"Trình Tinh à, em cứ làm tôi mềm lòng không chỉ một lần."
Trình Tinh cụp mắt xuống, không nói ra được suy nghĩ thật của mình:"Anh cũng làm tôi động tâm không chỉ một lần."
Liễu Triệt nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy là em muốn nói chuyện yêu đương với tôi sao?"
Trình Tinh không chút do dự đem Liễu Triệt đẩy ra: "Muộn rồi, chúng ta về nhà thôi."
Hai người về đến nhà sau đó từng người trở về phòng mình, Liễu Triệt lại lần nữa đem sữa bò cho Trình Tinh, Trình Tinh không uống mà đặt ở trên tủ đầu giường, cậu nhìn chằm chằm ly sữa bò rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Còn Liễu Triệt thì nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt, đến tận khuya rồi mới đi ngủ. Hắn hoàn toàn có thể dùng băng ghi hình cảnh hai người lên giường để uy hiếp Trình Tinh, đem Trình Tinh buộc ở bên người hắn, nhưng hắn sẽ không làm như vậy, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hôm sau Trình Tinh sáng sớm đã đi làm, tiếp tục đi thăm dò điều tra quan hệ của Vương phó cục trưởng nhưng không thu hoạch được gì, trở lại trong cục cậu cùng các đồng sự sửa sang lại kết quả thông tin điều tra rồi báo cáo với Hạ Khôn.
Hạ Khôn gật gật đầu, cầm điếu thuốc nói: "Đều có chứng cứ không ở hiện trường...... Tôi nghe nói Vương phó cục trưởng thực rất chuộng nam sắc, có thể từ điểm này xuống tay." Hắn đem tàn thuốc dúi vào trong gạt tàn thuốc tắt đi rồi lại nói: "Triệu tập mọi người mở họp."
"Rõ."
Bên trong phòng họp, màn hình lớn đang chiếu bản ghi của camera theo dõi, theo camera theo theo thì Vương phó cục sau khi từ KTV đi ra liền hướng vào một con hẻm sau đó đến đầu hẻm thì dừng lại, xoay người đi vào trong ngõ nhỏ, camera theo dõi này chỉ có thể quay tới đầu ngõ nhỏ chứ không thể quay tới bên trong.
Trình Tinh nói: "Trong ngõ nhỏ này khẳng định là hung thủ, không biết hắn đã nói gì mà có thể thu hút được nạn nhân đi qua."
Hạ Khôn tán thành gật đầu: "Đúng vậy, hung thủ có khả năng cùng người bị hại có quen biết, hoặc là hung thủ có thứ gì đó của người bị hại nên mới hấp dẫn người bị hại đi qua. Hung thủ có thể khéo léo tránh bị camera theo dõi phát hiện có nghĩa là hắn nhất định đã ở khu vực này cẩn thận quan sát một thời gian, chỉ cần tra camera phụ cận KTV xem ai xuất hiện nhiều nhất, thường hay lén lút theo dõi thì người dó chính là hung thủ."
Mọi người đều không thể tưởng tượng được hai mặt nhìn nhau, Tử Điểu sao có thể dễ bắt như vậy? Sau đó bọn họ lại đều lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng, lập tức đi tra camera theo dõi.
Ý tưởng của Hạ Khôn không tồi, đều rất có logic và đạo lý nhưng mà Chu Kính Vũ sao lại không nghĩ tới điểm này? Lúc ấy cậu ta cũng không phải là ở trên đường quan sát theo dõi mà là ở trên lầu.
Cậu chạy đến lầu trên của một cửa hàng rồi lợi dụng công năng thu phóng zoom xa gần của điện thoại để quan sát và theo dõi, quan sát xong lại tìm kiếm một địa điểm không bị camera quay đến, lúc sau cậu liền từ chỗ không bị camera quay đến đi lên tầng hai của tòa nhà, đứng ở phía trước cửa sổ, lại lần nữa lợi dụng chức năng zoom của di động để tiếp tục quan sát theo dõi và thăm dò...... Cứ như thế một vòng lại một vòng, liền tìm ra chỗ ẩn thân tốt nhất.
Cậu tin rằng cảnh sát không có khả năng nghĩ đến biện pháp này. Chu Kính Vũ, từ nhỏ đã bị gọi là thiên tài, chỉ số thông minh rất cao nên dù không làm về hóa chất chuyên nghiệp cậu cũng có thể tinh luyện ra Nicotin nồng độ cao, lần đầu tiên sau khi cậu biết Trình Tinh bị Vương phó cục trưởng dâm loạn liền đi mua rất nhiều thứ này, bắt đầu tinh luyện Nicotin nồng độ cao.
Nicotin chưa qua tinh luyện là một thứ rất đơn giản, trên thị trường rất dễ có thể mua được.
......
