Bởi vì bị cưỡng chế động dục, mà cậu lại chưa có kinh nghiệm trải qua kỳ động dục nào. Nên hiện tại cậu rất cần tin tức tó của Alpha để trấn an, khát vọng muốn người thô bạo xỏ xuyên qua, thân thể càng ngày càng nóng, trở nên vô cùng mẫn cảm, cậu cọ người trong lồng sắt, như muốn dùng cái lạnh để xua đi nội tâm xao động bất an của mình.
"Phó... Phó Thâm..." Thẩm Thanh thở dốc nặng nề, mỗi một lần cọ xát đều kích thích thần kinh yếu ớt của cậu, làm cơn tình dục càng ngày càng lan tràn.
Trong phòng tràn ngập tin tức tố của Omega, thơm ngọt nồng đậm, chỉ cần một Alpha tiến vào, đều sẽ bị mùi hương này cưỡng chế động dục ngay.
Trước khi sắp mất đi ý thức, cậu đã dùng tay an ủi khiến bản thân mình lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, vẫn không thấy có người bước vào.
"Ưm..." Thẩm Thanh lại cao trào lần nữa. Cậu rất sợ. Nỗi sợ này không phải vì lo bản thân mình xảy ra chuyện, mà sợ mình sẽ bị tình dục khống chế làm điều có lỗi với Phó Thâm.
Từ lúc bị cưỡng chế động dục đến giờ mọi chuyện đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
Biệt thự trên hành tinh M.
Mấy hôm sau ngày Thẩm Thanh mất tích Phó Thâm nhận được thiệp mời của Nguyên Hoa.
Kế hoạch vô cùng chu toàn, lý ra sẽ không kinh động bất cứ đôi mắt nào trên hành tinh chủ, lại không đoán trước được tay chân của Nguyên Hoa ở hành tinh M quá rộng. Nếu không phải như thế, thì là do nội bộ bên mình xảy ra vấn đề. Cho dù là loại tình huống nào, cũng đều sẽ gây bất lợi đối với Thẩm Thanh, Một phút chưa tìm được Thẩm Thanh, cậu sẽ thêm một phút nguy hiểm.
"Việc Phó tướng quân bị tập kích, tiểu nhân đã sớm nghe qua." Trên bàn dài, Nguyên Hoa giơ lên ly rượu lên, " Ly rượu này xin kính mừng Phó tướng quân, đại nạn không chết, hạnh phúc đến cuối đời."
Nói xong, hắn ta một hơi uống cạn chất lỏng trong ly.
Vẻ mặt Phó Thâm không thay đổi, "Vất vả cho ngài Nguyên nhớ mong rồi."
Nguyên Hoa híp mắt, tay vuốt ve nô lệ quỳ gối bên cạnh, nô lệ kia dọc theo bàn tay vuốt ve của Nguyên Hoa mà run rẩy.
"Sững ra gì nữa, còn không mau tới hầu hạ tướng quân." Nguyên Hoa đá một cước vào người nô lệ.
Nô lệ nhắm mắt bò đến chỗ Phó Thâm, quỳ gối dưới chân hắn, lấy lòng ngẩng đầu lên.
Phó Thâm nhíu mày, theo bản năng dịch chân ra xa, sau khi thấy rõ khuôn mặt của người này mới cả kinh.
Người này... Lớn lên rất giống bé Thẩm.
Nguyên Hoa lúc này mới cười nói, "Ngài thấy không, nô lệ này lớn lên có chút giống tiểu thiếu gia của Thẩm gia đấy... Đáng tiếc, ngoại hình giống nhau thì sao chứ, cũng không phải đầu sai chỗ à..."
Hắn ta như đang tiếc hận, "Phó tướng quân chắc chưa gặp qua vị kia của Thẩm gia đâu nhỉ? Chậc chậc, tôi cũng ngẫu nhiên gặp qua em ấy một lần thôi, cơ mà không hiểu sao lại luôn có suy nghĩ muốn ấn người ở dưới thân chịch cho khóc mới thôi."
Mới vừa nói xong, tin tức tố Phó Thâm đã đè hắn ta xuống.
Tin tức tố cấp S của Alpha làm người ta theo bản năng sinh ra sợ hãi, huống chi hiện tại Phó Thâm đã bị làm cho tức điên. Tin tức tố mang theo cơn giận mãnh liệt của Alpha khiến Nguyên Hoa cảm thấy xương cốt mình sắp nát tới nơi.
Hắn ta vội phóng ra tin tức tố của mình để có thời gian thở dốc, nhưng vẫn như muối bỏ biển. Hắn ta không rõ vì sao Phó Thâm lại đột nhiên tức giận như thế, cho đến khi lưng hắn ta bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mới nghe thấy Phó Thâm gằn từng nói ra.
