Dưới sự hầu hạ của đám thái giám, Phó Du Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề. Vừa rồi Thái y tới bẩm báo, hai vị Lương viện cũng không đáng lo ngại, trong phạm vi giải thích của Phó Du Nhiên, " không đáng lo ngại" tương đương với "Không việc gì" , cuối cùng nàng đã thoát khỏi tội danh ngộ thương nên tâm tình tốt nhiên rất nhiều. Tuy nhiên bây giờ còn một chuyện nan giải khác, phải làm cách gì mới tiếp cận được Tề Diệc Bắc đây?
Nghĩ ngợi hồi lâu, người đáng tin cậy nhất cũng chỉ có Tề An, tuy rằng hắn hơi ngốc nghếch, nhưng cũng không còn cách nào khác
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, Phó Du Nhiên đang tìm cách gặp Tề An, đã thấy hắn vội vàng xông vào điện.
"Phó .. mặc cái gì?" Tính tình ngốc nghếch, lại còn mắc thêm tật nói lắp nữa.
Tề An hoảng sợ như vừa gặp quỷ lắp bắp:
"Mặc công tử mang theo. . . . . ." Nói một nửa, lại ngừng lại.
Phó Du Nhiên đập bàn, "Mẹ nhà ngươi, sao không nói liền một mạch đi?”
Tề An lại càng thêm khiếp sợ, ấp ủng nửa ngày, mới nói thầm bên tai Du Nhiên: "Mặc công tử dẫn nữ Đại vương kia vào cung ."
Nữ Đại vương? Phó Du Nhiên bật dậy, "Là Phó Du Nhiên?"
Tề An gật gật đầu khiến nàng mừng rỡ, "Mau mời hắn tới đây." Lão Tề, ngươi quả nhiên có biện pháp!
Tề an hoảng hốt nói: "Điện hạ, Mặc công tử đưa cô ta tới gặp Hoàng Thượng!"
"Hắn gặp Hoàng Thượng làm gì?" Phó thản nhiên nhức đầu, chẳng lẽ khai toàn bộ sự thật với Hoàng Thượng sao?
"Thần cũng không biết, sáng nay khi vào cung thì thấy bọn họ đi về phía Ngự thư phòng."
"Ngự thư phòng? Mau, đưa ta đi!"
Tề An lúc này bỗng thông minh lạ thường, không nói câu nào đã đi trước dẫn đường, đến gần Ngự thư phòng, Tề An mới nói: "Điện hạ nhất định phải nói ra toàn bộ tội ác của nữ sơn tặc kia trước mặt Hoàng Thượng để ngài nghiêm trị cô ta!"
Thấy Phó Du Nhiên dừng bước, Tề An quay đầu lại hỏi: "Điện hạ sao không đi tiếp?"
Phó Du Nhiên nhếch mép cười, "Quả thật phải nghiêm trị, đi ——"
Tề An bước tới, "Đi đâu cơ?"
"Đi —— cái con mẹ ngươi !" Phó Du Nhiên giơ chân lên, đạp cho hắn lảo đảo ngã xuống đất, rồi đi thẳng tới Ngự thư phòng.
Đến cửa Ngự thư phòng, mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền ra ngoài, nàng vừa định bước vào, chợt có một tiểu thái giám chào đón, "Điện hạ chờ một chút, để nô tài vào bẩm báo."
Phó Du Nhiên làm sao có thể chờ được nữa, giơ tay đẩy tên thái giám kia ra, bước vào: "Ngươi nghỉ ngơi đi, tự ta sẽ bẩm báo."
Bước vào trong điện, Phó Du Nhiên liền nhìn thấy một cô nương đang quay lưng về phía mình, đang tiếp chuyện với Chiêu Thái đế.
". . . . . . Thế nhân đều có tình cảnh riêng, phàm là thống khổ, đó là cưỡng cầu."
Xiêm y nguyệt sắc sạch sẽ gọn gàng, mái tóc dài đen mượt búi lên trên, tư thế tự nhiên mà tao nhã, dáng người toát lên vẻ cao quý. Phó Du Nhiên đang hấp tấp bước vào chợt sững lại. . . . . . Đây Là “mình" ư?