Đám cảnh sát kinh ngạc nhận ra bọn họ không thể từ camera theo dõi tìm được bất luận bóng dáng hư hư thực thực gì của hung thủ giết người.
Trình Tinh "Oa" một tiếng: "Này cũng thái quá rồi đấy, lúc hung thủ quan sát vị trí của camera theo dõi sao có khả năng trốn được hết các máy theo dõi này? Hắn không phải là có thuật ẩn thân đấy chứ?"
Lục Khoa nhíu mày gật đầu: "Thật không hổ là Tử Điểu." Lúc sau hai người lại đến buồng điện thoại công cộng để điều tra, bọn họ tìm được hình ảnh qua camera của người báo án, chẳng qua người này toàn thân trên dưới che đến kín mít.
Trình Tinh phóng to hình ảnh: "Hắn bao đến kín mít như thế nên có thể hắn chính là hung thủ nhỉ."
Lục Khoa gật đầu nói: "Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy người báo án chính là hung thủ rồi, cái nhà xưởng bỏ hoang đó trừ hung thủ ra thì căn bản sẽ không có ai đến, nhưng hung thủ tại sao lại muốn báo án, hắn chẳng lẽ không biết thi thể bị phát hiện càng sớm thì hắn sẽ càng gặp nguy hiểm sao?"
Trình Tinh suy tư một chút, nhìn về phía Lục Khoa: "Nhưng chúng ta hiện tại không phải là không thể điều tra ra động cơ của hắn, tên hung thủ này đối với bản thân rất có tự tin, nói không chừng sẽ giống như vụ án lần trước vậy, cũng là một kẻ điên cuồng vọng."
Hạ Khôn đột nhiên đi đến phía sau hai người: "Tôi thấy hung thủ chắc là đang hy vọng chúng ta sớm một chút tìm thấy Tử Điểu." Nói xong hắn ngẩng đầu hô: "Mọi người đều về nhà sớm một chút đi, đừng tăng ca, trở về nghỉ ngơi cho tốt." Hắn ngày thường đối với thủ hạ rất nghiêm khắc, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ phát cho bọn họ chút đường ăn, như vậy lại càng dễ dàng lung lạc nhân tâm.
#25: Muốn hôn thân thể anh ( H)
Hôm nay Trình Tinh sau khi tan tầm như cũ lại không tính về nhà, cậu suy tư một chút, liền đi tới nhà Chu Kính Vũ, cậu không có gõ cửa mà chỉ dựa vào cầu thang bên cạnh nói: "Đừng trốn nữa."
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Chu Kính Vũ liền lập tức lên lầu, đứng ở trước mặt cậu:"Anh......"
Trình Tinh hít sâu một hơi: "Theo dõi đòi hỏi kỹ thuật cao hạng nhất, gần quá không được, mà xa quá cũng không nên, thật sự rất dễ bị phát hiện, anh biết em mỗi ngày đều đi theo anh."
"Em......"
Trình Tinh giơ tay xoa xoa đầu Chu Kính Vũ, cười đến thân thiết: "Không sao, anh không trách em, hôm nay anh có thể ở chỗ em được không?" Cậu nói chuyện chậm rãi, cũng rất ôn nhu.
Chu Kính Vũ cúi đầu trầm mặc không nói gì.
"Em không chào đón anh sao?"
Chu Kính Vũ vội vàng ngẩng đầu phủ nhận: "Không phải, em rất hoan nghênh anh, vào đi." Nói xong liền mở cửa.
Hai người cùng nhau ở trong phòng bếp làm một chút đồ ăn, không phong phú gì, cũng không phải là một bữa tối quá ngon nhưng Chu Kính Vũ đã ăn thật sự rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Trình Tinh kêu Chu Kính Vũ đi tắm rửa, thấy Chu Kính Vũ vào phòng tắm, Trình Tinh liền đi tới phòng ngủ của Chu Kính Vũ, mở ra ngăn kéo, không nhìn thấy đồ vật mình muốn tìm liền đóng lại, sau đó mở tủ quần áo đầu giường.
Cuối cùng, Trình Tinh ngồi xổm xuống gầm giường nhìn thấy một cái rương lớn, cậu đem cái rương lôi ra liền thấy bên trong có dụng cụ thí nghiệm hóa học cùng mấy cái bật lửa, không chỉ có như thế bên trong còn có một cái xương bướm trắng mịn.
Trình Tinh đem xương bướm lấy ra, cẩn thận nhìn dưới ánh đèn, lẩm bẩm nói: "Thật tuyệt." Sau khi xác định được suy nghĩ trong đầu, cậu lập tức bỏ xương bướm vào, đóng cái rương lại rồi đem nó đẩy lại vị trí cũ.
