"Ừm." Giọng nói vấn an bất ngờ đã không thể hù dọa được Phó Du Nhiên lần nữa, nhưng nàng vẫn chưa biết mình đang ở nơi nào, Đông cung... mày đang ở đâu.
"Đã trễ thế này điện hạ còn muốn đi dạo ngự hoa viên sao? Để lão nô cầm đèn dẫn đường cho Thái tử."
Phó Du Nhiên nhìn lão thái giám lương thiện, ngự hoa viên! Đây là lần thứ năm nàng vòng đến nơi này, cũng may sắc trời đang tối dần, người khác không nhận ra vẻ lúng túng muốn phát điên của nàng. Chờ lão thái giám kia cầm đèn lồng quay lại, Phó Du Nhiên cuối cùng đã nghĩ ra một biện pháp tốt nhất.
Khẽ ho hai tiếng, Phó Du Nhiên giả bộ thờ ơ nói:
"Trời tối rồi, không đi ngự hoa viên nữa, ngươi dẫn đường, đưa ta hồi Đông cung."
Lão thái giám lương thiện cũng không hỏi nhiều, vâng dạ một tiếng, đi trước mở đường. Lòng vòng bảy, tám lần, qua thời gian hai nén hương, nàng đã dừng bước trước một tòa cung điện đèn đuốc sáng trưng.
Trường... Tín cung, không phải Đông cung sao? Lão gia hỏa này liệu có đùa bỡn mình hay không?
Lão thái giám thấy Phó Du Nhiên đứng bất động, không kìm được, hỏi: "Điện hạ còn việc gì phân phó sao?"
"Không..." Phó Du Nhiên khoát tay áo, "Ta đây... đi vào a."
"Điện hạ chú ý dưới chân, lão nô xin cáo lui."
Tiễn bước "lão nô", Phó Du Nhiên dũng cảm đến gần tòa cung điện kia, thủ vệ hai bên vừa thấy nàng, liền vui sướng kêu lên: "Điện hạ đã trở lại."
Xem ra đã chính xác! Phó Du Nhiên bị mọi người vây quanh thầm mắng, con mẹ nó, Trường Tín cung là Trường Tín cung, còn gọi Đông cung làm gì! Hại nàng đi vài vòng, chỉ tìm mỗi tấm biển có chữ "Đông", thế này tìm được mới là lạ!
"Điện hạ —— "
Phó Du Nhiên rùng mình một cái, thanh âm nửa nam nửa nữ, nửa âm nửa dương kia, ngẩng đầu lên, thấy một thái giám khoảng hai mươi tuổi, y phục đẹp đẽ quý giá hơn nhiều so với lão thái giám kia, đang vội vã chạy đến đến, "Bộp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Phó Du Nhiên: "Điện hạ đi hơn hai mươi ngày, muốn giết nô tài a."
Đây hẳn là người hầu bên người lão Tề? Phó Du Nhiên kìm nén không trừng mắt, nâng người nọ lên:
"Tề An đâu?"
"Hồi điện hạ, thư đồng của điện hạ thấy người đi lâu mà chưa quay lại, chỉ e lỡ giờ xuất cung, nên đã trở về." Thái giám kia đứng dậy, "Điện hạ có gì phân phó?"
"Không có." Phó Du Nhiên hơi chột dạ, người quen biết duy nhất cũng không ở bên người, hiện giờ quả là tứ cố vô thân. Lão Tề, ngươi vẫn đang nghĩ cách vào cung chứ? Phải không?
"Điện hạ có dùng thiện thực không (bữa ăn hàng ngày)?"
Phó Du Nhiên khoát tay, hiện tại nàng chỉ có một nguyện vọng:
"Ta muốn tắm rửa."
