Edit: Thanh Hưng
Kết quả kiểm tra thân thể của mấy đứa bé vẫn tạm được, trừ có chút không đầy đủ dinh dưỡng ngược lại không có chứng bệnh khác. Sau khi thương lượng với bác sĩ Trương – bác sĩ chính của khoa răng hàm mặt, xác định mấy đứa bé sứt môi Đông Đông có thể tiến hành phẫu thuật chữa trị, vấn đề không lớn, bác sĩ Trương còn nói tuổi đứa bé còn nhỏ, phục hồi nhanh, tương lai sau khi lớn lên cũng không lưu lại nhiều dấu vết.
Chỉ là phẫu thuật sứt môi không phải phẫu thuật một lần, sau đó còn cần mấy lần tu bổ cái gì, điểm này tương đối phiền toái, cũng may không có gì nguy hiểm.
So ra tình huống của Nha Nha lại có chút nguy hiểm. Cô bé là bệnh tim bẩm sinh dạng khiếm khuyết ở van tim, theo lời bác sĩ Đặng - bác sĩ chính ngoại khoa tim nói, chính là đứa bé phải sớm sắp xếp phẫu thuật, cấp bách.
Hề Hi nghe xong nửa buổi thiên thư, cái gì hai nếp gấp, ba nếp gấp, van động mạch phổi linh tinh, một cái cũng không hiểu, mãi đến lúc nói đến phẫu thuật mới không chịu đựng được nữa hỏi: Tỷ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu? Có nguy hiểm hay không? Cắt đứt người khác nói chuyện có chút không lễ phép, huống chi bác sĩ Đặng là một bác sĩ lớn tuổi, xem ra đức cao lqd vọng trọng, biểu hiện của Hạng Việt đối với ông ấy là vô cùng tôn kính lễ độ, Hề Hi nói xong le lưỡi một cái, có chút xin lỗi nhìn về phía Hạng Việt, Hạng Việt cười cười xong, cũng không thèm để ý, bác sĩ Đặng cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ này mà bất mãn, ông ấy trầm ngâm chốc lát, trả lời: Tỷ lệ thành công là 70%, bình thường thời gian phẫu thuật tốt nhất là 3 đến 5 tuổi, chỉ là Nha Nha đã không thể đợi thêm nữa, trái tim của cô bé đã xuất hiện triệu chứng suy kiệt, trễ nữa hậu quả có thể không nói được rồi. Về phần nguy hiểm. . . . . . Bác sĩ Đặng lắc đầu: Bất kỳ phẫu thuật nào cũng tồn tại nguy hiểm, tôi không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối, chỉ có thể nói cố gắng hết sức.
Phẫu thuật có nguy hiểm là thông thường, triệu chứng suy kiệt. . . . . . Cho dù là không theo y học nhưng Hề Hi cũng biết, cái này là ý gì, sắc mặt cô trắng bệch, nhìn qua giống như là bị giật mình. Bác sĩ Đặng cho là cô gái nhỏ nhát gan, trấn an cười cười với cô: Các người đưa tới kịp thời, tỷ lệ phẫu thuật thành công không tính là thấp, so với đứa bé khác, tình huống của Nha Nha còn không phải là quá tệ, vẫn có hy vọng khang phục rất lớn. Sau này thì không thể khỏe mạnh giống như đứa trẻ bình thường, nhưng hằng ngày chú ý một chút, sống lâu trăm tuổi khẳng định không thành vấn đề.
Coi như ông ấy nói như vậy, tâm tình Hề Hi vẫn còn có chút nặng nề, Hạng Việt đã nhìn ra, trước tiên tạm biệt bác sĩ Đặng, để viện trưởng Triệu ôm Nha Nha đi theo y tá tới phòng bệnh, anh lôi kéo cổ tay của cô về phòng làm việc trước. Đóng cửa lại, Hạng Việt bảo Hề Hi ngồi trên ghế sofa, dịu dàng nói: Tình huống của Nha Nha không hỏng bét như em nghĩ, bác sĩ Đặng chỉ là làm phỏng đoán cẩn thận, ông ấy nói nắm chắc bảy phần, thật ra thì tỷ lệ thành công có thể đạt tới tám phần, thậm chí là chín phần. Trước đây bệnh tim không có kinh khủng như vậy, người bình thường chưa hiểu rõ, cho nên thường thường nói sai.
Nói xong thấy sắc mặt cô vẫn là không tốt, Hạng Việt suy nghĩ, thử hỏi: Là bởi vì bác sĩ Đặng nhắc tới trái tim suy kiệt? Mắt to của Hề Hi nhanh chóng chợt lóe lên hai cái, anh biết đây chính là nguyên nhân, tạm dừng chốc lát, lại hỏi: Em cảm thấy tự trách? Bởi vì không có sớm đưa cô bé đi chạy chữa?
Cuối cùng Hề Hi cũng gật đầu, cô buồn buồn nói: Nếu như theo kế hoạch của em, vốn định sang năm nữa mới làm chủ đưa Nha Nha đi chữa bệnh, bởi vì em cảm thấy tuổi Nha Nha vẫn còn by Thanh Hưng rất nhỏ, cho dù bình thường thân thể có chút yếu nhưng là không có biến chứng bệnh đặc biệt gì, chỉ cần cẩn thận chăm sóc là tốt rồi, hơn nữa lúc kiểm tra sức khoẻ cũng không nói tình huống cô bé tệ như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt to long lanh, có chút như đưa đám: Nếu như mà em thật sự làm theo kế hoạch của mình, vậy vạn nhất trong lúc đó xảy ra chuyện gì, em chắc sẽ tự trách đến chết.
Trừ đứa bé của viện phúc lợi Thái Dương, bọn họ còn đồng thời giúp đỡ thêm ba viện phúc lợi, lại thêm hai viện dưỡng lão nữa. Người cần tiền cứu mạng gấp quá nhiều, mỗi tháng kiếm ra 10 - 20 vạn, nghe rất nhiều, nhưng sau khi phân chia thì thật sự có chút như muối bỏ biển. Không làm từ thiện không biết, nước bên trong sâu như vậy, tiền thiếu nhiều như vậy.
Lại nói chuyện này cũng không trách cô được, nhưng chỉ là không nhịn được sẽ tự trách sau đó sợ hãi, nếu như Nha Nha thật sự xảy ra chuyện, nhất định cô sẽ khó chối tội này.
Hạng Việt không ngờ Hề Hi nhạy cảm như vậy, có chút kinh ngạc, lại cảm thấy đáng yêu, đưa tay vuốt xuôi sống mũi rất thanh tú của cô, khuyên nhủ: Mấy ngày trước anh đã nói với em, làm từ thiện phải lượng sức mà làm. Làm chuyện tốt không sai, nhưng những đứa bé này không phải là trách nhiệm của em, nên vì bọn