Chiêu Thái đế vô cảm liếc Phó Du Nhiên một cái, sau đó lại khen ngợi cô nương kia: "Không sai, trẫm quả thực không nên cố chấp giữ Yến Thần ở lại, Phó cô nương không hổ danh là nghĩa nữ của Yến Thần, chẳng những học thức uyên bác, mà còn thấu hiểu đạo lý, hơn cả các công chúa của trẫm."
"Bệ hạ quá khen, Du Nhiên chì là một dân thường, không dám so sánh với kim chi."
Du Nhiên! Phó Du Nhiên nghe thấy thế, muốn kiểm chứng sự thật, bèn dựa vào việc thỉnh an Chiêu Thái đế, bước nhanh tới cạnh vị cô nương nọ, khẽ liếc mắt một cái.
Tề Diệc Bắc cúi người thi lễ với Phó Du Nhiên, quả thật! Mỹ nữ này chính là mình! Làm kẻ nửa nam nửa nữ suốt mười bảy năm trời, Phó Du Nhiên đã bị đả kích rất lớn, nhìn chằm chằm vào nữ tử cao quý trước mặt này.
"Thái tử."
Giọng nói Chiêu Thái đế mang theo chút bất mãn, nhưng Phó Du Nhiên đâu còn đầu óc để phản ứng lại nữa, nàng phải ghi nhớ tất cả chi tiết hiện giờ, con mẹ nó, tương lai quay về trại nàng cũng muốn ăn mặc như vậy!
Thấy Chiêu Thái đế nghiêm mặt, Tề Diệc Bắc vội vàng lên tiếng: "Đã một ngày không gặp Thái tử điện hạ, điện hạ vẫn mạnh khỏe chứ?"
Chiêu Thái đế hơi sửng sốt, "Phó cô nương cũng quen biết Thái tử?"
Tề Diệc Bắc nói: "Bẩm Hoàng Thượng, nửa tháng trước Du Nhiên may mắn được kết bạn với Thái tử, cùng nhau quay về kinh, đến tận hôm qua mới chia tay."
Chiêu Thái đế như chợt bừng tỉnh, "Sáng nay trên thời báo thượng viết về hai cô gái, một trong hai người là ngươi sao?"
"Hoàng Thượng thứ tội, chỉ vì hôm qua Du Nhiên đi cùng với Thải tử, nên mới bị đám chuyên viên hiểu nhầm thành người ứng cử ngôi vị Thái Tử phi, cô gái còn lại chính là bằng hữu của Du Nhiên."
Chiêu Thái đế cười ha hả, "Thì ra là thế, trẫm còn tường Thái tử quấy rối con gái nhà ai, nếu là ngươi thì trẫm yên tâm rồi."
Tề Diệc Bắc tự dưng toát mồ hôi lạnh, hắn ngửi thấy mùi vị khác thường nên cũng không dám trả lời tiếp, Phó Du Nhiên ngơ ngẩn hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng: "Ứng cử viên cho ngôi vị Thái Tử phi gì?"
Chợt một giọng nói bỡn cợt vang lên, "Cái này không quan trọng, chủ yếu là ... Thái tử điện hạ . . . . . Thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý."
Phó Du Nhiên lúc này mới phát hiện ra trong thư phòng còn có một người, người này tuổi khoảng hai mốt, hai mươi hai, thân mặc cẩm bào xanh nhạt, đầu đội kim quan đính ngọc, khuôn mặt cũng rất tuấn mỹ. Chỉ là, nụ cười xấu xa trên mặt khiến người khác liên tưởng tới hắn sẽ làm chuyện biến thái nào đó. Hiện giờ, hắn đang cười hì hì nhìn Phó Du Nhiên, ánh mắt nghi ngờ của nàng liếc qua Tề Diệc Bắc. Nam tử kia cũng rất thức thời, tiêu sái tiến đến trước mặt Du Nhiên, thi lễ, "Thảo dân Mặc Vĩ Thiên bái kiến Thái tử điện hạ."
Mặc Vĩ Thiên, nghe hơi quen quen, Phó Du Nhiên ghé sát tai Tề Diệc Bắc thì thầm: "Ai thế?"
Khuôn mặt đoan trang vốn đang tươi cười của Tề Diệc Bắc hơi khác thường, nghiêng người khẽ nói: "Bằng hữu tốt của cô."
Bằng hữu tốt? Phó Du Nhiên đảo tròng mắt, bằng hữu tốt thì phải nhiệt tình chăng? Nghĩ thế nào thì làm như vậy, nàng nở nụ cười với đối phương, vỗ mạnh vào vai hắn, "Anh em còn khách khí cái gì!"
