Mục thủ vùng này là Công Tôn Quyển Nhĩ đại nhân tới đúng vào lúc mọi việc đã xong rồi, trên đường tử thi đã xếp ngay ngắn. Khánh Kỵ nghiêm trang kể lại rằng hắn ở trên đường cứu Lỗ quốc văn nhân Khổng Khâu như thế nào, cho nên mới kết thù kết oán với đạo tặc Triển Chích, Triển Chích làm thế nào đó mà đuổi tới được đây, lại chiếm Bạch phủ làm ổ đạo tặc hết lần này đến lần khác gây hấn, cho đến đêm nay thì phát sinh đại chiến, nói đến mức cứ y như là thật.
Trên đường cứu Khổng Khâu, có đệ tử của Khổng Khâu làm nhân chứng; Bạch phủ là ổ đạo chích, lục soát một chút là biết manh mối; hôm qua kẻ cắp quấy rầy, kết quả bị bộ hạ Khánh Kỵ phá cửa chặt đầu, toàn thành trên dưới đều có thể làm chứng; về phần một trận đại chiến đêm nay, còn phải nói sao, song phương chết vô số, chứng cớ đều rõ ràng trên mặt đất. Càng ghê gớm hơn là, còn có hơn mười tên bộ hạ của Triển Chích bỏ gian tà theo chính nghĩa, bảo bọn họ ra ngoài nói, miệng bọn họ chỉ nói một câu là Triển Chích trả thù Khánh Kỵ, khiến cho tối nay đại chiến.
Công Tôn Quyển Nhĩ nghe vậy đập bàn giận dữ, Thành Bích phu nhân chính là Quý Tôn Thị nhất mạch (ý chỉ bà có con trai), Quý Tôn Thị chính là đương kim Lỗ quốc chấp chính, nếu mà trang viên của bà bị người đốt, người hầu đầy tớ trong nhà bị trảm bị bắt thì phải làm sao? Khánh Kỵ càng không cần phải nói, nghe nói trong triều Quý Tôn đại nhân chủ trương sẽ dùng hắn, nếu không biết tại sao mà chết ở chỗ này, chính mình tội sẽ không hề nhẹ.
Tuy biết Triển Chích kia là huynh đệ của Triển đại phu, lúc này cũng không thể theo tư mà trái pháp luật, dung túng cho đạo tặc. Công Tôn Quyển Nhĩ lập tức truyền lệnh xuống, lệnh đóng chặt bốn cửa thành, truy nã đạo tặc. Một lát sau có người báo lại, thủ thành ở cửa Đông bị đầu bếp dội nước sôi chết, rồi mở cửa thả cho mấy trăm đạo tặc chạy ra, Công Tôn Quyển Nhĩ nghe thấy vậy lại càng giậm chân mắng to.
Vị đại phu này tính tình có hơi chút tục tằn, tuy rằng thân phận cao quý, nhưng khi mắng người thì có chút hơi không dễ nghe cho lắm, cái gì mụ mụ nãi nãi, tổ tông tám đời đều lôi hết ra. Triển Hoạch nghe thấy thì thần tình phẫn nộ, đành phải ra vẻ không nghe thấy. Khổng Khâu đứng ở một bên phải nhướng lông mày lườm ánh mắt nhắc nhở Quyển Nhĩ đại nhân cả buổi, Công Tôn đại nhân từ trong thịnh nộ mới tỉnh ngộ ra, vội vàng phất phất tay áo giải thích cho Triển Hoạch đại phu, Triển Hoạch chỉ còn biết cười khổ không thôi.
Triển Hoạch miễn cưỡng cười với Công Tôn Quyển Nhĩ vẫn còn thi lễ, rồi hướng sang thi lễ với Khánh Kỵ, hổ thẹn nói:
- Khánh Kỵ công tử, Triển Thị gia môn bất hạnh, xuất ra đứa con ngỗ nghịch như vậy. Trọng Ni may là được công tử cứu, bằng không nếu bị tiểu đệ của ta làm hại, Triển mỗ cả đời sẽ không yên. Không ngờ Triển Chích lại giận cá chém thớt sang công tử, may mắn công tử không việc gì, bằng không Triển mỗ thật sự là... Ài...
