Ngày mới vừa lên, Liễu Trần cùng Liễu Không liền cùng nhau đi đến phòng của sư phụ, vừa muốn gõ cửa đi vào, thì thấy Liễu Trần nhanh chóng kéo Liễu Không lại, thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn dán lên lỗ tai của Liễu Không: Sư đệ tốt, nhớ kỹ lúc thấy sư phụ nghìn vạn lần đừng nói gì cả! Tuy rằng từ đêm qua đến bây giờ đều đã dặn dò nhiều lần, nhưng Liễu Trần cho rằng vẫn nên nói thêm mấy lần nữa mới tương đối an toàn.
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Không đều nhíu chung một chỗ, từ đêm qua nàng đã bắt đầu buồn phiền chuyện này, bản thân từ nhỏ cho tới bây giờ đều chưa nói dối qua, hiện tại lại đột nhiên kêu mình làm vậy, lại là đối với sư phụ sớm chung đụng, nếu nàng không sợ thì nàng không phải là Liễu Không.
Sư huynh, ta. . .
Ngươi thế nhưng đã đáp ứng sư huynh, giờ cũng đã đến giờ phút quan trọng, nếu như ngươi đổi ý sẽ hại chết sư huynh! Liễu Trần sớm biết Liễu Không sẽ như thế này, may là vừa rồi mình nhìn xa trông rộng hỏi nàng trước một chút.
Nhưng. . .
Liễu Không, thường ngày sư phụ giáo dục chúng ta chuyện đã đáp ứng người khác nhất định phải làm, bằng không chẳng phải là trở thành kẻ lừa gạt sao, ta ngươi đều là người xuất gia, người xuất gia không thể nói dối, ngươi cũng không thể lừa dối sư huynh a! Lúc Liễu Trần nói trong ánh mắt đều hiện lên lệ quang.
Này. . .
Liễu Trần thấy Liễu Không vẫn còn kiên trì, trong lòng gấp gáp Liễu Không, nếu ngươi không đáp ứng sư huynh, sư huynh ta, ngay bây giờ ta sẽ đập đầu vào tường, ta không sống nữa! Dứt lời, Liễu Trần hất tay áo, chậm rãi nhắm hai mắt lao vào tường.
Ai! Sư huynh tuyệt đối không được! Liễu Không một tay chặn Liễu Trần.
Liễu Trần xoa xoa ánh mắt vừa mới rơi xuống giọt nước mắt, nhìn Liễu Không: Vậy rốt cuộc ngươi có giúp sư huynh hay không?
Liễu Không cắn môi, trong lòng quyết tâm, dưới chân giẫm một cái Ta đáp ứng ngươi là được! Không phải là nói dối thôi sao, có cái gì, cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn sư huynh đập đầu vào tường.
Hắc hắc! Liễu Trần thấy Liễu Không nói như vậy, mây đen lúc nãy còn giăng đầy trên mặt, bỗng chốc thay đổi thành trời nắng, lôi kéo tay của Liễu Không: Sư huynh biết, ngươi sẽ không bỏ mặc sư huynh!
Còn lại Liễu Không đứng ở một bên thân thể có chút cứng ngắc, thở mạnh cũng không dám.
Sư phụ, con cùng Liễu Không sư đệ trên đường hoá duyên trở về gặp kẻ xấu, toàn bộ thứ chúng con hoá duyên được đều bị đoạt đi, cho nên con cùng Liễu Không sư đệ mới trở về trễ. Số lần Liễu Trần trợn mắt nói dối tuy rằng Liễu Không đã từng thấy qua, bất quá khi có mặt sư phụ như vậy, cũng giống đại cô nương lên kiệu hoa, nói xong mấy câu, mồ hôi cũng đã đầm đìa.
Vô Minh đại sư nghe xong Liễu Trần nói, mở mắt, bất quá hắn cũng không có nhìn về phía Liễu Trần mà là nhìn về Liễu Không, mặt không biểu tình, không nhanh không chậm nói: Liễu Không, con còn có gì muốn nói sao?
Liễu Không từ nãy đến giờ đều cúi đầu, nhìn kỹ một chút còn có thể phát hiện thân thể của nàng có chút run, Ách. . . Đệ tử, đệ tử. . .
Nói mau a. Liễu Trần lòng nóng như lửa đốt a! Nhỏ giọng ở một bên trừng hai mắt nhìn Liễu Không.
Đệ tử, đệ tử, không có gì muốn nói, Liễu Không sư huynh. . . Nói đều đúng. Đơn giản mấy chữ cũng đủ để cho Liễu Không khốn khổ vô cùng, hiện tại nàng cảm thấy giống như thân rơi vào dầu sôi lửa bỏng, một chút lơ là liền vạn kiếp bất phục*.
*muôn kiếp không thể quay đầu lại.
Vô Minh đại sư nghe xong Liễu Không đáp lời, lại đảo mắt nhìn về phía Liễu Trần, lập tức nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập A di đà phật.
Hai tay nhẹ nhàng vung lên, nâng ống tay áo liền mang đến một cổ lực lượng mạnh mẽ, trong nháy mắt liền đánh Liễu Trần văng ra ngoài cửa.
Đồ đệ bất tài, nói năng bậy bạ, còn dạy hư sư đệ, từ hôm nay trở đi chủ điện, thiền điện, phụ điện, chủ viện, thiên viện, phụ viện, nam bắc tây đông bốn phía, giáp ất bính đinh tứ hợp, đều do ngươi mỗi ngày quét tước, không được có một mảnh lá rụng!
Liễu Trần còn chưa kịp ngồi dậy, chợt nghe thấy sư phụ nói, nhất thời cả người đều tê liệt ngã xuống đất, Dạ, sư phụ, đệ tử biết sai rồi.
