Khi mặt trời đã lên cao ba sào, ở cổng Bắc Tất thành có một hàng khách thương chậm rãi đi tới. Đêm qua Triển Chích đại náo Tất Thành, tới nỗi hôm nay Tất Thành kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc. Chỉ có điều sau khi tra xét biết được khách nhân trên xe là ai, cửa thành lập tức mở rộng, nhóm khách thương đi qua cửa thành mà không gặp trở ngại, thẳng đường đi vào.
Đoàn xe vào trong thành, trong một chiếc xe màn xe chợt vén lên, ngồi thẳng trong xe là một gã đại hán mặc hắc bào, thân cao tám thước, cường tráng và oai phong, tuy là ngồi thẳng người trong xe, lại vẫn có dáng vẻ như một con mãnh hổ lúc nào cũng có thể cắn người, toàn thân tản mát ra một loại mùi vị hung mãnh.
Người này tuổi gần bốn mươi, mày rậm mắt sáng, mặt như trái táo, một bộ ria mép xoắn lại, thật có bảy phần giống như Khổng Khâu. Có điều trong ánh mắt ẩn ẩn có một loại oai khí, loại uy thế của kẻ đã lâu ngày đã ngồi ở vị trí bề trên nhìn đời bằng nửa con mắt, cái này Khổng Khâu không thể bắt kịp.
Hàng xe của hắn ngoặt vào con phố tập trung các nhà hào phú, lúc đi qua Thành phủ, nhìn thấy trên cột cờ bên cạnh là bốn chữ to "Ngô quốc Khánh Kỵ", ánh mắt người này chợt lóe lên, hơi hơi mỉm cười.
Xe ngựa lại tiếp tục đi tới, đi qua Thành phủ, Nhâm phủ, phía trước có một cái viện, tiếp giáp với Nhâm phủ. Lúc này đại môn của trang viên đã sớm mở rộng, ở trên bậc thang có đặt tấm ván gỗ dành cho xe qua, đoàn xe không ngừng lại, cứ như vậy trực tiếp đi vào...
Sau giờ ngọ, ve sầu trên cây ca xướng không biết mệt mỏi, bóng cây từ trên cao chiếu xuống, những cành lá lòa xòa đu đưa đu đưa. Cá ở trong ao lười biếng lê cái đuôi, ở trong mặt nước như gương nhẹ nhàng đong đưa thân mình, chui xuống dưới lá sen để tìm bóng râm, từ miệng nhả ra từng bọt bong bóng nước.
Kỳ thật trung tuần tháng tư cũng không phải là quá nóng, có điều ở địa phương Tề Lỗ khí hậu nóng bức vốn hay tới sớm, năm nay lại càng sớm, tịnh không có chút gió, khiến cho người ta oi bức khó chịu. Dưới bóng râm của ngọn giả sơn, Khánh Kỵ mặc áo ngắn cùng quần đùi (thời này có quần đùi rồi à?), để chân trần nằm trên chiếu trúc hóng mát.
Lúc này còn chưa tới mùa đào, mận, táo, hạnh, lê, quất, ở trên cái bàn bên cạnh ngoại trừ một đĩa dâu là hoa quả tươi, còn lại đều là một ít quả khô linh tinh để điểm tâm. Đêm qua bận rộn tới nửa đêm, bây giờ thật sự là có chút ủ rũ, nằm chưa được bao lâu, mắt Khánh Kỵ đã bắt đầu díp lại buồn ngủ, đầu dần dần gối lên chiếu trúc trơn nhẵn.
Đầu đập xuống một cái, hắn liền tỉnh lại. Bạch Ny thấy thế, vội đem đầu hắn gối lên đùi mình. Khánh Kỵ gối lên một vùng âm ấm mềm nhẵn, ngáp một cái, hàm hồ nói:
- Aaa..., trời vẫn còn sớm a...
- Công tử nếu mệt, nghỉ tạm một chút cũng không sao, không bằng trở về phòng đi ngủ, hầu gái giúp ngài... quạt.
Bạch Ny nói đến chỗ này, trên mặt hơi hơi đỏ lên. Tuy rằng việc thị tỳ của các đại hộ hào môn* hầu hạ khách quý ngủ nghỉ cũng không phải là việc bình thường hiếm thấy, thậm chí còn là nghĩa vụ hàng đầu của các nàng, có điều từ chính mồm tự tiến cử đến như vậy thì, vẫn không khỏi có chút ngượng ngùng.
