cô ấy nói.
Ly nước ấm được mang ra, Hàn Thiên Lãnh đẩy về phía cô: Uống chút nước, sẽ đỡ đau, phụ nữ các cô thật phiền phức.
Mộc Nhiên cầm ly nước ấm lên, trong lòng có chút ấm áp mặc dù ngữ khí của anh không mấy thân thiện.
Ngồi một lúc cô buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi, giây phút cô vô tình gục vào vai anh khiến anh có chút đơ người.
Tại sao anh lại không đẩy cô ra, cô là người đã phá hoại hạnh phúc của anh vậy mà anh có cảm giác mình càng ngày càng lún sâu vào trong, không dứt ra được.
Anh có chút mềm lòng, ngồi im cho cô dựa vào vai mình. Hình ảnh này cũng rơi vào đáy mắt của Lý Thiên Vỹ, có chút mất mát nhưng cũng không rõ nét lắm.
Cũng đến lúc máy bay hạ cánh, Mộc Nhiên thức dậy biết mình ngủ quên dựa vào vai anh thì có chút áy náy, người đàn ông này thường ngày ghét bỏ hành hạ cô, hận cô không hết vậy mà cô lại có thể dựa vào vai anh ngủ được.
Cũng may anh đã ngủ...
Nhưng anh chỉ giả vờ, lúc biết cô tỉnh anh liền nhắm mắt lại.
Thư kí Hoàng lái xe đến sân bay đón anh, hành lí được nhân viên đẩy ra và để lên xe, anh và cô ngồi vào ghế sau.
Suốt dọc đường anh cũng không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt dựa vào ghế. Mộc Nhiên nhẹ nhàng quan sát anh, hàng lông li cong dài, chiếc mũi cao, môi mỏng, làn da hơi ngăm, anh thật sự là mẫu hình lí tưởng của cả ngàn người phụ nữ.
- Hàn tổng, chiều nay đối tác quan trọng đến, bây giờ anh về nhà trước hay về công ty ạ? Thư kí Hoàng nhìn vào chiếc kính ở trên xe, cẩn thận hỏi.
Anh vẫn không mở mắt chỉ nói: Đến công ty.
- Vâng.
Mộc Nhiên nhìn anh, mới ngồi máy bay về mà phải làm việc luôn rồi sao? Nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi, không được nghỉ ngơi mà còn phải làm việc nữa.
Chiếc xe dừng trước biệt thự, Mộc Nhiên bước xuống xe, người làm ra lấy hành lí vào nhà. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh đến công ty.
Tập đoàn Thịnh Hồng, hai giờ chiều. Anh vừa chợp mắt nghỉ ngơi một lát đã đến giờ họp.
- Người chưa đến sao? Anh ngồi ở chiếc ghế cao nhất hỏi thư kí Hoàng, tay anh chống lên trán, mắt khẽ nhắm lại.
Thư kí Hoàng nói: Hàn tổng, Lý tiên sinh vừa gọi điện nói đang kẹt xe, sẽ đến muộn hơn một chút.
- Lũ người chán sống, cho họ ba phút nữa, tôi không thích chờ đợi.
Thư kí Hoàng cúi đầu: Vâng.
2 phút 40 giây sau...
- Xin lỗi, tôi đến muộn, mới đầu gặp mặt đã thất lễ. Lý Thiên Vỹ cùng Lý Huyền Du bước vào.
Anh vẫn bộ dạng như cũ, nói: Xem ra thành ý của Lý tổng lớn quá rồi.
- Hàn tổng, anh thông cảm, lần đầu về Trung Quốc, có chút không quen, lại còn bị tắc đường.
Hàn Thiên Lãnh lúc này mới bỏ tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn họ: Tôi mong muốn đây là lần cuối chúng ta nói những chuyện này.
- Tất nhiên, tôi sẽ chú ý. Lý Thiên Vỹ nói.
Lý Huyền Du lúc này mới thấy được mặt anh, người đàn ông phía trước thật sự rất hút hồn, cô ta có chút bối rối với anh.
- Xin giới thiệu với mọi người, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn thời trang Maison, thời gian tới chúng tôi muốn hợp tác với Thịnh Hồng để hai bên cùng có lợi. Tiếp theo tôi xin giới thiệu người mẫu đại diện của công ty tôi Lý Huyền Du.
Lý Huyền Du nhìn anh, nở nụ cười câu dẫn. Hàn Thiên Lãnh nói.
- Cuộc họp quan trọng như vậy mà lại đem một người mẫu đại diện đi sao? Người mẫu cũng sẽ có lúc hết thời, chỉ có hợp đồng này một khi đã kí thì sẽ mãi mãi.
Lý Huyền Du vì câu nói của anh mà tức điên lên, nhưng chẳng thể làm gì được.