Liễu Không sư phụ, ngươi đến rồi. Một người người hơi ngâm đen, thắt bím tóc nhỏ, quần áo thô sơ to tiếng gọi, lọt vào mắt Cảnh Dương.
A di đà phật, Tiểu Hoa thí chủ. Liễu Không hành phật lễ.
Tiểu Hoa, không được làm càn, Liễu Không sư phụ. Trần đại thúc từ buồng trong đi ra, trước giờ mỗi lần Liễu Không đến đều bị nữ nhi quấn chặt lấy.
Cha. . .
A di đà phật, Trần đại thúc, ngươi hiểu lầm Tiểu Hoa thí chủ, lần này tiểu tăng tới là có việc muốn nhờ.
Liễu Không sư phụ khách khí, cứ nói đừng ngại.
Liễu Không nghiêng người sang, nâng tay chỉ Cảnh Dương cùng Thu Bảo: Hai vị này là ân công của tiểu tăng, vốn nói hôm nay muốn lên tự, nhưng chân của Cảnh thí chủ bị thương, cho nên muốn tá túc ở nhà Trần đại thúc mấy ngày, dưỡng thương xong sẽ rời đi.
Xưa nay hai cha con Trần đại thúc luôn được Liễu Không giúp đỡ, đang suy nghĩ không có chỗ báo đáp, lúc này cơ hội đã tới, đương nhiên là gật đầu đáp ứng: Không thành vấn đề, cho dù là ân công của Liễu Không sư phụ, tự nhiên cũng là ân công của hai cha con ta, vậy ở gian phòng kia đi. Quay đầu lại bảo nữ nhi nhà mình: Tiểu Hoa, nhanh đi dọn dẹp gian phòng một chút, để hai vị ân công nghỉ chân.
Đa tạ Trần đại thúc cùng Tiểu Hoa thí chủ. Liễu Không khom lưng.
Trần đại thúc vội vàng đưa tay đở nàng: Không cần làm thế, ngày thường ngươi giúp chúng ta không ít việc, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến, chẳng qua là nên chờ một chút, trong phòng rất hỗn tạp, cần dọn dẹp một chút mới có thể ở.
Không vội không vội, có ở là tốt rồi.
Qua một lúc lâu, chợt nghe thấy thanh âm của Tiểu Hoa: Liễu Không sư phụ, có thể vào.
Các ngươi trước hết ở chỗ này đi, con người của cha con Trần đại thúc rất tốt. Liễu Không gãi gãi đầu, đi đi lại lại trong phòng, luôn cảm thấy vẫn nên nói hết ra thì tốt hơn: Cái kia, hai vị thí chủ, các ngươi thực sự muốn lên Long Sơn Tự sao?
Còn giả được sao, chúng ta đều một đường đi tới nơi này, không đi lên chẳng phải là đi không sao. Cảnh Dương ngồi trên giường gỗ thượng bĩu môi nói.
Ai. Chỉ nghe Liễu Không thở dài một tiếng, sau đó nói: Các ngươi muốn lên tự ta cũng không ngăn, thế nhưng lẻn vào Long Sơn Tự cũng không có đơn giản như vậy.
Cảnh Dương rõ ràng sửng sốt, hòa thượng này dĩ nhiên biết bọn họ muốn lẻn vào.
Quên đi, chuyện lên núi hay là chờ chân của Cảnh thí chủ lành rồi hãy nói. Dứt lời Liễu Không lại lấy ra vài cọng thảo dược từ trong tay áo, để lên trên bàn, Vẫn theo phương pháp lúc trước ta nói, đúng lúc thì thay cho hắn, ta lên tự trước, ngày mai xuống sẽ mang theo thuốc bào chế sẵn.
Cảnh Dương không nói chuyện, ngược lại Thu Bảo ở bên cạnh nói cám ơn.
Liễu Không sư phụ, đi sớm như vậy làm gì, dùng cơm rồi đi cũng được. Tiểu Hoa thấy Liễu Không muốn đi, một tay kéo lấy tay áo của nàng.
Sư huynh còn đang trên tự chờ ta, ngày khác, ngày khác nhất định lưu lại dùng cơm. Liễu Không bị nắm có chút chặt, rút nửa ngày cũng không rút về được.
Tiểu Hoa. Trần đại thúc kéo nữ nhi lại Tiểu nữ không hiểu chuyện, xin Liễu Không sư phụ thứ lỗi.
Không sao không sao. Liễu Không đi tới cửa, phút cuối liền nghĩ tới một việc, quay lại đi tới trước mặt Tiểu Hoa: Cho ngươi, đây là kẹo mạch nha, lần trước ngươi nói muốn ta mang cho ngươi, có thể bị tan chút ít.
Tiểu Hoa tiếp nhận bọc giấy, ôm ở trong ngực, nhìn Liễu Không không bỏ được nói: Ta nhất định sẽ giữ thật tốt.
Liễu Không vừa nghe nàng muốn giữ lại, lập tức lắc đầu, bản thân từ xa mang về, nếu giữ lại không phải là mang về vô ích sao Không nên để lại, phải ăn, phải ăn.