Làm xong hết thảy, Trình Tinh như không có việc gì tắt đèn đóng cửa, ngồi ở trên sô pha chờ Chu Kính Vũ quấn khăn tắm đi ra, còn khen một câu: "Dáng người thật tốt." Mới tiến vào phòng tắm đi tắm rửa.
Chu Kính Vũ hơi cúi đầu, lỗ tai đỏ lên cười nhẹ.
Đến khi Trình Tinh cũng quấn khăn tắm đi ra Chu Kính Vũ liền lấy máy sấy giúp anh trai ấy tóc, Trình Tinh cũng không cự tuyệt.
Nếu muốn chạm vào cành cây trên không trung là một điều ước lớn, thì việc dùng ngón tay chạm vào Trình Tinh chính là một điều ước lớn lao của Chu Kính Vũ, trừ cái này ra cậu ta không dám có bất kỳ điều ước xa vời nào khác.
Chu Kính Vũ mềm nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của Trình Tinh, hầu kết lăn lộn, cậu cẩn thận đem đầu tóc Trình Tinh sấy khô, hơi thở nặng nề bị khí nóng cuốn đi cùng mái tóc đen mềm mại ướt át hòa vào nhau.
Sau khi tóc khô, Trình Tinh xoay người lại, cậu nhìn thấy Chu Kính Vũ không dám nhìn mình, vươn tay sờ lên mặt Chu Kính Vũ: "Cảm ơn em đã giúp anh sấy tóc, nhưng em không cần lại vì anh mà làm bất luận việc gì nữa đâu, anh sợ chính mình sẽ.... thật xin lỗi em."
Chu Kính Vũ muốn cúi đầu, nhưng khi thấy được cơ bụng đẹp đẽ của Trình Tinh bên dưới cậu liền dời ánh mắt về một phía: "Anh, sẽ không sao đâu, tất cả những gì em làm đều là em cam tâm tình nguyện, em không hy vọng anh có bất kỳ gánh nặng nào."
Trình Tinh cười rạng rỡ: "Đúng là em trai ngoan của anh."
Chu Kính Vũ hai mắt sáng lên, lập tức nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Em, em không muốn làm em trai của anh."
Tay của Trình Tinh chậm rãi sờ lên phía trên hầu kết của Chu Kính Vũ, nhếch miệng cười nói: "Kính Vũ, anh còn phải chăm sóc cha mẹ...... Nhưng có đôi khi, anh lại không thể khống chế được lòng mình." Đầu ngón tay anh ta tinh tế cọ xát vào hầu kết đứng thẳng kia, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cổ họng cậu: "Anh cẩn trọng nhiều năm như thế, anh muốn...... điên cuồng một lần."
Vừa dứt lời, môi Trình Tinh đã chạm vào miệng Chu Kính Vũ, Chu Kính Vũ sửng sốt một chút, giây tiếp theo, đôi môi nóng bỏng của cậu liền mạnh mẽ hút lấy cánh môi của người đàn ông, hai người thở ra nhiệt khí nóng rực khó phân quấn quít lấy nhau.
Chậm rãi, hai đầu lưỡi trơn trượt liếm láp lẫn nhau, giao triền, bú hút, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, thân dưới trần trụi của hai người không hề có cảm giác rét lạnh, thân thể bọn họ nóng bỏng đến muốn phát điên, dễ như trở bàn tay cởi bỏ khăn tắm trên người lẫn nhau.
Bọn họ ở trên chiếc sô pha nhỏ hẹp ôm ấp vuốt ve nhau.
Bàn tay Chu Kính Vũ vẫn luôn xoa bóp ngực Trình Tinh, cậu cúi xuống hôn lên đầu v* mê người kia, con *** dưới thân cậu sớm đã nóng như lửa cứng như thiếc, nhưng cậu một chút cũng không vội, cậu không muốn đâm bị thương anh.
Trình Tinh ngửa đầu, híp mắt nhìn về phía trần nhà, tay véo lấy cánh tay Chu Kính Vũ, đầu ngực sảng khoái đến dựng đứng lên.
Khi hai viên đầu v* đều vừa sưng vừa cứng lên thì Chu Kính Vũ ngẩng đầu, giống như chó lớn tranh công: "Thoải mái không?"
Trình Tinh nhếch miệng cười: "Thực sự rất thoải mái."
Lời này vừa nói ra, Chu Kính Vũ càng thêm ra sức cúi người xuống, hôn lên cái bụng nhỏ của người đàn ông, thè lưỡi liếm láp thân thể anh, sau đó đi xuống liếm láp phần thân dưới, lưu lại dấu vết ướt dầm dề, cậu chậm rãi hôn lên dương v*t của anh, vươn đầu lưỡi liếm hai cái.
Tức khắc Trình Tinh sướng đến trong lòng tê dại nảy thẳng người lên, anh ta kêu lên một tiếng, mở hai chân kẹp chặt lấy Chu Kính Vũ, động tác của anh thành thật như thế nhưng lời nói lại không thành thật: "Đừng liếm."