Không chỉ có lão Tề đau khổ khi nửa tháng không tắm, mà nàng cũng rất buồn bực. Vốn định lén tắm rửa vào ban đêm, nhưng nghĩ tới việc phải “tự sờ” thân thể của một nam nhân, Phó Du Nhiên liền lạnh sống lưng. Lão Tề không phải đã từng nói sao, quay về cung, có người hầu hạ sạch sẽ, nàng sao có thể không hưởng thụ một phen?
Người nọ đáp ứng một tiếng phân phó xuống, Phó Du Nhiên lại nói:
"Tìm nhiều người hầu hạ."
Nàng chỉ nghĩ, càng nhiều người hầu hạ, tắm rửa sẽ nhanh hơn? Cũng đỡ cho nàng phải nhìn thân thể của nam nhân, hỏng cả mắt.
Ai ngờ người nọ cười ái muội, "Nô tài đã hiểu." Sau đó xoay người rời đi.
Sao lại... giống như có ý khác? Phó Du Nhiên muốn gọi hắn trở về để hỏi thêm, lại đau khổ vì không biết tên hắn, "Người kia... người kia ai..." Lắp bắp hồi lâu, một thái giám bên cạnh nhạy bén nói: "Điện hạ muốn gọi Vinh Thăng công công quay lại?"
Hóa ra hắn tên Vinh Thăng, ha, vẫn là tiểu tử này thông minh, nhìn bóng dáng Vinh Thăng dần xa, Phó Du Nhiên cũng bỏ ý định gọi hắn lại, theo thái giám đến nơi tắm rửa.
Nếu nói về dụng cụ tắm rửa, trong kiếp sống mười bảy năm tắm rửa của Phó Du Nhiên, đồ tốt nhất nàng dùng qua, chính là một cái bồn tắm làm bằng gỗ nhãn thơm, chất liệu dày dặn, mài nhẵn bóng loáng, đến cả cái dằm gỗ cũng không có, sau khi đổ nước ấm vào còn tản ra hương thơm thoang thoảng. Đó là chiến lợi phẩm tự hào nhất trong cuộc đời nàng, tuy nhiên đến khi bị con bé Lâm Hi Nguyệt đáng ghét kia phát hiện, sống chết đòi chen chúc tắm cùng nàng, hậu quả bi thảm là cái bồn tắm gỗ bị nứt một miếng. Sau đó mỗi lần đi tắm, Phó Du Nhiên đều không nhận ra bộ dạng đáng yêu của chiếc bồn tắm bằng gỗ nhãn thơm nữa...
Nhưng hiện tại, nàng không thèm suy nghĩ đến nữa, quan trọng là phải hưởng thụ ở trong hoàng cung. Chỉ là cái bồn tắm kia —— có lẽ gọi là hồ tắm thì chính xác hơn, không biết dùng vật liệu gì xây lên, so với phòng ngủ của nàng còn to hơn nhiều.
Đám thái giám không ngừng đổ nước ấm vào, cuối cùng đã đạt tiêu chuẩn mực nước cần thiết, lại có người đến thử độ ấm của nước, sau đó mới lần lượt rời đi. Phó Du Nhiên cảm thấy kỳ quái, không phải nói có người hầu hạ sao? Chẳng lẽ lại hầu hạ múc nước? Thế này là thế nào!
Mặc kệ, dù sao hôm nay nhất định phải tắm, ghê tởm thì mặc ghê tởm, làn nước ấm trước mắt dập dờn bồng bềnh như mê hoặc Phó Du Nhiên cởi bỏ lớp y phục, đang chuẩn bị lột sạch đồ trên người, từ ngoài cửa bỗng có tiếng oanh yến truyền tới. Ngay sau đó, một đoàn các cô nương trẻ tuổi, vận y phục lụa mỏng màu bạc nối tiếp nhau tiến vào, đi đầu là một nữ tử lớn tuổi hơn, khoảng tầm hai mươi mốt xuân xanh, tướng mạo xinh đẹp, ánh mắt hiện vài phần trầm ổn.
"Nguyệt Hoa bái kiến điện hạ."
