Trình Tinh híp mắt nói: "Mơ giữa ban ngày.". Truyện Khoa Huyễn
"Ha ha, cậu say rồi, hiện tại là buổi tối."
Bọn họ một bên chuyện trò vui vẻ một bên nâng đỡ lẫn nhau cùng về tới nhà Lục Khoa.
Sau khi vào phòng, Trình Tinh liền ngồi ở trước cửa nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Khoa ngồi ở bên cạnh cậu, hai người tựa sát vào nhau, Lục Khoa đột nhiên cười ha hả sờ soạng mặt cậu một chút.
Trình Tinh lắc lắc đầu, thở ra một hơi "Ngứa."
Lục Khoa hì hì cười, thò đầu qua, "Chụt" một cái thật mạnh hôn lên mặt cậu: "Như này có ngứa hay không?"
Trình Tinh không có phản ứng, chỉ thở ra một ngụm khí nóng bỏng.
Lục Khoa nhìn cậu dựa trên vai mình hạnh phúc cười, cúi đầu liếm chóp mũi cậu, vẫn cảm thấy chưa đã ghiền sau đó lại cúi đầu hôn lên cánh môi cậu, chỉ là nụ hôn giống như chuồn chuồn đạp nước ngây ngây ngô ngô.
Sau khi trộm hôn Trình Tinh hắn ngẩng đầu, thỏa mãn dựa vào trên đầu cậu: "Ngôi sao nhỏ, làm sao bây giờ? Tôi rất thích cậu." Người đàn ông đang dựa vào vai hắn giật giật vài cái: "Sao lại không nói lời nào? Tôi thông báo rồi đó, cậu không nói lời nào là không thèm cho tôi mặt mũi, hay là do cậu thẹn thùng vậy?" Đầu hắn vừa đau vừa trướng, đã sớm say bí tỉ liền ngáp một cái rồi ngủ luôn.
Đêm mùa hè, Chu Kính Vũ đứng ở bên cạnh tòa nhà, hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn cửa sổ trên lầu, hai mắt trừng đến đỏ hoe. Trong khoảng thời gian này, vừa tan học cậu ngay lập tức sẽ đi đến cửa Cục Công An chờ Trình Tinh, cậu lo lắng Trình Tinh ngại cậu phiền nên đều yên lặng đi theo phía sau bảo vệ anh ấy.
Đêm qua, khi cậu nhìn thấy Trình Tinh bị đám xã hội đen đưa tới trên xe, lần đầu tiên cậu sợ hãi như vậy, nhanh chóng bắt một chiếc xe đuổi theo, khi nhìn thấy Trình Tinh bị đám người đó vác vào trong phòng riêng cậu lại càng cảm thấy bất an hơn.
Bất quá cậu cũng rất bình tĩnh, nhanh chóng tìm được điện thoại công cộng gần nhất gọi điện thông báo cho quầy lễ tân có người đang giao dịch ma túy, cậu biết những người đó không đáng tin cậy nên đã mua sẵn một con dao găm, chuẩn bị cùng băng nhóm kia ngươi chết ta sống.
Chính là rất may Chu Kính Vũ thấy được Hạ Khôn, người này cậu đã thấy rất nhiều lần trên kênh tin tức, thế là cậu liền viết một tờ giấy đưa cho Hạ Khôn, lúc sau nhìn thấy Trình Tinh chật vật từ KTV đi ra cậu liền nổi lên sát tâm.
- -----------------------------------------
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Tôi chợt nhận ra mình không viết góc nhìn của Chu Kính Vũ nên lỗ hổng phía sau sẽ rất khó lấp.
#23: Quá khứ đã qua
Đêm đó, Chu Kính Vũ quan sát bốn phía theo dõi thăm dò, cuối cùng vẫn luôn ở con hẻm nhỏ bên cạnh KTV chờ đợi, nếu may mắn có thể nhanh chóng giết chết tên Vương phó cục trưởng ghê tởm đó, cũng may vận khí của cậu tốt, giống như ông trời đã an bài hoàn hảo, phó cục trưởng thật sự một mình đi vào con đường này.
