Tiến vào đình viện bên trên Hoạ Thần Sơn, cảnh tượng nơi này đẹp như tranh vẽ, bất quá Lạc Nam cũng không có tâm tình thưởng thức khi nhạc phụ đại nhân còn đang đằng đằng sát khí...
Loạn Thuỳ Trân và Minh Hà dự định đi theo bảo vệ hắn, nhưng Lạc Nam hướng các nàng lắc đầu ra hiệu hãy yên tâm, cứ ở dưới chân núi chờ hắn là được.
Tiến vào đình viện, Hoạ Phong sắc mặt trầm lắng như nước, Lạc Nam cũng đặt mông ngồi ở đối diện.
Hoạ Thuỷ ở bên cạnh phụ trách trà nước cho hai người...
Hoạ Phong không có tâm tình thưởng trà, ánh mắt nhìn về xa xăm, thanh âm trầm thấp:
“Mẫu thân của ngươi mất sớm, ta vừa làm phụ, vừa làm mẫu...cố gắng để ngươi không bị thiếu thốn tình cảm, xem ngươi như bảo bối quý giá nhất trong đời.”
Nói đến đây, thái độ đột ngột chuyển biến một trăm tám mươi độ, giận dữ đập bàn, trừng mắt nhìn Lạc Nam quát lớn:
“Nhưng ngươi lại bị tên khốn này dụ dỗ, cảm giác củ cải trắng trồng lâu như vậy cuối cùng vẫn bị con heo ủi...thật khốn nạn.”
Hắn đối với bản lĩnh của nữ nhi vốn cực kỳ yên tâm, nàng từ nhỏ đã thông minh, cơ trí như yêu tinh, vô số nam nhân xuất chúng hướng nàng lấy lòng, theo đuổi đều không thể chiếm được chỗ tốt, ngược lại bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nào ngờ khi đụng phải Lạc Nam thì lại thất thủ...đây là điều Hoạ Phong không lường trước được.
Khoé miệng Lạc Nam giật giật, cảm thấy đồng cảm với Hoạ Phong...hắn thưởng tưởng tượng nếu như hai nữ nhi bảo bối của mình cũng bị heo ủi, tâm tình của người làm phụ thân chắc hẳn sẽ rất phức tạp.
Đây là lý do mà hắn rất tôn kính những vị nhạc phụ đại nhân của mình, ngay cả Hoạ Phong luôn ghét bỏ hắn thì hắn vẫn không chút giận trách.
“Phụ thân, thật ra là ta dụ dỗ hắn.” Hoạ Thuỷ gò má ửng đỏ nói.
“Phốc!” Hoạ Phong xém chút phun một ngụm ra ngoài, căm tức đến nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi hết biết chọn người rồi sao? Bị heo ủi thì cũng thôi, ngươi còn chọn một tên heo giống.”
“Nhạc phụ đại nhân, không chọn heo giống chẳng lẽ chọn heo bị thiến?” Lạc Nam buồn bực lên tiếng.
“Im miệng.” Hoạ Phong giận đến đầu tóc dựng thẳng, hắn vẫn bất mãn việc tên tiểu tử này lưu tình khắp nơi đây.
Hắn cả đời cưng chiều nữ nhi, kết quả nữ nhi phải chia sẽ tình cảm với những nữ nhân khác, đây là điều khiến Hoạ Phong khó chịu nhất.
“Khanh khách...” Hoạ Thuỷ nhịn không được bật cười khúc khích.
“Hừ.” Hoạ Phong trừng mắt nhìn nàng, lúc này mới đi thẳng vào vấn đề:
“Mọi chuyện đã xảy ra rồi, nữ nhi của ta cũng đã công bố trước toàn thiên hạ như thế...muốn thay đổi cũng không được.”
“Tiểu tử ngươi cũng nên cảm thấy may mắn, bởi vì nàng sắp hoá phàm...ta không muốn làm ra những chuyện gây ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng, bằng không ngươi chết chắc.”
“Nhưng ta muốn ngươi đảm bảo, trước khi nàng hoá phàm...các ngươi nên hạn chế gặp nhau, để tránh tình cảm ảnh hưởng khiến tâm cảnh dao động, đây là công đoạn quan trọng nhất, không thể lơ là được.”