Phó Du Nhiên đang xách đai quần đứng im tại chỗ, cởi không được mà mặc cũng chẳng xong, ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Các nàng..."
"Nguyệt Hoa chưa báo tin, đã tự ý tiến vào hầu tắm, thỉnh điện hạ thứ tội."
Hóa ra là hầu hạ tắm rửa, nói sớm có phải hơn không. Phó Du Nhiên định lên tiếng, một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau Nguyệt Hoa:
"Chuyện này không liên quan tới Nguyệt Hoa tỷ tỷ, là Phỉ Nhi mời Nguyệt Hoa tỷ tỷ cùng tới thôi."
Phó Du Nhiên lúc này mới nhìn thấy phía sau Nguyệt Hoa là một cô gái dáng vẻ ngây thơ, mắt hạnh ngập nước, gò má ửng hồng thuần khiết có chút ngượng ngùng, đang nhỏ nhẹ nói:
"Vinh công công truyền Phỉ Nhi đến hầu tắm, Phỉ Nhi nghĩ Nguyệt Hoa tỷ tỷ đã lâu không gặp điện hạ, trong lòng đương nhiên sẽ nhớ nhung, liền tự tiện quyết định..."
Giọng nói nàng nhỏ dần, khuôn mặt đỏ bừng, Phó Du Nhiên khẽ giật mình, xem ra, hai người này hẳn là thị thiếp của lão Tề, nhìn thế nào cũng không giống đơn thuần đến hầu hạ tắm rửa, còn có một đám người đứng phía sau, chẳng lẽ tất cả đều là thị thiếp? Hẳn là thể trạng của lão Tề rất tốt? Nhiều như vậy, ứng phó làm sao được?
"Được..." Phó Du Nhiên cười gượng, "Vậy bắt đầu đi."
Nguyệt Hoa và Phỉ Nhi lập tức bước tới, thay Phó Du Nhiên cởi nốt tiết khố, Phó Du Nhiên híp mắt, ngăn không cho đôi mắt mình nhìn xuống hạ thân, nhanh chóng nhào vào nước. Độ ấm vừa phải khiến cho Phó Du Nhiên cảm thấy thoải mái, than nhẹ thành tiếng, nhắm mắt hưởng thụ thời khắc dễ chịu này.
Nguyệt Hoa cùng Phỉ Nhi nhìn nhau cười, nhẹ nhàng trút bỏ y phục trên người, trượt xuống nước. Phó Du Nhiên nghe thấy tiếng bì bõm bên cạnh, mở mắt ra liền sợ tới mức toàn thân căng cứng, nhìn hai thân hình xinh đẹp gợi cảm mà mọi nam nhân đều ham muốn từ từ tới gần mình, lắp bắp nói: "Chỉ... chỉ tắm rửa là tốt rồi."
Nguyệt Hoa khẽ đỏ mặt, ôn nhu nói: "Chúng thiếp biết điện hạ bôn ba nhiều ngày, rất mệt mỏi, muốn hầu hạ điện hạ tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt."
Chuyện này cũng phải, Phó Du Nhiên yên lòng, lại nhắm mắt, miễn cưỡng nói: "Phiền các ngươi thay ta tắm rửa thật tốt, đã hơn nửa tháng không tắm qua."
Lời nói chặt đứt quang cảnh lãng mạn này khiến Nguyệt Hoa cùng Phỉ Nhi đều cảm thấy hơi thất vọng, vâng lời nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ, nhưng lúc kì cọ, bàn tay mềm mại khó tránh khỏi vô tình khiêu khích. Hơn nữa khi bàn tay lần tới bộ phận quan trọng lúc tẩy rửa, bình thường “thú tính” của Thái tử điện hạ sớm đã nổi lên, nhưng hôm nay khiến các nàng thất vọng là, Thái tử điện hạ vẫn im ắng không có một chút phản ứng, chẳng lẽ trình độ các nàng đã giảm sút? Đôi mắt hai người lóe lên tia khiêu chiến, đều muốn Thái tử điện hạ phải thần phục dưới bàn tay của mình, tính hiếu thắng nổi lên, động tác càng lúc càng kịch liệt, tranh giành vị trí ưu thế. Đang lúc hai người lấm tấm mồ hôi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thở đều đều, quay đầu nhìn lại, Thái tử điện hạ của các nàng đang vẹo đầu sang một bên, há to miệng, vô cùng bất nhã ... Ngủ.