Vương phó cục trưởng sau khi bước ra chào tạm biệt những người khác liền đi về phía con hẻm nhỏ, đột nhiên một giọng nói dễ chịu vang lên.
"Tiên sinh, ngài có muốn tới chơi không?"
Vương phó cục trưởng háo sắc đi về phía con hẻm chậm rãi tiến vào nơi tối tăm, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt nheo mắt đánh giá.
Chu Kính Vũ nghiêng đầu cười cười: "Tới chỗ của tôi, có hứng thú không?"
Vương phó cục trưởng cười một tiếng liền gọi điện thoại cho tài xế của mình kêu hắn không cần tới đón, lúc sau hắn đi theo Chu Kính Vũ ở phía trước, càng đi hắn càng cảm thấy không thích hợp, chính là tất cả đã muộn, đi không tới vài bước Chu Kính Vũ đột nhiên xoay người, đem ống tiêm trong tay mau chuẩn tàn nhẫn đâm vào trong cổ hắn, ống tiêm chứa đầy chất lỏng nháy mắt giết chết hắn ngay lập tức.
Sau khi Chu Kính Vũ giết người liền kéo Vương phó cục trưởng vào một góc, toàn bộ quá trình đều lấy áo bao lại tay của mình, lúc sau cậu thuê một chiếc xe đem Vương phó cục trưởng vứt sau cốp rồi đưa tới một nhà xưởng bỏ hoang, tiếp theo lại nhanh chóng về nhà, mang găng tay cùng dụng cụ của mình tới.
Cậu khí định thần nhàn mở ra hộp sọ của Vương phó cục trưởng đem xương bướm lấy ra đặt vào trong túi, lại nhét thêm con *** của Vương phó cục trưởng vào túi mình sau đó mới rời đi.
( Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.)
Ngày hôm sau, Chu Kính Vũ lại lần nữa đi tới hiện trường vụ án. Mang theo một thùng máu chó, cậu ở trên tường vẽ ra đồ án Tử Điểu, sau đó leo lên đem dương v*t đã nấu chín bỏ vào trong túi của Vương phó cục, tiếp theo đem thùng dụng cụ và dây thừng lấy ra, gắt gao chói chặt Vương phó cục trưởng rồi buộc vào giá thép ở tầng cao nhất, cậu duỗi chân đá hắn rơi xuống, treo ở trước đồ án Tử Điểu phía trước vách tường.
Lúc sau Chu Kính Vũ lại cẩn thận quét tước hiện trường, đem một khoảng đất đầy máu tanh hôi ở tầng cao nhất dùng chân chà xát, đá xuống mặt đất bên dưới, sau khi rửa sạch hiện trường cậu liền cầm thùng dụng cụ rời đi, đến buồng điện thoại công cộng dùng máy biến áp âm thanh để báo án.
Đây không phải lần đầu tiên cậu giết người, lần giết người đầu tiên của cậu là vào mấy ngày trước.
Đêm hôm đó, Liễu Triệt đưa chìa khóa cho cậu, cậu vào tầng hầm ngầm nhà Liễu Triệt đeo bao tay, chờ đến đúng 8 giờ cậu cầm đao không chút do dự thọc vào khoang tim của Hà Lệ, mà vào lúc ấy Liễu Triệt đang cùng Trình Tinh gặp mặt nên có chứng cứ không ở hiện trường. Còn cậu lúc sau lại tiếp tục dùng dao giải phẫu cắt mở da đầu của Hà Lệ, cầm thuốc màu cùng bút vẽ mở di động, bắt chước đồ án của Tử Điểu, từ trên hộp sọ máu chảy đầm vẽ ra đồ án Tử Điểu đỏ chói.