"Bất tài, cái vị Thẩm gia mà ngài Nguyên vừa nhắc tới đó là bạn đời của tại hạ."
Nguyên Hoa là một tên có chỉ số thông minh không cao sjb*, hắn đang nghi ngờ có phải bé Thẩm bị hắn ta bắt cóc rồi hay không.
Tiểu Bạch: Không hiểu lắm
Phiên ngoại: Phó Thâm (2)
Sau này, ở trong quân đội Phó Thâm quen biết với Thẩm Hồng Tiên, là anh hai của thiếu niên kia.
Thẩm Hồng Tiên làm việc rất quyết đoán, cũng không hề có ý muốn che giấu ý định kế thừa sự nghiệp của mình, là người lãnh đạo trẻ tuổi của phái cải cách. Phó Thâm và Thẩm Hồng Tiên không giống nhau, Phó gia lúc này không phải chỉ có một mình hắn nắm quyền, mà còn chú và anh họ của hắn đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cái bánh kem mang tên Phó gia này, hắn không thể bộc lộ ra hướng chính trị của bản thân, thậm chí còn không thể lại gần Thẩm Hồng Tiên.
Nhưng ở trên chiến trường, ai còn quản hướng chính trị của anh là gì, có thể giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi.
Một lần hợp tác hành động, tiểu đội của hắn cùng Thẩm Hồng Tiên bị nhốt ở trên một hành tinh hoang hơn mười ngày. Mười mấy ngày đó, đã đưa hai người từ "gặp mặt cũng không chào" biến thành "anh em sống chết có nhau".
Sau này bọn họ lén lui tới, uống rượu nói chuyện phiếm, bàn chuyện quốc gia đại sự rồi tới chuyện nhà. Thẩm Thanh là cái tên luôn xuất hiện trong những câu chuyện phiếm của hai người.
Thẩm Hồng Tiên đối với người ngoài đều phòng bị, không dễ dàng thổ lộ tiếng lòng, càng không công khai chia sẻ về em trai của mình. Nhưng anh lại nguyện ý chia sẻ nó với Phó Thâm.
Nói rằng em trai của anh khi sinh ra đã luôn sinh bệnh, uống thuốc cũng không thấy tốt lên, sau khi cha và mẹ qua đời liền rất ít khi về nhà, mỗi đêm anh ngủ không được, sẽ đến phòng của em trai, ôm nhóc ấy ngủ.
Nói rằng em trai mình sợ tiếng sét, mỗi lần nghe sét đánh đều sẽ nhìn mình với đôi mắt đầy nước, đành phải ôm dỗ nhóc ngủ.
Nói rằng luôn tiếc nuối khi em trai mình là Omega, sợ em trai sẽ bị khi dễ, cũng sợ em trai trong tương lai sẽ bị Alpha bắt nạt......
......
Ban đầu Phó Thâm cảm thấy rất mới lạ, hắn ở Phó gia tuy rằng cũng có em trai nhưng lại không phải anh em cùng mẹ, lúc gặp mặt cũng rất xa cách, nghe Thẩm Hồng Tiên luyên thuyên, hắn có chút hâm mộ Thẩm Hồng Tiên.
Sau đó bản thân hắn lại tồn tại tâm tư không thể nói, càng thích cùng Thẩm Hồng Tiên nói chuyện về cậu bạn nhỏ kia.
Cậu bạn nhỏ sợ đắng, sau khi uống thuốc nhất định phải ăn đồ ngọt; không thích vận động, luôn an tĩnh ngồi ngốc ở trong nhà đọc sách; thích động vật nhỏ, rất muốn nuôi mèo lại bởi vì nguyên nhân cơ thể mà không thể nuôi...... Hắn nhớ rõ mỗi một câu chuyện nhỏ về cậu bạn nhỏ ấy, nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng hắn không có khát vọng muốn đem cậu bạn nhỏ chiếm làm của riêng, bởi vì Phó gia sẽ không cho phép hắn cùng Thẩm gia liên hôn.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ đem phần tình cảm này vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng, lại không nghĩ mình sẽ cùng cậu giao thoa.
Đêm đó trong căn phòng tối, hắn nhìn khuôn mặt của cậu bạn nhỏ đã phiếm màu tình dục, thấy đôi mắt ướt đẫm của cậu, đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đây ở trong lễ tang của cha Thẩm đã bắt gặp đôi mắt kia. Mí mắt đột nhiên nảy lên, vừa mới bị Omega khơi mào tình dục nay càng thêm mãnh liệt.
Đột nhiên hắn ngửi được ở trong không khí mùi tin tức tố của Omega, chỉ có trong kỳ động dục mới có hương vị như thế.
