Phương Tĩnh Nghiêu về nhà ba mẹ đón Tết Nguyên đán, dẫn cả sói theo.
Phương Tùng đã quay về dạng sói, với lớp lông xám xen trắng, miệng dài nhọn, mắt hẹp dài, ngực lớn. Vài ngày trước khi đi còn ghé qua chỗ Phương Tĩnh Duy tắm rửa một lần. Phương Tĩnh Duy tỉa một chút lông trên lưng và đuôi để nó trông giống chó hơn. Phương Tùng cũng tận tâm giả làm chó, gặp người khác cũng vẫy đuôi, cũng biết nằm xuống cho người ta sờ.
Lừa được mọi người trong nhà họ Phương, nhưng không lừa được anh cả Phương Tĩnh Lỗi.
“Một con sói, thú vị, ở đâu ra vậy?”
Lúc còn trẻ Phương Tĩnh Lỗi từng đi lính ở Đông Bắc, giọng điệu khẳng định chắc nịch. Không nói trước mặt người nhà, lúc ăn cơm xong, hai anh em ra ban công hút thuốc, mới nửa đùa nửa thật hỏi.
Phương Tĩnh Nghiêu còn ngậm điếu thuốc, liếc nhìn anh cả, nói: “Nhặt trong bụi cỏ, tên là Tùng Tùng.”
Phương Tĩnh Lỗi hỏi: “Bụi cỏ ở đâu?”
Phương Tĩnh Nghiêu: “Chung cư, vành đai xanh.”
Phương Tĩnh Lỗi lấy điếu thuốc trên miệng xuống, cười hỏi: “Nhặt trong mơ à?”
Phương Tĩnh Nghiêu cũng cười, kẹp điếu thuốc đưa lên môi, nhả ra một vòng khói, cúi đầu gạt tàn thuốc ra ngoài lan can: “Duyên phận.”
Phương Tĩnh Lỗi cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt đều hiện ra, suy nghĩ một lát mới vỗ vai em trai, nói: “Xem như gặp gỡ bất ngờ vậy. Con sói này giống chó, nhưng mà từ rừng sâu lại đột nhập vào được vành đai xanh của chung cư, chẳng khác nào một con yêu quái.”
Phương Tĩnh Nghiêu lắc đầu cười, cảm thán Phương Tĩnh Lỗi không hổ là nhân tài chốn quan trường, trực giác này, nói chơi vậy mà đúng thật.
Phương Tĩnh Lỗi cười xong rồi, lại thở phào một cái, hai đầu lông mày uy nghiêm dần hiện ra.
Phương Tĩnh Nghiêu vẫn thường nói chuyện với anh trai, tính tình Phương Tĩnh Lỗi thế nào lại càng hiểu rõ, biết anh mình chuẩn bị nói chuyện quan trọng.
Phương Tĩnh Lỗi bóp tắt tàn thuốc, chậm rãi nói: “Sói bản tính xảo quyệt, anh đã từng thiệt thòi vì loài vật này. Bản tính chúng hoang dã, khó thuần dưỡng. Nếu lời chú mày nói là thật, thì con sói này càng đáng ngờ.”
Phương Tĩnh Nghiêu đáp: “Em biết.”
Ngôi nhà cũ của nhà họ Phương là một căn biệt thự nằm ở ngoại ô, lệnh cấm bắn pháo hoa không quá nghiêm khắc. Trời vừa sập tối không lâu, vài chùm pháo hoa đã bay lên, bùm một cái, từng đoá pháo hoa liên tiếp bắn lên. Tiếng pháo nổ đùng đùng, khói bay khắp bầu trời, như thể chỉ một chốc nữa thôi bầu trời sẽ thủng một lỗ.
Cửa lớn ở tầng một được mở ra, Phương Thi Lam dắt con sói uy phong dũng mãnh bước ra, dưới cổ sói là một sợi dây dắt chó, ngoe nguẩy cái đuôi vừa được tỉa lông cọ lên chân cô bé. Phương Tĩnh Duy đi theo phía sau, trong tay là đủ loại pháo hoa, xanh xanh đỏ đỏ, không cái nào giống cái nào.
Phương Thi Lam đứng lại trên bãi đất trống, ngoắc tay với hai người đàn ông đang hút thuốc trên ban công lầu ba: “Ba, chú hai, bắn pháo bông không ạ? Tùng Tùng còn chưa được thấy.”
Sói cũng ngẩng đầu, nhìn lên lầu ngoắc đuôi.
“Con còn biết nó chưa thấy qua? Nói chuyện với nó rồi à?” Phương Tĩnh Lỗi nói: “Lần này mà lại làm cháy váy, đừng đòi mua cái mới.”
“Con biết rồi.” Phương Thi Lam ngồi xổm xuống xoa đầu sói, nhìn nó chớp chớp mắt: “Tùng Tùng sẽ bảo vệ con, đúng không?”
Sói nhìn cô bé.
Phương Thi Lam ịn một dấu son môi lên đầu sói, quay về phía sân thượng hô lớn: “Chú hai không xuống sao?”
Phương Tĩnh Nghiêu vừa hút xong điếu thuốc, giơ tay lên ra hiệu với cô, xoay người vào cửa.