Cậu dám khẳng định, đồ án Tử Điểu của mình và Liễu Triệt tự vẽ đều có tám phần tương tự, cảnh sát nhất định sẽ không phát hiện dị thường.
Chu Kính Vũ thích xương cốt, cũng thích văn vật, vào ngày tổ chức triển lãm trước đó không lâu cậu muốn trộm bức Hải hoa đồ, không nghĩ tới Liễu Triệt thật sự nguyện ý giúp cậu, chẳng qua muốn Liễu Triệt giúp thì cậu cũng phải giúp hắn làm một số việc.
Sau khi vứt thi thể của Hà Lệ xong cậu liền như không có việc gì đi mua đồ ăn về nhà, chờ đợi Trình Tinh cùng Liễu Triệt trở về. Trước kia Liễu Triệt vẫn luôn dặn dò cậu đừng đi vào phòng bếp, cậu biết tủ lạnh trong phòng bếp khẳng định còn chứa thịt từ các thi thể, Liễu Triệt là đang lo lắng cậu đem chứng cứ chụp lại rồi bán đứng hắn.
Đương nhiên cậu muốn thoát khỏi Liễu Triệt, nhưng vì Hải hoa đồ nên cậu không có làm như vậy, khi Trình Tinh trở về cậu liền đem Hải hoa đồ đưa cho anh, đó là bảo vật quý giá nhất trên thế giới làm tất cả mọi người đỏ cả mắt, vì một bức họa mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
......
Trình Tinh tỉnh dậy, thấy mình nằm trên mặt đất bên cạnh Lục Khoa, cậu vặn vẹo cần cổ đau nhức đánh thức Lục Khoa, bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng sau đó liền tới tổ chuyên án.
Trong phòng họp, Hạ Khôn nói với tất cả: "Đầu tiên, tôi hy vọng mọi người về sau không cần gọi hung thủ là Tử Điểu nữa, miễn bàn đến cái tên Tử Điểu này, coi như hắn là một tên hung thủ cẩn thận là được rồi, vụ án này nhất định phải phá nhưng cũng không cần tự tạo gánh nặng tâm lý cho chính mình làm gì. Theo xác định của pháp y, người chết là vì ngộ độc nicotine. Nồng độ của nicotine cao, chỉ cần một giọt cũng có thể đưa người đến tử địa. Để tinh luyện ra nicotin có nồng độ cao thuộc ngành hoá học hữu cơ có độ khó rất lớn, hung thủ rất có thể là người làm việc trong lĩnh vực hoá học hữu cơ này."
Hạ Khôn dừng một chút lại nói tiếp: "Khi chết trên người nạn nhân một phân tiền cũng không thiếu bởi vậy có thể thấy được hung thủ là có kế hoạch báo thù, hầu như tất cả mục đích báo thù đều là đơn độc gây án, tôi nghĩ vụ này cũng không ngoại lệ. Đúng rồi, có một người các cậu phải tìm được, chính là người báo án. Những người từ Lam Tinh cục điều xuống thì đi tra phụ cận KTV, camera theo dõi cùng với người báo án, còn các hình cảnh khác thì đi tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, mỗi một người từng cùng nạn nhân có mâu thuẫn đều phải tra cẩn thận, điều tra rõ xem thời điểm án mạng xảy ra bọn họ đang ở đâu."
Phân công xong, mọi người đều tích cực lao vào công việc.
Trình Tinh cùng Lục Khoa cùng đi tra các mối quan hệ của Vương phó cục trưởng, sau một hồi liền đưa ra kết luận: tên Vương phó cục trưởng này trắng đen đều thông đồng, chỉ cần là người có thực lực ở thành phố A thì đều quen biết hắn, kẻ thù của hắn cũng có rất nhiều, đều đến từ rất nhiều ngành nghề khác nhau. Điều này chắc chắn sẽ làm khối lượng công việc của họ tăng lên rất nhiều.