Phó Du Nhiên thề, nàng quả thực nghe thấy tên tiểu tử họ Mặc đó phì cười trong họng, nàng lườm một cái thật “sắc bén”, chợt phát hiện ra khuôn mặt Mặc Vĩ Thiên đang run rẩy. Phó Du Nhiên vội đẩy hắn ra, bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?
Tề Diệc Bắc vội vàng tiến tới đỡ Mặc Vĩ Thiên đang lảo đảo: "Nghĩa huynh cẩn thận."
Mặc Vĩ Thiên nhéo mạnh vào eo mình, thu lại ý cười, chân thành nói: "Nghĩa muội, ta không sao."
Phó Du Nhiên sợ run người, tiến tới tách hai người họ ra, gào lên với Tề Diệc Bắc: "Không được động chân động tay với nam nhân khác!"
Chiêu Thái đế đang dần thích ứng với đứa con trai đột nhiên thay đổi tính nết này, lại thấy hành động vừa rồi của "Thái tử", chợt lên tiếng: "Phó cô nương định khi nào rời kinh thành?"
Tề Diệc Bắc cúi thấp người, "Lần này Du Nhiên đến kinh thành, vốn dĩ chỉ thay nghĩa phụ thăm hỏi Hoàng Thượng, ai ngờ vừa tới kinh, đã được kết giao với vài vị bằng hữu, thần dự định lưu lại đây một thời gian, rồi sẽ rời đi."
"Vậy lưu lại đây một thời gian đi, " Chiêu Thái đế có vẻ rất vui, "Có thể thường xuyên vào cung thưởng ngoạn, cũng có thể đi dạo cùng nghĩa huynh ngươi và Thái tử, người trẻ tuổi các ngươi tất nhiên sẽ có nhiều chuyện hàn huyên."
Hả? Câu nói này của Chiêu Thái đế khiến cả ba người Phó Du Nhiên sửng sốt, vốn tưởng rằng phải thuyết phục rất nhiều lần mới có thể khiến Chiêu Thái đế đồng ý để một nữ tử tự do lui tới Đông cung, ai ngờ ông lại tự đưa ra chủ ý đó, lão gia hỏa này, có âm mưu gì đây?
Càng kì quái hơn, sau đó Chiêu Thái đế mỉm cười nói với Mặc Vĩ Thiên:
"Vĩ Thiên, gần đây trẫm có vẽ một bức họa, không bằng ngươi ở lại xem thế nào?"
Mặc Vĩ Thiên vội vàng tuân mệnh, Chiêu Thái đế sai thái giám mang bức họa tới, lại nhìn Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc nói: "Thái tử, Du Nhiên mới vào cung, con đưa nàng đi dạo một vòng, đừng quấy rầy ta luận họa với Vĩ Thiên."
Hai người đều nhận ra sự mê muội trong mắt đối phương, cũng không phản đối thêm, chỉ đồng loạt lui xuống. Vừa bước ra khỏi cửa, từ trong điện đã truyền ra tiếng cười điên cuồng bệnh hoạn của Mặc Vĩ Thiên.
Hắn không sợ kinh động thánh giá sao!
"Thô bỉ!"
Hai người đồng loạt lên tiếng mắng Mặc Vĩ Thiên vô sỉ, Phó Du Nhiên cùng Tề Diệc Bắc ù ù cạc cạc bước xuống bậc thềm. Tề An ở đằng sau vội vàng xông tới, tuy nhiên hắn vẫn còn khiếp sợ, cẩn thận nhìn "Thái tử điện hạ" , sau đó lén liếc sang "Nữ Đại vương" đột nhiên cao quý kia. Âm thầm lo lắng nửa ngày, hắn cảm thấy mình không nên mở miệng thì hơn, đừng nói tới nữ Đại vương không thể trêu vào, mà ngay cả Thái tử điện hạ, trong mười ngày ngắn ngủi đã học được thói xấu hay đánh người rồi.
Phó Du Nhiên vỗ vai Tề An, chỉ vào cửa Ngự thư phòng nói: "Hai người chúng ta đi dạo, ngươi ở đây chú ý tên tiểu tử kia, có chuyện gì lập tức tìm ta báo cáo."
Tề An ngơ ngác, suy nghĩ một hồi lại hỏi: "Thần nên đi đâu để tìm điện hạ?"