Phó Du Nhiên ngủ rất ngon, giường đệm thật mềm mại, lại vô cùng lớn, nằm thành hình chữ "Đại" vẫn không tới mép giường, tuy nhiên... Đây là cái gì?
Trơn nhẵn, mịn màng, khiến người ta không nỡ động vào, độ cong này, cảm giác này, chẳng lẽ là... Bộ ngực?
Con mẹ nó! Là nữ nhân nào to gan lớn mật dám ngủ cạnh mình, chẳng lẽ không biết câu "Trại chủ há để người khác ngon giấc bên cạnh" có lý sao? Dám nằm cùng giường với nàng, chỉ có một kết cục!
Phó Du Nhiên tuy ngủ say, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, nâng chân lên, đến một vị trí thích hợp, dùng sức đạp một cái...
Mơ hồ bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Phó Du Nhiên vừa lòng trở mình... Ừm? Sao lại thêm một người nữa? Thật là to gan lớn mật, ta đá!
Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa, tiếp theo vang lên âm thanh khóc lóc thút thít, Phó Du Nhiên bất mãn nhíu mày, được rồi, cho ngươi một cơ hội, câm miệng!
...
Còn khóc ư? Cơn tức giận của Phó Du Nhiên nháy mắt đã đạt mức 5 sao, nàng mạnh mẽ mở mắt, hét lớn: "Con mẹ đứa nào mới sáng sớm đã léo nhéo thế hả!"
Tiếng khóc thút thít im bặt, Phó Du Nhiên bực bội ngồi dậy, đang định chửi tiếp, thì một thảm cảnh trước mắt hiện lên.
Mỹ nữ xinh đẹp đang bị chân mình đạp vào tường không thể nhúc nhích, nhấc chân ra nhìn, ừm! Có chút quen mắt, nàng từ từ hồi tưởng lại, hình như tên là Phỉ Nhi?
Lúc này Phó Du Nhiên mới nhớ thân phận của "mình", hiện tại không phải là sơn tặc, mà là Thái tử Đại Tấn. Nơi này cũng không phải “Thiên tự nhất hào phòng” của nàng, mà là xứ sở của Thái tử gọi là "Đông cung", kì thực tên "Trường Tín cung".
Phỉ Nhi đang ở đây, vậy cô nương kia... Quay đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên, Nguyệt Hoa đang ôm eo gục trên mặt đất, khuôn mặt vô cùng đau khổ, chuyện này... Đá xong rồi không lẽ bắt ta chịu trách nhiệm?
Phó Du Nhiên đen mặt, không quan tâm tới thân thể trần truồng của mình, dìu Nguyệt Hoa cũng lõa thể lên giường. Ngoài cửa, Vinh Thăng nghe thấy động tĩnh lò dò tiến vào, nhìn thấy Thái tử điện hạ đang vật lộn đại chiến cùng hai vị Lương viện, định rụt cổ về, Phó Du Nhiên trừng mắt, hét lớn: "Vinh cái gì Thăng!"
Vinh Thăng vội vàng cúi đầu tiến vào, "Điện hạ có gì phân phó."
"Tìm đại phu chăm sóc các nàng!"
Hai vị mỹ nữ đang nằm trên giường tủi thân u oán nói:
"Tạ ơn điện hạ."
Phó Du Nhiên vẫn còn buồn ngủ, tức giận nói:
"Lần sau còn dám vụng trộm trèo lên giường bản Thái tử, đều bị đá!"