Nhiều việc như vậy, sớm biết rằng đừng nói dối, dù gì đến Long Sơn Nhai cũng tốt hơn rất nhiều so với quét dọn tự a! Biết thế chẳng làm a!
Sư phụ, đệ tử nguyện cùng Liễu Trần sư huynh chịu phạt. Liễu Không quỳ trên mặt đất, nước mắt càng không ngừng rơi trên mặt đất.
Ai. Vô Minh đại sư thở dài một tiếng Ngươi từ nhỏ tâm tư đã đơn thuần, tai lại mềm, người khác tùy tiện nói mấy câu có thể khiến ngươi do dự, ngươi cũng biết hôm nay ngoài mặt ngươi giúp Liễu Trần, nhưng trên thực tế ngươi đang hại hắn, từ nay về sau hắn sẽ càng thêm không kiêng nể gì cả, sai cũng không hề gì, nghiêm trọng hơn chính là đã sai càng sai.
Liễu Không biết sai rồi, Liễu Không thẹn với sư phụ thường ngày dạy dỗ.
Mà thôi, từ hôm nay trở đi ngươi phải đi Long Sơn Nhai suy xét một năm, phải rèn luyện ý chí của mình thật tốt, đừng khiến vi sư thất vọng nữa.
Liễu Không sẽ không để cho sư phụ thất vọng nữa.
Vô Minh đại sư phất ống tay áo, ý bảo Liễu Không đi ra ngoài.
Dạ, sư phụ. Liễu Không trước sau không dám ngẩng đầu lên.
Lúc Liễu Không đi ra ngoài, Vô Minh mở mắt, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy Liễu Không trong đầu hắn sẽ không tự chủ nhớ tới thân ảnh của một cố nhân, trong lòng thở dài một tiếng, chỉ mong bản thân không làm sai.
Hai tay tạo thành chữ thập, lại lần nữa nhắm hai mắt lại A di đà phật.
Liễu Không, sư phụ đã nói gì với ngươi? Liễu Trần đứng ở ngoài cửa vẫn chờ Liễu Không: Có phải kêu ngươi theo ta cùng nhau quét tước hay không a?
Ánh mắt của Liễu Không đỏ giống như một con thỏ, lắc đầu: Sư phụ kêu ta đi Long Sơn Nhai.
A? Tại sao lão sư phụ lại có thể bất công như thế! Kêu ngươi đi Long Sơn Nhai tiêu dao khoái hoạt, lại kêu ta quét tướt nhiều sân viện như vậy, đây căn bản là bất công mà! Liễu Trần chu miệng, liên tiếp oán giận.
Liễu Không dụi mắt một cái, không có trả lời Liễu Trần.
Bằng không ngươi đi nói với sư phụ nói một chút, cho ta đi Long Sơn Nhai, ngươi tới quét sân, chúng ta đổi, sư phụ thương ngươi như vậy, khẳng định sẽ đồng ý! Liễu Trần nắm tay của Liễu Không nói thêm.
Bất quá lần này, Liễu Không lại dùng sức phất tay của Liễu Trần đang cầm lấy tay của mình ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, từng chữ một nói: Sư huynh, ta không giúp được ngươi, con đường sau này ngươi phải tự đi.
Nói xong cũng không để ý Liễu Trần, sải bước đi về phía trước.
Liễu Trần nhìn bóng lưng của Liễu Không, nhíu chặt mày: Thiết, không phải là đến Long Sơn Nhai thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, sau này đừng hy vọng ta đưa cơm cho ngươi!
Liễu Không làm xong sớm khóa*, lại trở về phòng thu thập một chút đồ vật của mình, liền đi về phía Long Sơn Nhai.
*khóa học sáng sớm, ở đây trong chùa chắc là tụng kinh sớm
Phía trước có một bãi nước nhỏ, Liễu Không nhấc chân nhảy qua, chợt nghe thấy trong tay áo của mình có vật gì rớt ra, liền dừng bước lại, nhìn lại chung quanh. (có ai tưởng tượng lúc Liễu không nhấc chân nhảy qua ntn ko? Sao mình thấy cute qá =)))
Nguy rồi! Sao ta lại quên cái này! Thứ Liễu Không làm rơi chính là một bình thuốc nhỏ màu nâu, đây là nàng dược phấn* đêm qua nàng làm cho Cảnh Dương, vốn định sáng nay đưa đi, nhưng bị sư phụ dạy dỗ một chút, tất cả đều quên mất.
*thuốc bột
Ai nha! Liễu Không a Liễu Không, sao ngươi đần như vậy a! Lẩm bẩm, liên tiếp vỗ cái đầu nhỏ bóng lưởng của mình.
Thu Bảo ngẩng đầu nhìn sắc trời, buổi trưa đều đã qua, nhưng vẫn không thấy người nọ đến Hôm qua ta còn khen hắn đâu, hôm nay liền lộ mặt, nam nhân a, đều không phải thứ tốt gì.
Cảnh Dương đợi một buổi sáng, vốn rất nóng lòng, hiện tại lại nghe Thu Bảo nói như vậy thì phiền càng thêm phiền.
Ngươi nói đủ chưa! Chúng ta cũng không phải đang chờ hắn!
Thu Bảo thấy công chúa nhà mình lên cơn, vội vàng đổi giọng: Có lẽ trên đường có chuyện gì trì hoãn, chúng ta chờ một chút đi, nói không chừng một hồi sẽ đến.
=====================================
Bé ơi nhanh đi vợ dận rồi kìa =))
P/s: mình biết các bạn tức th sư huynh lắm. Hắc hắc!