Khánh Kỵ cười nói:
- Triển Hoạch là Triển Hoạch, Triển Chích là Triển Chích, đại phu không cần giải thích, Khánh Kỵ qua lại khắp thiên hạ, có sóng gió nào mà chưa từng gặp qua? Một chút việc nhỏ, đại phu không nên để ở trong lòng.
Công Tôn Quyển Nhĩ không biết trong thành của mình còn có nơi nào bị quấy rầy nữa không, nóng lòng muốn đi dò xét thành trì. Triển Hoạch đại phu bởi vì sự tình là do tiểu đệ của chính mình dựng nên, trong lòng bất an, liền cũng chủ động xin đi theo, cùng hắn ra ngoài. Khánh Kỵ lại đem những gì đã nói với Công Tôn đại phu lặp lại một lần cho Khổng Khâu nghe, trong đó còn cố sức thêm vào nhiều đoạn hung hiểm, khiến cho vị thánh nhân này nghe cũng không khỏi liên mồm thán phục.
Một loạt chuyện mệt mỏi này, phải tới nửa đêm mới an tĩnh lại được, Khánh Kỵ thăm sĩ tốt bị thương, cho đến khi sắc trời hơi lộ ra ánh rạng đông mới trở về phòng ngủ. Lúc này Nhâm phủ hậu viện vẫn đang bận rộn không ngớt, may mắn rằng tường sau giáp với ven sông, bên kia sông cũng chỉ là một cánh rừng hoang, không có người ở, cũng không có ai thấy được thân ảnh mấy trăm gia tướng đang bận rộn trong Nhâm phủ.
Bọn họ mang túi túi bùn đất đến dưới chân tường, dùng nước cơm đầm lại từ đầu, trải qua nửa đêm, tới khi sắc trời sáng sủa, bức tường bị kéo sập kia lại một lần nữa đứng lên sừng sững, những bụi đất ở ngoài tường đều bị người quét xuống sông, ngay cả có người nhìn thấy, cũng không biết rằng bức tường này đêm qua đã từng bị đạo tặc kéo đổ ngã.
Sau khi sắc trời sáng rõ, một hồi đại chiến đêm qua trở thành đề tài đứng hàng đầu sáng nay của thị dân Tất Thành. Đêm qua các hộ xa gần đều nghe được không ngừng có người hô to tên Triển Chích, Khánh Kỵ, lại được gia nhân Thành phủ cùng các bộ hạ của Công Tôn Quyển Nhĩ xác nhận, trận đấu PK của công tử Khánh Kỵ cùng đạo tặc Triển Chích chính thức bị truyền rộng rãi ra ngoài.
Đạo tặc Triển Chích thanh danh tại khu vực Tề Lỗ còn vang dội hơn cả Khánh Kỵ, một trận đại chiến đêm qua, Triển Chích tổn binh hao tướng, suốt đêm dẫn người chạy ra khỏi thành, Khánh Kỵ nhất thời uy danh đại chấn, còn chưa tới giữa trưa, đã có rất nhiều tráng sĩ trong thành tới muốn đầu nhập vào. Khánh Kỵ từ chối thì bất kính, lưu lại thì lại sợ có gian tế lẩn vào, may mắn thay Anh Đào lại chính là người địa phương, liền để cho hắn ra mặt chiêu nạp, nghiêm khắc dặn dò rằng nếu người nào hắn không hiểu rõ thì cứ tận lực từ chối, để tránh vàng thau lẫn lộn.
Tới giữa trưa, Anh Đào hoan hỉ tới gặp Khánh Kỵ báo cáo:
- Công tử, trải qua chọn lựa, sau khi khéo léo cự tuyệt một vài người già quá, trẻ quá hay thân thể ốm yếu, kẻ hèn tổng cộng thu được tám mươi hai tráng sĩ, danh sách ở đây, mời công tử xem qua.
Khánh Kỵ lấy làm kinh ngạc:
- Có nhiều người như vậy sao?
Anh Đào cười đáp:
- Công tử, Tất Thành vốn là nơi dân cư đông đúc. Tuổi trẻ thanh niên ai mà chẳng muốn kiến công lập nghiệp, mưu cầu công danh? Danh tiếng công tử anh dũng có một không hai trên thiên hạ, một khi truyền ra ngoài, mọi người đương nhiên đều nguyện phụng công tử làm chủ nhân, làm đầy tớ cho công tử.