(*Đại hộ: Gia đình lớn, dòng tộc lớn. Hào môn: Nhà giàu có)
Khánh Kỵ ngáp một cái, lười biếng nói:
- Không ngủ, mới vừa rồi chỉ là ngủ gật thôi.
Trong ánh mắt Bạch Ny hiện lên một vẻ thất vọng, Di Vi ở một bên đang quạt bếp để pha trà, thấy tình cảnh như vậy, không khỏi che miệng cười trộm Bạch Ny. Khánh Kỵ gối lên đùi Bạch Ny, chậm rãi hít thở đều đều, xoay mình để nằm thoải mái hơn một chút, Bạch Ny liền cầm một cái quạt hương bồ quạt cho hắn, nhón lấy một quả dâu đỏ tía đưa tới bên môi hắn.
Quả dâu mặc dù còn chưa chín hẳn, nhưng vị ngọt như say mê, đẩy lùi cơn khát, Khánh Kỵ hé miệng nuốt quả dâu vào, gió mát thổi nhẹ, người ngọc bên cạnh, cũng đã vô cùng mãn nguyện. Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng đàn du dương truyền tới, Khánh Kỵ nhắm mắt nghe trong chốc lát, hai mắt hé ra, hơi hơi nghiêng tai nghe cho rõ.
Chỉ nghe thấy tiếng ca réo rắt, từ từ hát lên:
"Đông phương chi nhật, chiếu lâm hạ thổ.
Mặt trời phương Đông chiếu xuống mặt đất.
Thập mẫu chi điền, bá quyết bách cốc.
Ruộng rộng mười mẫu gieo trăm hạt ngũ cốc.
Tâm chi ưu hĩ, duy kỳ thương hĩ.
Tâm chứa ưu phiền rồi, lại chịu tổn thương thêm.
Mỗi hữu lương bằng, huống dã vĩnh thán.
Mỗi lần gặp bằng hữu tốt, lại phải mãi mãi thở dài.
Ôn ôn kỳ cung, tiểu tâm dực dực.
Cung kính dịu dàng, nhẹ nhàng cẩn thận.
Hữu giác đức hành, giải cấu tương ngộ. . .
Giữa đường có ân, bất ngờ gặp gỡ..."
(Lời dịch thơ có đôi phần chém gió, mong các bạn hiểu rộng rộng ra một tí là được )
Khánh Kỵ bỗng nhiên ngồi dậy, thầm nghĩ: "Nhâm gia tiểu thư đã giao xong hàng hóa, sắp phải đi rồi."
Bạch Ny hỏi:
- Công tử, sao lại không nghỉ ngơi tiếp?
Khánh Kỵ đứng dậy xỏ guốc vào, vội vàng nói:
- Đi, nhanh lấy giáp trụ binh khí của ta tới.
Bạch Ny ngẩn cả người, đáp: Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
- Dạ, công tử chờ một chút.
Bạch Ny vội vàng chạy đi, Khánh Kỵ lại nói với Di Vi:
- Trà cứ để nguội, chờ ta trở về sẽ uống. Ngươi ra tiền đình, bảo Lương Hổ Tử, Đông Cẩu, Anh Đào cấp tốc điểm danh xếp trận dàn binh, theo bản công tử ra khỏi thành săn bắn.
Di Vi nghe vậy, vội vàng vứt bỏ cây quạt nhỏ, hấp tấp đi về phía tiền đình.
o0o
"Linh vũ kỳ mông, dương liễu y y.
Mưa rơi mông lung, dương liễu lả lướt.
Tâm chi ưu hĩ, duy kỳ thương hĩ.
Tâm chứa ưu phiền rồi, lại chịu tổn thương thêm.
Như xuyên chi lưu, miên miên dực dực.
Như dòng chảy của con sông, kéo dài rất có quy củ.
Phong vũ như hối, duy thiên chi mệnh.
Mưa gió mịt mù, sinh mệnh dựa vào số trời.
Kỳ khấp hoàng hoàng, du du ngã tâm.