“Phụ thân...” Hoạ Thuỷ cảm động không thôi, dù thế nào đi chăng nữa...phụ thân vẫn luôn suy nghĩ theo hướng tốt nhất cho nàng.
“Nhạc phụ xin cứ an tâm, ta cam đoan Hoạ Thuỷ sẽ thành công hoá phàm, tuyệt đối không xảy ra sơ suất nào.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực.
Có Nhập Phàm Hồ hỗ trợ cộng với thiên phú của mấy vị hồng nhan, bản thân hắn vô cùng yên tâm.
Thấy sắc mặt Hoạ Phong cũng dần nguôi, Lạc Nam nói chuyện chính sự:
“Chuyện của tiểu tế và Hoạ Thuỷ cả thiên hạ cũng đều biết rồi, cho nên vẫn luôn muốn cho nàng một danh phận, hôm nay đến Hoạ Thần Đạo Thống cầu hôn, mong nhạc phụ làm chủ đồng ý gả Hoạ Thuỷ cho ta.”
Nhịp tim Hoạ Thuỷ đập rộn ràng, mặc dù đã sớm chờ mong khoảnh khắc này...nhưng khi nó đến nàng vẫn không nhịn được kích động.
“Đã suy nghĩ kỹ?” Hoạ Phong đưa mắt nhìn nữ nhi.
Hoạ Thuỷ gật mạnh đầu: “Phụ thân đừng lo, Lạc Nam đối đãi với ta rất tốt.”
“Hừ, nếu không tốt hắn được ngồi ở đây sao?” Hoạ Phong bực mình.
Hắn đương nhiên cũng đã tìm hiểu rất rõ ràng về Lạc Nam, biết rằng tên này tuy đa tình nhưng không vô tình, ngay cả những nữ nhân có xuất thân thấp kém gả cho hắn cũng được hắn đối xử hết lòng, cố gắng để các nàng có thể tu luyện và phát triển trong hoàn cảnh tốt nhất.
Đây cũng là lý do Hoạ Phong miễn cưỡng chấp nhận.
“Tốt lắm, hôm nay để hai ngươi đính hôn, chờ cả hai đều đột phá Thần Đạo Cảnh sẽ tổ chức hôn lễ.” Hoạ Phong nói.
“Đội ơn phụ thân thành toàn.” Hoạ Thuỷ nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở.
“Đa tạ nhạc phụ tin tưởng.” Lạc Nam chắp tay cảm kích, đồng thời lấy ra một món đồ vật đặt lên bàn.
“Thứ gì?” Hoạ Phong nhướn mày.
“Tiểu tế biết nhạc phụ sẽ chướng mắt...nhưng lễ nghĩa là không thể thiếu, xem như tiểu bối hiếu kính trưởng bối, mong nhạc phụ đừng chê cười.” Lạc Nam nói.
Hoạ Phong liếc nhìn, nhất thời cũng có chút động dung.
Ở trên bàn thình lình là một bức hoạ trong suốt, bên trên có từng đường đạo vận chuyển động như có được sự sống một cách phức tạp không theo bất cứ quy luật nào, nhìn qua thì vô cùng bình thường...nhưng thân là hoạ sư, Hoạ Phong cảm thụ được sự bất phàm của nó.
Dường như Thần Đạo Quy Tắc của ông ta sinh ra cộng hưởng với bức hoạ trong suốt này, ngay cả bản mệnh Thần Bảo đang ẩn trong đan điền cũng muốn được vẽ lên trên trang giấy.
“Thứ này gọi là Thần Bảo Thượng Phẩm – Tụ Thần Hoạ, khi hoạ sư thi triển hoạ kỹ thông qua nó đánh ra, uy lực sẽ được đề thăng theo cấp số nhân, ít nhất là ba lần.” Lạc Nam giới thiệu công dụng.
“Hít.” Hoạ Thuỷ ở bên cạnh hít sâu một hơi, dù là với nội tình của Tam Đạo Môn thì Thần Bảo như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, sánh ngang với Đạo Thần Cọ của phụ thân nàng rồi.
Nếu như kết hợp giữa Đạo Thần Cọ và Tụ Thần Hoạ, chiến lực của phụ thân chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
“Hừ, đưa lễ vật quý giá như vậy...ngươi không sợ bổn toạ sẽ dùng nó đối phó ngươi?” Hoạ Phong hất cằm hỏi.