Phốc một tiếng, Tiểu Hoa bị bộ dáng như vậy của nàng chọc cười, ngẩng đầu nhìn nàng nói: Ngươi thật là ngốc! Lạo chui vào trong nhà.
Liễu Không sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, sửng sốt nửa ngày, toát ra một câu: Ta không ngốc, sư phụ nói, ta không ngốc.
Thu Bảo cất thảo dược trên bàn, lại hầu hạ Cảnh Dương cởi giày, lúc này mới ngồi vào cái ghế ở một bên Hòa thượng này thật đúng là khiến cô nương ngốc thích.
Phải không? Tâm tình Cảnh Dương rõ ràng không vui, nàng có thể nói hiện tại trong đầu nàng đều là bộ dáng vừa rồi Tiểu Hoa quấn quít lấy Liễu Không sao?
Thu Bảo nhìn công chúa nhà mình, vẻ mặt này, sẽ không phải là ghen đi? Nghĩ đến lúc trước công chúa cùng Liễu Không có thân mật tiếp xúc, nhất thời tâm trạng sinh ra bất an.
Đóng kỹ cửa phòng, lại thấp giọng: Công chúa, hắn là một hòa thượng, ngài nghìn vạn lần không được suy nghĩ nhiều a.
Cảnh Dương lập tức xoay mặt đi, giống như người bị nói trúng tâm sự, tốc độ nói chuyện thật nhanh: Ta suy nghĩ gì chứ?
Ngài cái gì cũng không thể nghĩ! Bằng không Thu Bảo liền tội đáng chết vạn lần! Thu Bảo nói xong thì quỳ xuống.
Ngươi làm gì a, ta lại không nói gì, nói chung ngươi yên tâm, ta cái gì chưa từng nghĩ, chỉ cần lên Long Sơn Tự xong thì chúng ta trở về cung, ngươi mau đứng lên!
Vậy ngài đã đáp ứng Thu Bảo, không được đổi ý!
Không đổi ý! Ngươi mau đứng lên, nếu không bổn công chúa sẽ trị tội ngươi!
Cảnh Dương vừa nói vậy Thu Bảo rốt cuộc đồng ý đứng dậy, nàng rầu rỉ nhìn công chúa, ở trong lòng cầu nguyện: Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì nữa!
Lúc Liễu Không trở lại tự, chỉ thấy Liễu Trần vểnh một chân bắt chéo nằm ở trên giường.
Hôm nay sư phụ đang ngồi thiện, sư huynh chủ điện nói ngày mai chúng ta hãy qua. Liễu Trần nằm một bên nói.
Nga, vậy được rồi. Liễu Không gật đầu.
Liễu Trần đảo mắt, trong chớp mắt ngồi dậy, cười hì hì đi tới bên người Liễu Không.
Sư đệ, còn chưa ăn cơm đi, ngươi xem, sư huynh đã chuẩn bị cơm cho ngươi.
Bụng của Liễu Không đã sớm trống rỗng, hiện tại đang bị đói đây, nhìn cơm nuốt một ngụm nước bọt Đa tạ sư huynh.
Liễu Không a, sư huynh cần thương lượng chuyện này với ngươi.
Liễu Không lang thôn hổ yết gắp thức ăn, trong miệng đầy ấp, mơ hồ nói: Sư huynh, ngươi nói.
Liễu Trần kéo cái ghế ngồi vào một bên Ngày mai đến chỗ sư phụ, cũng đừng để lão nh6an gia ấm ức, về chuyện kia của sư huynh chỉ cần hai chúng ta biết là được.
Liễu Không nhíu nhíu mày, thật vất vả nuốt xuống một miệng đầy cơm trắng Ý của sư huynh là kêu ta nói dối, cái này không được, người xuất gia không thể nói dối, sư huynh đây là khiến ta phạm giới luật a!
Ai, làm sao có thể xem là phạm giới luật a! Ngươi đây là đang giúp người, đang giúp sư huynh, ngươi suy nghĩ một chút nếu như ngươi nói cho sư phụ, sau đó sư huynh bị bắt đến Long Sơn Nhai sám hối, ngươi nỡ để sư huynh chịu khổ a!
Thế nhưng, cái này, cái này, ta cũng sẽ không nói dối a, mắt sư phụ vừa nhìn, cái gì ta cũng sẽ nói hết ra. Liễu Không thật sự sợ cặp mắt chim ưng kia của sư phụ, rất thanh minh!
Không sao, ngày mai chỉ cần ngươi cái gì cũng không nói là được, còn lại liền giao cho sư huynh làm.
Cái này. . . Liễu Không vẫn không thể quyết định.
Ngươi coi như cứu sư huynh đi, sư huynh thật sự không thể đi Long Sơn Nhai a! Sư huynh sẽ chết! Liễu Trần bắt đầu sử dụng đại chiêu, tên là gì nhỉ, đúng! Khổ nhục kế.
Liễu Không nhìn sư huynh một bộ dáng nước mắt nước mũi, tâm cũng mềm nhũn, gật đầu, Được rồi.
Liễu Trần ôm lấy Liễu Không, dang tay gào to: Ngươi thật sự là sư đệ tốt của ta a, không uổng công mấy năm nay sư huynh yêu thuơng ngươi như vậy a!