Thầm khóc lo sợ không yên, lòng ta trở nên hoang đường.
Hủy quang kỳ cầu, bất khả phương tư.
Dây cung đã kéo căng, không thể có tưởng niệm.
Xuân nhật tái dương. . .
Ngày xuân năm đó..."
"Tang" một tiếng, câu cuối cùng "Dữ tử giai hành" (Cùng nhau giết địch) còn chưa hát ra, dây cầm (đàn cầm) đột nhiên bị đứt, Nhâm Nhược Tích ngẩn ngơ, phất tay áo đứng lên, thản nhiên nói:
- Khởi hành đi!
Ra khỏi Tất Thành hướng Đông Bắc, đoàn xe hơn trăm chiếc của Nhâm Nhược Tích chậm rãi mà đi. Chúng gia tướng bảo vệ mặt trước và sau, có mười mấy tên võ sĩ tách ra do thám mặt trước và trái phải, để phòng ngừa có người mai phục cung thủ. Bởi vì đã giao phó xong vũ khí, hiện tại trên xe chỉ có của cải tiền tài, nguy hiểm cũng đã giảm bớt, cho nên thần sắc của bọn gia tướng vẫn tương đối thoải mái. Chỉ có Nhâm Nhược Tích cưỡi ngựa đi ở giữa, lúc nào cũng nhìn xa xa, mày hơi hơi nhíu lại, nhìn không ra sự thoải mái sung sướng sau khi bàn giao xong trọng trách.
Nhâm Băng Nguyệt lúc nào cũng nhìn trộm vẻ mặt của tỷ tỷ, nghiêng người nói nhỏ với Thanh Vũ:
- Thanh Vũ, ta thấy tỷ tỷ cũng không vui vẻ mấy, có phải đêm qua ta lại làm chuyện gì khiến cho nàng không vui phải không?
Thanh Vũ nói cho cùng cũng lớn hơn nàng vài tuổi, so với một thiếu nữ thanh xuân mới ở tuổi mười ba đang dậy thì thì đã hiểu một chút chuyện nam nữ, nàng mỉm cười, thấp giọng nói với Nhâm Băng Nguyệt:
- Tiểu thư chớ có lên tiếng, cũng đừng nói cho Đại tiểu thư nghe được mà lại cáu với người, Đại tiểu thư đúng là không vui, có điều không quan hệ gì với người.
- Sao?
Nhâm Băng Nguyệt hai mắt mở lớn, ngốc nghếch nói:
- Thế thì kỳ lạ, trên dưới Nhâm phủ cũng chỉ có ta mới hay chọc nàng, đánh hay trừng phạt cũng không được, mắng cũng mắng không được, nàng mới phải sinh hờn dỗi, người bên ngoài còn có ai có thể khiến cho nàng rầu rĩ không vui như vậy? Ngươi mau nói cho ta biết, ta sẽ trút giận thay tỷ tỷ.
Thanh Vũ cười 'hi hi', có chút bất đắc dĩ với vị tiểu thư hay lỗ mãng này. Đúng lúc này, võ sĩ dò đường bên phải đánh ngựa chạy như bay về, hắn lướt tới bên cạnh Nhâm Nhược Tích, chắp tay bẩm:
- Đại tiểu thư, phía trước phát hiện ra mấy trăm giáp sĩ, đi men bờ sông, sóng vai đồng hành cùng chúng ta.
Nhâm Nhược Tích cả kinh, vội hỏi:
- Có dò xét xem là ai không?
Võ sĩ kia sắc mặt lướt qua một tia thần sắc cổ quái:
- Kẻ hèn đã tới gần xem qua, bọn họ là... nhân mã của Khánh Kỵ công tử.
- Hả?
Nhâm Nhược Tích thần sắc vừa động, tay nhỏ bé nhẹ nhàng ấn một cái lên lưng ngựa, vọt người lên, hai chân nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa, tay đưa lên trán che nắng nhìn về phía xa xa một lát, lúc trở xuống lưng ngựa hai hàng lông mày đã nhíu lại, giống như vầng trăng khuyết.
Nàng dùng roi nhẹ nhàng quất vào đùi ngựa, vẫn cứ một bộ dáng không để ý chút nào nói:
- Không cần để ý đến hắn, tiếp tục đi thôi.