“Hắc hắc, nhạc phụ thích đánh thì đánh, đừng đánh chết kẻo nữ nhi của ngươi thành quả phụ là được.” Lạc Nam dương dương tự đắc nói.
“Đứng đắn một chút.” Hoạ Thuỷ vừa cười vừa đánh yêu hắn.
Nhìn thấy đôi nam nữ ân ân ái ái chướng hết cả mắt, Hoạ Phong phất tay đem bọn hắn đuổi đi:
“Lễ vật này của ngươi ta nhận, xem như không uổng công giao nữ nhi bảo bối cho ngươi.”
“Nhạc phụ thích là tiểu tế vui rồi.” Lạc Nam chắp tay, cùng với Hoạ Thuỷ nắm tay rời khỏi đình viện.
Hoạ Phong đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, sau đó tập trung vào Tụ Thần Hoạ trước mặt.
Không thể không nói, tên con rể này thành công đánh vào điểm yếu của hắn.
Ngoại trừ dốc hết lòng dạ cưng chiều nữ nhi, Hoạ Phong cả đời chỉ có đam mê với Hoạ Đạo...thế nên những đồ vật có liên quan đến lĩnh vực này rất được hắn ưa thích.
Lạc Nam dâng tặng thứ quý giá có thể gia tăng chiến lực của Hoạ Sư như Tụ Thần Hoạ, thật sự là gãy đúng chỗ ngứa.
Hoạ Phong lấy ra Đạo Thần Cọ, từ tốn vẽ lên Tụ Thần Hoạ, cảm nhận sự thần kỳ diệu dụng của nó...tâm đắc gật gù không ngớt.
Từ đầu đến cuối đều ăn ý không nhắc gì đến quan hệ giữa Tam Đạo Môn và Phá Đạo Hội...
Cả Lạc Nam và Hoạ Phong đều hiểu rằng, đây là vấn đề tình cảm của Lạc Nam và Hoạ Thuỷ, không nên lôi chuyện chính trị vào, không để việc đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng...
...
“Ở đâu chàng có Thần Bảo cao cấp như vậy?”
Đôi nam nữ nắm tay đi dạo ngắm nhìn cảnh sắc như tiên cảnh, Hoạ Thuỷ nhịn không được hỏi.
Dù biết thân phận của ái lang không tầm thường, nhưng một kiện Thần Bảo Thượng Phẩm không phải muốn có là có a.
“Đương nhiên là liều mạng cày cuốc Điểm Cống Hiến, đổi lấy nó từ bảo khố của Yểm Ma Điện.” Lạc Nam ra vẻ nghiêm nghị nói:
“Nàng không biết ta phải trải qua hàng chục trận chiến với hàng các vị Thần Đạo, cực kỳ gian khó...”
Tụ Thần Hoạ có giá trị sánh ngang với Diêm Ly Kiếm mà Loạn Thuỳ Trân sử dụng, tổng cộng hết bảy vạn Điểm Cống Hiến.
Hắn chém gió nhưng Hoạ Thuỷ lại tin tưởng là thật, nghĩ đến hắn vì lấy lòng phụ thân của mình mà vất vả đến như vậy, nội tâm ngọt ngào như mật...
“Đến phòng của thiếp một chuyến.” Nàng nắm tay Lạc Nam kéo đi.
Vừa đem cửa đóng chặt, Hoạ Thuỷ đã vòng tay qua cổ hắn, dùng đôi môi mềm mại thơm ngát ngọt ngào khoá chặt lấy miệng hắn.
Lạc Nam không muốn lâm vào thế bị động, trực tiếp đảo khách thành chủ...đầu lưỡi duỗi ra chiếm hữu chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hương tân ngọc dịch bị hắn tham lam thưởng thức.
Từng mảnh y phục bị lực lượng chấn vỡ, hai thân thể nóng bỏng cuốn chặt lấy nhau...
Rất nhanh, tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, thanh âm thở dốc thoả mãn của nam nhân, từng giọt mồ hôi lăn dài trên da thịt, từng dấu vết tạo nên một cảnh tượng xuân sắc sống động...