Khánh Kỵ cười ha hả, nói:
- Tốt, những người này toàn bộ giao cho ngươi suất lĩnh, ngươi hãy đối đãi với bọn họ như với huynh đệ, dốc lòng truyền thụ quyền thuật cho bọn họ, ngày sau chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp, bọn họ chính là trụ cột của ngươi.
Anh Đào ngẩn ra, chần chừ nói:
- Công tử, Anh Đào vốn chỉ là một võ sĩ lụi bại, vừa mới đầu nhập làm môn hạ của ngài, thấp cổ bé họng, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm...
- Ài, anh hùng chớ có hỏi xuất thân, dũng khí của ngươi chạy đi đâu hết rồi? Ngươi sợ người khác nói ngươi không đảm đương được chức vụ, thì hãy dốc sức mà khiến cho người ta phải thừa nhận bản lĩnh của ngươi, khi đó cho dù có lời nói ngang nói dọc, không cần dập cũng sẽ tự hết.
Anh Đào thần sắc kích động không nói nên lời, môi mấp máy vài cái, đột nhiên xoay người quỳ gối, khẳng khái nói:
- Công tử coi trọng như thế, Anh Đào nhất định không phụ sự tín nhiệm của công tử. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Khánh Kỵ mỉm cười đưa tay nâng hắn dậy, hỏi:
- Đúng rồi, Anh Đào, ngươi vốn họ gì? Tên chỉ có Anh Đào thôi sao?
Anh Đào ngại ngùng nói:
- Thực... Thực không dám giấu diếm công tử, Anh Đào tuy là võ sĩ, nhưng lại xuất thân hèn mọn, cũng không có họ, không có tên. Khi còn bé thường hay khóc lóc, gia phụ thường lấy quả anh đào chơi với ta, lại cho mút quả anh đào, kẻ hèn liền tươi cười rạng rỡ, vì thế mà gia phụ mới gọi ta là Anh Đào.
Khánh Kỵ gật gật đầu, suy nghĩ qua một chút, nói:
- Tên của ngươi nghe hơi nữ tính một chút, không bằng bản công tử ban thưởng cho ngươi một tên một họ, tương lai đạt được công danh sự nghiệp, trong sử sách cũng sẽ lưu lại đại danh, ngươi thấy thế nào?
Rất nhiều tiểu dân, đần độn cả đời, cùng lắm chỉ có một cái tên, những dòng họ truyền nhiều đời đúng là không nhiều, Khánh Kỵ là công tử Ngô quốc, chính mồm ban thưởng họ cho hắn, đó là vinh quang lớn lao, khó trách Anh Đào vui tới mức không tự kìm chế được.
Khánh Kỵ nói:
- Anh Đào là tên do người cha đã mất của ngươi đặt, là người đương nhiên phải hiếu nghĩa, tên do phụ thân đặt cũng không nhất thiết phải bỏ đi. Theo ta thấy, từ nay về sau, ngươi hãy sửa 'Anh' là 'Anh', lấy 'Anh' làm họ, 'Anh' trong 'Anh hùng hào kiệt'. Chữ 'Đào' này, liền đổi thành 'Đào' trong 'đại lãng đào sa', 'Đại lãng đào sa, phương hiển anh hùng' (1), thế nào?
- Anh Đào... Anh Đào? Đại lãng đào sa, phương hiển anh hùng!
Anh Đào mới nhận được danh tính liền trịnh trọng quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Công tử ban thưởng tên họ cho ta, từ hôm nay trở đi, hẻ hèn sẽ họ 'Anh' tên 'Đào', đời này kiếp này, Anh Đào đi theo công tử, nhất định không làm nhục ý nghĩa của cái tên này!
--------------------------------
(1) Đại lãng đào sa, phương hiển anh hùng: Phải trải qua sóng to gió lớn mới có thể đãi hết bùn đất bám vào sa thạch, so sánh với, con người phải trải qua khó khăn thử thách cùng trải nghiệm mới có thể có phẩm chất anh hùng.
Về tiêu đề chương: Anh Đào ở đây khác với Anh Đào tiêu đề chap 20, thực ra là đồng âm khác nghĩa, cách viết cũng khác nhau.