Hắn mắng một câu thô tục, đẩy người Omega đang hầu hạ giữa hai chân mình ra, sau đó đứng dậy kéo thiếu niên vào trong lòng ngực mình.
Thẩm Thanh ngồi trên người người đàn ông, vụng về muốn hôn hắn, đôi tay không an phận cố vói vào trong áo, hai mắt ửng đỏ, mềm oặt dựa vào người Phó Thâm, mà không hề chú ý tới sắc mặt của hắn đang trầm xuống.
Hắn nghe thấy hơi thở nặng nề của mình, nghe thấy mình cảnh cáo cậu, "Thẩm Thanh, có biết tôi là ai không."
"Phó Thâm. Em biết là anh, cũng chỉ có thể là anh mà thôi."
Thiếu niên thì thầm vào bên tai hắn, không ngừng trêu chọc hắn.
Vốn dĩ bị tin tức tố của Omega làm ảnh hưởng, hắn một tay đem Thẩm Thanh đè ở sô pha, ngậm lấy cánh môi mềm mại của cậu.
"Là em trêu chọc tôi đấy." Tôi sẽ không buông tay nữa đâu......
......
Nguyên Hoa kinh hãi, hắn ta không hề tra được chuyện gì có liên quan giữa Phó Thâm và Thẩm Thanh, hai người này...
Hắn ta cười nói, "Tôi nói giỡn thôi mà, Phó tướng quân đừng nóng giận." Dứt lời hắn ta đá vào Omega ở dưới chân Phó Thâm, "Còn muốn tôi dạy em phải làm như thế nào sao?"
Omega nô lệ vội vàng cọ chân Phó Thâm để lấy lòng, một đôi tay mềm mại không xương tiến ống quần, chậm rãi vuốt lên trên.
"Không cần." Phó Thâm lạnh nhạt rút ra chân ra, "Nói đi, ngài Nguyên hôm nay mời tôi tới đây là có chuyện gì?"
Nguyên Hoa cảm thấy áp lực quanh người nháy mắt biến mất, mà phía sau lưng hắn ta đã bị ra mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, bản năng muốn thần phục, hắn ta từ chỗ Nghiêm Đan biết được tin Phó Thâm vẫn còn sống, vốn định tới hành tinh M thăm dò, hiện tại... Hắn ta đại khái cũng đã biết hướng chính trị của Phó Thâm là gì rồi, bởi vậy liền không muốn dây dưa nữa.
"Mấy ngày gần đây Nguyên Hoa mới mua một tên nô lệ mới, muốn dâng cho Phó tướng quân, bất quá nếu Phó tướng quân đã có người trong lòng rồi, thì tại hạ sẽ không khiến cho tướng quân bẩn mắt."
Nguyên Hoa giơ lên ly rượu lên, "Hướng tướng quân nhận lỗi, ly rượu này tôi kính ngài." Dứt lời liền uống cạn một hơi.
Phó Thâm cười mỉm, "Ồ? Nhưng tôi lại cảm thấy rất hứng thú với nô lệ đó của ngài đây."
Còn chưa chờ Nguyên Hoa nói, một hạ nhân đã hốt hoảng chạy vào, "Đại nhân, không xong rồi......" Thấy Phó Thâm, giọng y ngưng tịt.
Nguyên Hoa bực bội, "Rụt rè cái gì, thật mất mặt với người ngoài mà!"
"Biệt thự... Biệt thự đã bị người của Phó tướng quân vây quanh..."
"Phó Thâm, mày!"
......
Thẩm Thanh bị tình dục tra tấn đến thần trí không rõ, trong lúc mông lung cậu có cảm giác bị một đôi hữu lực bắt mình, ngay sau đó rơi vào một một cái ôm ấm áp. Cậu giãy giụa, lúc này trước mắt cậu xuất hiện ảo giác, người đang ôm lấy mình là Phó Thâm.
Phó Thâm... Phó Thâm... Không... Không cần...
Thẩm Thanh cố lấy chút sức lực cuối cùng đẩy người nọ ra, xiềng xích rung động, "Đừng chạm vào tôi." Thân thể mẫn cảm một khi bị đụng vào, chất lỏng dưới hạ thể liền ào ạt chảy ra, mà cậu thậm chí không còn sức để tự sát.
Người nọ lại một lần nữa ôm lấy cậu, một mùi hương quen thuộc từ trên người hắn truyền tới, làm cậu nhịn không được tham luyến mà cọ cọ.
Cậu nghe thấy người nọ nói, "Bé Thẩm đừng sợ, là anh, anh đã tới chậm."
Phó Thâm, là anh sao... Hay là do em sinh ra ảo giác...