Hoạ Thuỷ chẳng khác nào con mèo nhỏ lười biếng cuộn trong lòng hắn, mái tóc như mây của nàng như có linh tính quấn chặt lấy toàn thân hắn, muốn cảm nhận mọi ngõ ngách của nam nhân.
Lạc Nam nhìn vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt nàng, đưa tay cưng nựng một khối bạch ngọc thỏ đầy đặn, ôn nhu cười nói:
“Hiện tại thế gian đều biết nàng là vị hôn thê của ta, có danh có phận, hài lòng rồi chứ?”
“Haha, có thiên địa chứng giám, nàng từ lâu đã là phu nhân của Lạc Gia, bất kể thế lực nào của ta đều sẽ là nhà của nàng.” Lạc Nam cắn nhẹ vành tai của Hoạ Thuỷ khẽ gọi:
“Hiểu chưa thê tử?”
“Phu quân...” Hoạ Thuỷ toàn thân run rẩy gọi hắn một tiếng.
Nàng kích động đem Lạc Nam đè ngửa xuống, tóc dài hình thành xiềng xích đem hai tay và hai chân của hắn trói xuống bốn gốc giường, bản thân như một vị nữ kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa, nhiệt tình nhún nhảy.
Nhìn giai nhân tung hoành ngang dọc như một yêu nữ, Lạc Nam chỉ có thể nằm im chịu trận a...
...
Mây mưa tán đi, Lạc Nam cáo từ Hoạ Thuỷ:
“Chờ ta đến chỗ các nàng ấy một chuyến, lại mang mọi người đến Sát Chiến Điện ra mắt mẫu thân của ta.”
Nghe đến muốn gặp mẫu thân của hắn, Hoạ Thuỷ nhịn không được có chút khẩn trương.
“Yên tâm đi, mẫu thân của ta rất thương con dâu, không dữ tợn gây khó khăn cho con rể như phụ thân của nàng đâu.” Lạc Nam bật cười.
“Từ nhỏ đến lớn, toàn bộ tông môn chỉ có Thi Hồng Nhan là thân thiết với thiếp...nàng ấy cũng sắp hoá phàm rồi, có thể sử dụng Nhập Phàm Hồ không?” Hoạ Thuỷ hỏi.
Nàng biết Nhập Phàm Hồ chính là bí mật không nhỏ, thứ này có thể khiến vô số cường giả thèm thuồng, là một thứ có thể phát triển thế lực.
“Tưởng gì, nếu thân thiết với nàng thì cũng thân thiết với ta.” Lạc Nam thoải mái cười:
“Cứ mang theo nàng ấy đến.”
“Tốt.” Hoạ Thuỷ lưu luyến không rời, nàng cảm thấy đây chính là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình.
Lạc Nam cúi đầu tặng cho nữ yêu tinh này thêm một nụ hôn, lúc này mới xuất động Bá Vũ Điện, mang theo Minh Hà cùng Loạn Thuỳ Trân phá không mà đi...
Nhìn hành cung bá đạo đạp không rời khỏi, vô số đệ tử Tam Đạo Môn than ngắn thở dài, trong lòng cảm thán không ngớt.
Thân là người của tứ đại thế lực, phần lớn các đệ tử đều ôm trong lòng ngạo khí, không ít kẻ cho rằng mình là thiên tài thế gian hiếm gặp...
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Lạc Nam và Lâm Thiên sư huynh, tất cả mới nhận ra trước giờ mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, kiêu ngạo trong nội tâm quét sạch không còn sót lại chút nào...
Lấy tu vi Thiên Đạo đánh bại Thần Đạo một cách áp đảo, đó mới là yêu nghiệt chân chính.
Lâm Thiên, Thi Hồng Nhan, Hoạ Thuỷ vốn đã là những người khiến bọn hắn phải ngưỡng vọng...
Nhưng Lạc Nam còn là tồn tại khủng bố hơn...
Nam nhân mà Hoạ Thuỷ sư tỷ lựa chọn, phải là nhân vật như vậy.
...
CĐBC chính thức cán móc 3000 chương, chặn đường ngày càng ngắn lại, cảm ơn tất cả mọi người vẫn luôn đồng hành và ủng hộ đến ngày hôm nay.