Sau khi Trình Tinh tan tầm đã là 8 giờ tối, trước khi cậu về Hạ Khôn có mời cậu đi ăn cơm, hai người đi vào một tiệm mì gọi hai tô.
Hạ Khôn áy náy nói: "Việc trước kia cũng là anh không đúng, anh khi đó thật sự không dám đối mặt với em cho nên mới lặng yên không tiếng động rời đi, tuyệt đối không phải ghét bỏ em muốn khiến em khổ sở đâu."
Trình Tinh tươi sáng cười: "Đều đã qua rồi, em không còn khổ sở nữa."
Hạ Khôn gật gật đầu: "Cũng đúng, đều đã qua rồi, bất quá không nghĩ tới em lại có bạn gái, xem ra trước kia em nói thích là thích anh chứ không phải thực sự lạc lối đi thích đàn ông."
Động tác Trình Tinh ăn mì dừng một chút, cậu nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm người trước mắt: "Đương nhiên là thật, em không có lừa anh."
Hạ Khôn cười lắc đầu: "Không không không, trước kia đúng là em có lừa anh mà." Hắn đè thấp âm lượng: "Trước kia quần lót của anh bị em trộm mất, em còn gạt anh nói là người khác bỏ vào cặp sách em, thời điểm em thổ lộ với anh mới nói ra sự thật, lúc ấy anh thật sự rất kinh ngạc, sau đó không cẩn thận đã vô ý nói ra những lời làm tổn thương em."
Trình Tinh rũ mắt: "Lúc ấy anh mắng em là tên xấu xí, còn mắng em là đồ ghê tởm." Những lời này giống như khẳng định, lại tựa như câu hỏi.
"Này, thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, hiện tại em không xấu xí chút nào, em đẹp trai hơn trước rất nhiều. Anh vẫn luôn nhớ rõ quá khứ của anh và em từng giây từng phút, mỗi một ngày anh đều hối hận vì nói ra những lời đó, hiện tại ông trời cho anh gặp lại em, chắc là đang muốn cho anh một cơ hội để chuộc tội đi."
Trình Tinh cười cười: "Anh cũng không phạm tội nào nên cần gì phải chuộc tội?"
Hạ Khôn mỉm cười đem thịt trong bát gắp vào tô của Trình Tinh: "Trước kia em không có thịt ăn, thế là mỗi ngày anh đều sẽ đem thịt trong hộp cơm của chính mình gắp cho em, khi đó trường học của chúng ta rất lớn, cả tiểu học, trung học cơ sở tới phổ thông chúng ra đều ở bên nhau."
Trình Tinh gật đầu, nói lời cảm ơn, sau đó ngập ngừng nói: "Anh... anh đừng nhắc lại nữa được không, em... em không muốn nghe."
Hạ Khôn sững người một lúc rồi thở dài: "Mấy năm nay anh vẫn luôn không quen bạn gái, đã 30 rồi cũng chưa có kết hôn, nay nhìn thấy em có bạn gái là anh yên tâm rồi."
Trình Tinh gãi gãi đầu, muốn nói chuyện mình không có bạn gái cho hắn biết, nhưng cậu lại nghĩ việc Hạ Khôn coi Liễu Triệt trở thành bạn gái cậu cũng không tệ, cậu không muốn giải thích nữa, có thể bớt một ít phiền toái thì ít một chút đi.
#24: Không ngừng động tâm
Lúc này, từ ngoài cửa một người đàn ông nho nhã nhẹ nhàng chậm rãi đi tới, anh ta trực tiếp kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh bàn hai người, mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
Hạ Khôn vẻ mặt mê man nhìn người này, mà Trình Tinh còn đang khó xử không muốn nhìn thấy Liễu Triệt, chỉ giới thiệu hai người với nhau: "Đây là chủ nhà của em, Liễu Triệt. Anh ấy là bạn học cũ của tôi, Hạ Khôn."