Phó Du Nhiên nhíu mày, "Ta vẫn chưa nghĩ ra thì sao nói cho ngươi biết được? Ngươi tự lo liệu đi." Dứt lời bèn nắm tay Tề Diệc Bắc nhanh chóng rời đi.
"Lối kia thông sang tẩm cung của phụ hoàng." Đối với kẻ mù đường như Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc có ý tốt nhắc nhở.
Phó Du Nhiên nhìn quanh một hồi, quyết định đi về hướng khác. . . . . .
"Bên kia là nơi thượng triều của triều đình."
Phó Du Nhiên khẽ cắn môi, kéo Tề Diệc Bắc đi ngược lại. . . .
"Chỗ đó là tường."
"Ngươi!" Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Diệc Bắc, "Thế đường ra bên ngoài là bên này!"
Tề Diệc Bắc khinh thường nói: "Cô thử cả ba hướng đều sai, tất nhiên hướng còn lại là chính xác rồi."
"Sao ngươi không nói sớm!" Định làm nàng xấu mặt đây.
"Cô không hỏi nên ta nghĩ cô biết rồi." Mặc kệ Phó Du Nhiên tức giận, Tề Diệc Bắc vẫn thản nhiên cười nói: "Thế nào? Có gây ra rắc rối gì không?"
Rắc rối? Thiếu chút nữa làm ngươi mất ngôi vị Thái tử có được tính tới không? Nhưng vì một ngàn lượng vàng của hồi môn của nàng, không nên nói thì hơn. Vì thế Phó Du Nhiên nhún vai, "Mới quay về được một ngày, có thể gây rắc rối gì được?"
"Vậy thì tốt, muốn đi dạo chỗ nào đây?"
"Tùy ngươi." Phó Du Nhiên lững thững đi sau Tề Diệc Bắc, "Đúng rồi, Hi Nguyệt đâu?"
"Lâm cô nương không tiện tiến cung, hiện tại đang ở trong phủ Vĩ Thiên."
Không sao là tốt rồi, Phó Du Nhiên thoáng yên tâm, lại hỏi: "Cha ngươi có âm mưu xấu xa gì không đấy?"
Tề Diệc Bắc xem thường không trả lời. ý tứ của phụ hoàng hắn cũng nhận ra đôi chút, nhưng mà... Thật là đáng sợ, không thể nghĩ tới, càng không thể nói ra, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
"Còn có tên Mặc Vĩ Thiên kia, rốt cuộc là cái gì vậy? Nhìn qua không giống người tốt."
"Hắn không phải là cái gì, mà là bằng hữu tốt của ‘cô’!" Tề Diệc Bắc nhấn mạnh chữ “Tốt”: "Tuy nhiên không phải là kề vai sát cánh, nơi này là hoàng cung, không phải Thần Phong trại."
Phó Du Nhiên bĩu môi, "Ngươi không phải nói nhiều, đến bây giờ ta cũng chưa gây nên rắc rối gì."
Tề Diệc Bắc ngẫm lại, cũng đúng, Phó Du Nhiên nhát như thỏ, làm gì dám gây sự ở đây? Vốn nghĩ trở về tìm quốc sư thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả, ai ngờ tên Huyền Sắc đó lại chuồn trước một bước. Định tìm chỗ để bàn bạc kĩ hơn, kết quả là "Thái tử" lại bị Hứa Trung dùng vũ lực mang đi, Tề Diệc Bắc trong thân xác của Phó Du Nhiên đã thể hiện năng lực thích ứng cao độ trong mọi hoàn cảnh của mình, đem Lâm Hi Nguyệt đến phủ đệ của Mặc Vĩ Thiên. Họ Mặc kia tất nhiên không chịu tin câu chuyện hoang đường như thế, cực chẳng đã, Tề Diệc Bắc đành mang bản cực phẩm Đông cung đồ ra để đổi lấy sự tín nhiệm của Mặc sắc lang, sau đó mới có thể đi theo hắn vào cung.
Hai người đi dạo trên đường, cảnh vật hai bên liên tục thay đổi, bỗng Phó Du Nhiên chỉ vào cánh cửa mặt trăng kêu to: "Ngự hoa viên?
"Cô cũng biết sao?"
Thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên ngượng ngùng không lên tiếng, tất nhiên là biết, nàng đã nhìn thấy nó sáu lần rồi mà.