Cuối cùng chút ý thức cũng theo hương vị tin tức tố tan đi, cậu ngất trong lòng của người nọ.
......
Hành tinh M - Thẩm trạch
"Tình huống hiện tại của cậu ấy rất phức tạp, thuốc ức chế đối với cậu ấy đã vô dụng, có thể phải yêu cầu anh đánh dấu hoàn toàn."
"Cơ thể em ấy... Có thể chịu nổi không... "
"Đây là cách duy nhất ở hiện tại."
"Tôi biết rồi."
Phó Thâm nhớ tới cảnh lúc mình tìm thấy Thẩm Thanh.
Cậu bị nhốt ở tầng ngầm của Nguyên Hoa, trong một căn phòng tối, trong phòng chứa đầy hương vị tin tức tố của cậu, có một cái lồng sắt lớn treo ở giữa, Thẩm Thanh đang cuộn tròn ở bên trong, yếu ớt, bị tình dục cùng nỗi đau tra tấn......
Hắn lúc ấy thiếu chút nữa đã không nhịn được đem Nguyên Hoa băm nát.
Phó Thâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, vừa rồi bác sĩ của Thẩm Thanh đã tiêm cho cậu một mũi an thần, cậu bạn nhỏ hiện tại đang ngủ rất trầm, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời, sau khi hết tác dụng của thuốc cậu sẽ lại bị kỳ động dục khống chế, cho đến bị Alpha đánh dấu, lăn lộn vượt qua bảy ngày. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng nếu mình không tìm được cậu thì chuyện gì sẽ phát sinh. Hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo dọc từ sống lưng lan lên não bộ.
Mép giường trùng xuống, Phó Thâm ôm cậu từ phía sau trấn an.
Thẩm Thanh bị động tác nhỏ này mà bừng tỉnh, cậu hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện là Phó Thâm, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
Lời của tác giả:
Nhận được comment của chị em về vấn đề "Phó Thâm yêu thầm bé Thẩm sao lại muốn tìm người khác?". Việc này tôi muốn nói một chút.
Phó Thâm lớn hơn bé Thẩm 10 tuổi ( Không biết mọi người có phát hiện hai người này lệch tuổi hay không?), hắn tuy rằng thích bé Thẩm, nhưng không hề đi làm quen với cậu, cũng không có ý định muốn cùng bé Thẩm bảo ở bên nhau, vốn dĩ muốn yên lặng ngắm nhìn "bạch nguyệt quang". Nếu như không có chuyện bé Thẩm gặp hắn trong kỳ động dục, hắn cũng sẽ không có bất cứ quan hệ nào với bé Thẩm. Ban đầu chính vì nghĩ như vậy, nên mới có cảnh bé Thẩm bắt gặp hắn cùng Omega khác. Nhưng từ sau khi hắn quyết định ở bên bé Thẩm đã không còn đụng chạm với những người khác.
Tôi chưa miêu tả nhiều về việc này, cho nên chuyện nhóm chị em hiểu lầm cũng có thể hiểu được.
Còn có, bản nhân tôi không thuộc phái đảng song khiết, cho nên sẽ không cố tình viết công thụ trước khi gặp đối phương nhất định phải thủ thân như ngọc, tôi cảm thấy không quá thực tế.
Nếu cảm thấy vẫn không thể tiếp thu thì chị em có thể không xem nữa.
Sau cùng, từ ngày mai tôi bắt đầu bận việc, cho nên có khả năng cập nhật chương thường xuyên, bất quá tôi nhất định sẽ hoàn thành nó.
Cảm ơn mọi người đã thích và đóng góp ý kiến cho tôi ( khom lưng)
"Xin lỗi, là do anh không bảo vệ tốt cho em." Phó Thâm ôm cậu vào trong ngực, tay xoa lưng, giọng nói có chút nghẹn, "Bé cưng, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi... "
Lông mi Thẩm Thanh run rẩy, nức nở nói, "Không phải anh sai... Là em..."
Tay Phó Thâm bỗng siết chặt lại, Thẩm Thanh không nói nữa, chỉ dựa đầu lên khuôn ngực của hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực, nức nở mà run rẩy, dần dần nín khóc.
Hai người yên lặng ôm thật lâu, cho đến khi Thẩm Thanh thử vươn tay, xoa mi Phó Thâm.
"Phó Thâm, chúng ta làm đi." Thẩm Thanh vừa nói. Vừa lấy tay mở nút áo sơmi của hắn, đôi tay mềm mại xoa thân thể Phó Thâm, chọc hắn hít sâu một hơi, khó kìm được cảm giác tê dại tràn đến trong đầu, Phó Thâm bắt lấy bàn tay đang tác quái trên người hắn, đảo khách thành chủ đem cậu đè ở dưới thân.