Hạ Khôn đột nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, gật đầu cười: "Xin chào."
Liễu Triệt cũng gật đầu mỉm cười: "Xin chào."
Trình Tinh hướng Hạ Khôn giải thích nói: "Em với anh ta không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu."
Tiếng nói vừa dứt, Liễu Triệt liền nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tinh: "Loại quan hệ nào? Người yêu sao?" Thấy Trình Tinh không đáp, hắn liền nhìn về phía Hạ Khôn: "Hiện tại không phải, nhưng rất nhanh sẽ phải."
Hạ Khôn gật gật đầu: "Cậu muốn ăn mì không?"
Liễu Triệt lễ phép cự tuyệt: "Không cần, tôi là tới chờ Trình Tinh, nếu tôi không tới cậu ấy liền sẽ không về nhà, thật là nghịch ngợm."
Trình Tinh bĩu môi, không nói chuyện, cắm mặt chậm rãi ăn.
Không khí thật sự có chút xấu hổ, Hạ Khôn ăn xong liền đi tính tiền, hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Liễu Triệt khuỷu tay dựa vào trên bàn, chống cằm nhìn Trình Tinh nhai kỹ nuốt chậm, giọng nói uyển chuyển ma mị, lạnh lùng nói: "Ăn chậm như vậy là không muốn cùng tôi về nhà sao? Nếu không phải do em trai cậu, tôi cũng sẽ không đi tìm cậu đâu."
Trình Tinh hít sâu một hơi, không tiếp tục ăn mì: "Tôi muốn dọn ra ngoài."
Liễu Triệt trầm mặc nhìn chằm chằm cậu hai giây mới mở miệng cười nhẹ nói: "Được thôi, tôi có thể giúp cậu tìm phòng, hiện tại cậu còn chưa tìm được phòng thì cứ ở nhà tôi trước đi."
"Không cần."
"Sợ tôi ăn thịt cậu à? Hay là nói cậu thực sự vẫn để ý chuyện xảy ra đêm đó?"
Trình Tinh đứng dậy ra cửa, Liễu Triệt liền gắt gao đi theo phía sau cậu, cậu đi thế nào Liễu Triệt đều sẽ đi theo cậu thế đó. Sau một hồi, cậu bực bội dừng bước xoay người nhìn Liễu Triệt: "Anh có thể đừng đi theo tôi được không?"
Liễu Triệt chậm rãi đáp: "Không thể." Hắn từng bước một tới gần Trình Tinh, cúi người ở bên tai cậu nói: "Tôi muốn...... cùng cậu yêu đương một chút, tựa như những người bình thường vậy."
Trình Tinh lui về phía sau một bước, nghẹn ra một nụ cười nói: "Xin lỗi nhé, anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc, tôi không muốn như vậy đâu."
Liễu Triệt sâu kín nhìn chằm chằm cậu, sau đó lại chậm rãi mở miệng: "Lần đầu tiên gặp cậu tôi liền có một cảm giác -- tôi với cậu là cùng một loại người, khi đó tôi còn tưởng rằng chỉ là ảo giác thôi, cậu nhìn tựa như ánh mặt trời như vậy mà, rõ ràng chính là loại người tương phản với tôi nhưng thẳng đến ngày đó, cái hôm cậu bị trúng thuốc đó, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, kia không phải là ảo giác."
Trình Tinh nhíu mày: "Anh đang nói cái gì thế? Cái gì mà đồng loại, cái gì mà ảo giác chứ, tôi thấy anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý là vừa." Nói xong, cậu xoay người nhanh chân rời đi, nhưng tay lại đột nhiên bị Liễu Triệt túm chặt.
Sức lực của Liễu Triệt cực kỳ lớn, nhanh chóng kéo cậu vào trong ngõ đặt ở trên tường, dựa vào trên vai cậu trầm mê hít sâu một hơi như có thể ngửi thấy mùi máu tanh.