Hề Hi không ngờ nhà họ Du làm việc sẽ tuyệt tình như vậy: Chuyện đám hỏi bát tự cũng chưa xem đâu làm sao lại có thể truyền ra ngoài?! Này vạn nhất nếu là không được, danh tiếng của Du Khả Dương sẽ càng thối.
Cô không thể lý giải suy nghĩ của người nhà họ Du, chỉ cảm thấy hoang đường. Hạng Việt pha trà xong bưng cái ly tới để trước mặt cô, dịu dàng nói: Vậy em có biết tin tức này thả ra ngoài có thể giúp lqd nhà họ Du lấy được bao nhiêu chỗ tốt hay không? Anh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: Em không phải người làm ăn, không hiểu quy tắc bên trong, đối với chuyện này nhà họ Du là một vốn bốn lời, coi như tương lai không kết thân với Triệu gia, nhiều lắm cũng chỉ là danh dự bị hỏng, thực tế chỗ tốt cũng đã tới tay, không thua thiệt.
Sao lại không thua thiệt a! Dương Dương sẽ bị người khác chế giễu!
Bởi vì hồi cấp ba Du Khả Dương tương đối phản nghịch, từng dính vào xã hội đen, vốn danh tiếng đã không tốt, lần này nếu như gây chuyện cười nữa, thật sự là mất hết mặt mũi, về sau ở trong hội còn đặt chân thế nào?!
Hạng Việt kéo ngăn kéo, cầm túi kẹo ra: Toffee, có ăn không? Hề Hi vừa chế giễu anh, cho cô là đứa bé mà dụ dỗ à! Vừa không nhịn được hấp dẫn, gật đầu nói ăn, anh đưa túi kẹo tới, sau đó nói: Em cũng không cần nghĩ quá phức tạp, nếu nhà họ Du dám thả tin tức ra, chuyện đám hỏi này cũng đã tám chín phần là ván đã đóng thuyền rồi.
Không phải a. Hề Hi lột giấy ny lon ra, nhét kẹo vào miệng, nói với anh: Dương Dương không muốn bị cha mẹ chủ trương tiệc cưới, cô ấy muốn phá bỏ gông xiềng phong kiến trói buộc, theo đuổi tự do của mình, tìm kiếm tình yêu đích thực!
Lời này cũng quá lớn rồi, còn gông xiềng, còn trói buộc, Hạng Việt buồn cười: Vậy là em không hy vọng chuyện này có thể thành?
Không phải là em không hy vọng, là bản thân Dương Dương không vui.
Hạng Việt nhắc nhở nói: Chuyện này nếu không thành, danh tiếng bạn bè của em bị ảnh hưởng rồi.
Em biết a, chính là không thể vì mặt mũi lại góp cả đời mình vào đi, Hề Hi bĩu bĩu môi, Ba mẹ Du Khả Dương quá máu lạnh rồi, hiện tại cũng thời đại gì rồi, còn tự chủ tiệc cưới, Dương Dương năm nay mới 20! Tương lai nếu là có người dám để cho em kết thân cái gì, nhất định em phải khiến người nọ trả giá thật lớn!
Hạng Việt cảm thấy hứng thú hỏi: Em muốn người ta trả giá thật lớn thế nào?
Cô nhe răng trợn mắt: Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
Cô nhóc này hình dáng hung tàn làm cho người ta buồn cười, Hạng Việt dịu dàng nói: Yên tâm đi, anh em có thể bảo vệ em, chúng ta cũng sẽ không đối với em không quản không hỏi. Gấu nhỏ rất có duyên với trưởng bối, không nói ba mẹ anh chị trong nhà anh, cũng không thiếu các chú các bác nhà trưởng bối khác thật lòng thương yêu cô. Cho nên Hề Hi chắc chắn sẽ không đi tới bước đường của Du Khả Dương này, giống người không giống mạng, đây chính là ví dụ thực tế.
Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi, làm mặt quỷ, vui mừng trở lại: Dĩ nhiên anh em có thể bảo vệ em! Anh cũng không tồi á.... Mẹ Cát, bác Hạng, Hạng Trác còn có chị Hạng Dĩnh đều thương em! Cô liệt kê tật cả người trong nhà bọn họ có thể làm chủ cho cô, một người cũng không sót. Cho dù biết gấu nhỏ có vẻ nịnh hót, chỉ là Hạng Việt vẫn bị chọc vui, cười nói: Vậy thì thật tốt, hôm nay em theo anh trở về ăn cơm, mẹ anh nhắc em mấy ngày rồi.
Hề Hi nói được: Em cũng vậy rất nhớ mẹ Cát. Cô nhìn đồng hồ: Năm giờ, anh tan việc chưa?
Không đi thăm Hạ Y một chút? Hạng Việt hỏi.
Không đi, chị của anh ta, còn có cô cô, em gái đều ở đó, còn lâu em mới đi!
Nhà lớn của nhà họ Hạng ở thành Nam, bất đồng với căn nhà tự xây của nhà họ Hề, nơi này là khu dân cư hạng sang, người ở nơi này không giàu cũng quý. So với tự mình rào đất xây nhà, Hề Hi rất ưa thích hình thức khu dân cư này của nhà họ Hạng, cô cảm thấy ở nơi này còn có hương duy nhất tại lê quý đôn vị tình người, cho dù nhà lớn của nhà họ Hề kia xinh đẹp, hào hoa, diện tích lại rộng hơn, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy vô vị, không có cảm giác an toàn. Cho nên sau khi chuyển ra, cô và anh trai đều ở nhà trọ, nhà cửa nhỏ, rất thực tế.
Trước đó Cát Phương Hoa đã nhận được điện thoại của con trai, biết Hề Hi muốn tới nhà ăn cơm, cao hứng không thôi. Hạng Việt vừa lái xe vào trong sân, Cát Phương Hoa đã ra đón, Hề Hi cởi dây nịt an toàn ra, không kịp chờ đợi xuống xe, ba bước thành hai nhảy qua ôm cánh tay Cát Phương Hoa: Mẹ Cát, mẹ nhớ con không?
Con nhóc không có lương tâm này, đã bao lâu không có tới thăm mẹ rồi! Cát Phương Hoa cố làm vẻ tức giận nghiêm mặt. Hề Hi cũng không sợ, cười ha hả bắt đầu lời ngon tiếng ngọt: Cho dù con không tới, nhưng lòng của con luôn ở chung một chỗ với mẹ nha! Nhìn đi, mấy ngày con không có tới thăm mẹ, nhớ mẹ đến nỗi người cũng gầy! Cô phồng khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng để cho người ta nhìn, độ