Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Thẩm Thanh đứng lặng trước hàng nô lệ, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu không thể hiện nhiều cảm xúc. Câu nói của người hầu vang vọng trong đầu cậu, nhưng nó chỉ càng làm tăng thêm sự bối rối. Gia tộc Thẩm từ đời cha cậu đã không còn thu mua nô lệ nữa, vậy mà giờ đây, mười người đang quỳ trước mặt cậu, thân trên để trần, làn da trần trụi phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong phòng. Mỗi người trong số họ đều mang trên cổ một chiếc vòng đen, khắc gia huy Thẩm gia – biểu tượng của sự quyền lực và kiểm soát.
Thẩm Thanh để ý thấy hầu hết trong số họ là Alpha, ngoại trừ hai hoặc ba người là Beta. Điều này càng làm cậu khó hiểu hơn về ý định của anh trai mình. Những người này, dù cơ thể bị trói buộc và không còn khả năng sinh sản, vẫn bị nhét ngọc vào hậu huyệt, như một dấu hiệu của sự khuất phục tuyệt đối. Họ không dám ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ nhìn đôi giày da đen bóng loáng của cậu, chờ đợi trong im lặng, hy vọng được chọn và trở thành nô lệ của Thẩm gia.
Cậu biết rằng phần lớn bọn họ đến từ những gia đình nghèo khổ, bị đẩy vào con đường này vì cảnh bần cùng. Nhỏ nhất trong số đó có lẽ chỉ mới mười tuổi, còn lớn nhất thì gần ba mươi. Họ đã bán mình để tìm kiếm một lối thoát khỏi cuộc sống khốn cùng, nhưng đổi lại chỉ là sự ràng buộc vĩnh viễn dưới sự kiểm soát của một gia tộc giàu có và quyền lực.
Thẩm Thanh nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu. Cậu không thể hiểu nổi ý định của anh trai mình là gì khi đưa những con người này tới đây. Sự bối rối trong tâm trí cậu không ngừng tăng lên khi nhìn vào những ánh mắt tuyệt vọng trước mặt, và cậu cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng lúc càng nặng thêm. Cậu phải làm gì với họ? Hay cậu chỉ đơn giản là một công cụ để thực hiện một ý đồ nào đó của gia đình?