Một lát sau, cửa dưới lầu mở ra, Phương Tĩnh Nghiêu khoác thêm một cái áo màu xám bước đến, sói liền nhảy đến bên chân hắn đi theo. Phương Thi Lam thấy thế, cười nói: “Biết vậy đã không gọi chú hai xuống, Tùng Tùng thấy chú hai thì không để ý đến con nữa.”
Sói lại chạy về, quấn một vòng quanh chân cô, lại nhớ đến Phương Tĩnh Nghiêu, ngồi bệt xuống tại chỗ, bất động.
Phương Tĩnh Duy cười lớn: “Còn biết nịnh nọt hai bên.”
Phương Tĩnh Nghiêu cười nhẹ, xoa đầu sói.
Phương Tĩnh Duy sửa sang lại pháo hoa, lấy bật lửa ra chuẩn bị đốt, ba người một sói liền lùi về phía mái hiên.
“Chíu!” Một tiếng, một chùm tia sáng bay thẳng lên bầu trời, phát ra tiếng vang thật lớn, những tia lửa nhiều màu bắn ra, như một bức tranh vẽ đóa bồ công anh thật lớn rực rỡ sắc màu. Khói đen như một cái dù vừa bung tán. Bừng sáng, nở rộng, rồi lại biến mất.
Phương Tĩnh Nghiêu cúi đầu xuống, nhìn thấy sói đang ngắm pháo hoa rất chăm chú. Trong bóng tối, đôi mắt xanh như lấp lánh đủ màu sắc.
Lại là một tiếng nổ thật lớn, Phương Tĩnh Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên trời, pháo hoa này lớn hơn cái hồi nãy, từng tia sáng màu tím, vàng, xanh, hồng như những ngôi sao chổi rơi xuống, chiếu sáng Trái Đất.
“Chú út mua pháo hoa lúc nào cũng đẹp.” Phương Thi Lam cười lộ ra má lúm đồng tiền.
Phương Tĩnh Duy đáp: “Mua để tán dì cháu, rồi từ đó mắt chọn đồ cũng tốt hơn.”
Phương Thi Lam nói: “Sang năm chú có thể dùng để dỗ em họ rồi.”
Hai chú cháu đối đáp, không phải chuyện tình cảm thì là chuyện trong nhà. Phương Thi Lam và Phương Tĩnh Duy nói chuyện rất hợp rơ, chính là vì cái tính trẻ con của Phương Tĩnh Duy. Người lớn trong nhà luôn nhấn mạnh 3 không: không yêu sớm, không lêu lổng, không đến mấy tụ điểm ăn chơi. Phương Tĩnh Duy thường nói đùa chuyện bạn trai, dẫn cô bé đi đánh bi-da, mua mấy món đồ điện tử mới nhất cho cô.
Cuộc sống riêng của Phương Tĩnh Nghiêu được xem như điều cấm kỵ trong nhà. Nếu hắn không đề cập đến, sẽ không có ai hỏi. Độc thân đã lâu, dù cứ mãi một mình, nhưng hiếm có ai hỏi đến chuyện của hắn.
Nhìn pháo hoa thoáng qua, hắn bỗng ngẩn người.
Một hộp pháo hoa được bắn xong, Phương Tĩnh Duy lại đi lấy hộp khác. Phương Tĩnh Nghiêu cúi đầu nhìn sói, phát hiện sói lại đang nhìn mình.
Trong ấn tượng của Phương Tùng, đây không phải lần đầu tiên cậu ngắm pháo hoa, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Phương Tĩnh Nghiêu muốn đón năm mới ở nhà, cậu không thể biến thân, buổi tối vẫn ngủ trong ổ chó. Phương Thi Lam chuẩn bị một cái đệm thật êm cho cậu, đồ ăn thức uống, đồ chơi đều đầy đủ. Nhưng cậu vẫn không ngủ được. Nghịch cây gậy mài răng một lúc, lại nghĩ đến cây gậy giữa háng của Phương Tĩnh Nghiêu. Rốt cuộc, vẫn không thể chịu được nỗi cô đơn, thấy đêm khuya tĩnh lặng, liền lên lầu, đứng ngoài cửa phòng ngủ Phương Tĩnh Nghiêu. Nhướn người, chân trước cào tay nắm cửa, mở cửa, lẳng lặng chui vào phòng, lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lúc nhảy lên giường, mới nhận ra Phương Tĩnh Nghiêu chưa ngủ.
Một sói một người, mắt to trừng mắt nhỏ.
Sói chột dạ nằm xuống, cằm đặt trên giường, mắt nhìn qua lại.
Phương Tĩnh Nghiêu thở dài, ôm sói vào lòng, kéo chăn qua đắp, thấp giọng nói: “Quay về trước khi trời sáng.”
Phương Tùng hào hứng dụi vào ngực hắn.
Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Ngủ cho đàng hoàng, đây không phải ở nhà.”
Phương Tùng rất thích hắn nói chữ này với cậu, nhà, nghe thật hay.
Mấy ý nghĩ linh tinh trong lòng sói biến mất, nhắm mắt lại, không ngọ nguậy nữa, sáp vào thân thể ấm áp của Phương Tĩnh Nghiêu, ngủ say.
Cũng lạ là, lúc ôm sói vào lòng, Phương Tĩnh Nghiêu cũng buồn ngủ, chốc lát sau cũng ngủ mất.