Chu Kính Vũ ngừng một chút, nhìn vào vẻ mặt Trình Tinh sau đó mỉm cười cúi xuống một miệng liền gắng gượng ngậm lấy hết cái dương v*t lớn kia, trên dưới phun ra nuốt vào, ra sức thâm hầu.
"Ách a......"
Cảm thụ được dương v*t của mình bị khoang miệng ướt nóng bao lấy nhanh chóng cọ xát, Trình Tinh siết chặt tay, khoái cảm dần dần tăng vọt, bụng nhỏ của cậu một trận run rẩy sau đó liền bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng đục.
Chu Kính Vũ đem dương v*t trong miệng chậm rãi phun ra, sau đó đem tinh dich tanh tanh trong miệng nuốt xuống, còn đem chất lỏng chảy xuống bên khóe miệng liếm vào trong.
Thấy một màn như vậy Trình Tinh có chút kinh ngạc: "Em......" Sau đó anh lập tức vừa lòng cười khẽ, lúc sau eo của Trình Tinh bị nâng lên, Chu Kính Vũ tiện tay cầm lấy một cái ôm gối lót dưới eo anh trai, sau đó mỉm cười nói: "Anh, em còn muốn liếm từng bộ phận trên cơ thể anh." Nói xong, cậu ta liền cúi người, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang co rụt lại trước mắt.
Trình Tinh biết Chu Kính Vũ muốn làm gì, cậu thở ra một ngụm nhiệt khí, dương v*t bị liếm ướt mềm, dị vật ướt át mềm mại liếm láp miệng lỗ kích thích hậu môn co rút nhanh toát ra vẻ dâm mỹ, chảy ra nhè nhẹ dâm dịch, có chút chờ mong lại có chút kinh hãi.
"Kính Vũ...... Bẩn......"
Chu Kính Vũ ngẩng đầu: "Không bẩn." Sau đó lại cúi xuống, không ngừng dùng đầu lưỡi linh hoạt tiếp tục vòng quanh miệng lỗ, đem mỗi nếp nhăn đều tinh tế liếm nhẹ một lần.
"Cái này...... Á......"
Chu Kính Vũ duỗi dài đầu lưỡi, trực tiếp đem đầu lưỡi đâm vào trong lỗ nhỏ, sau đó cọ xát vách thịt lỗ đít mềm mại.
"A......" Một trận tê dại kỳ lạ lập tức từ trong vách thịt mẫn cảm truyền đến, cả người Trình Tinh nháy mắt mềm nhũn không còn chút sức lực, cậu ngửa đầu hừ nhẹ, thân thể càng thêm khô nóng.
Đầu lưỡi ở bên trong yêu thương qua lại liếm láp vài cái, vừa ướt át, lại linh hoạt, lại nóng rực, mỗi một chút đều làm cho thịt ruột run rẩy, dương v*t Trình Tinh bị kích thích đến lại lần nữa đứng thẳng, đầu lưỡi ở trong lỗ đít đảo quanh, đâm thọc, sau khi rời khỏi còn dính ở phía ngoài cái miệng nhỏ một lượng dâm dịch lớn.
Cảm giác hư không thình lình kéo đến làm cho lỗ nhỏ hô hấp khép mở, sau đó Chu Kính Vũ trầm mê hôn lên háng anh trai, tinh tế bú hút, nhợt nhạt liếm cắn, hơi thở nóng rẫy phả vào đùi khiến chúng nhanh chóng đỏ lên.
Ngứa ngáy không chịu nổi, Trình Tinh khó nhịn vặn vẹo vòng eo, ngực kịch liệt phập phồng: "Đừng đùa...... Trực tiếp vào đi." Cứ tiền diễn như vậy làm dục vọng cháy bỏng của anh càng ngày càng mạnh, anh đã đợi rất lâu nhưng vẫn không được trấn an, tựa như người đói khát nhìn đến mỹ thực mà không thể ăn.
Chu Kính Vũ gật đầu, điều chỉnh tốt tư thế sau đó để con *** thô tráng như ngọn lửa thiêu đốt trước lỗ đít cơ khát của anh trai, chậm rãi nhét vào trong.
"A......" Trình Tinh nắm chặt tay, nó quá lớn, nếu không khuếch trương tốt lỗ đít sẽ rất khó thừa nhận cây gậy to lớn này, anh thở ra một hơi nóng sau đó tận lực thả lỏng chính mình.
Con *** kia mỗi một tấc tiến vào trong lỗ nhỏ, cảm giác kỳ diệu từ chỗ giao hợp truyền đến toàn thân hai người, khoái cảm như điện giật làm Chu Kính Vũ thiếu chút nữa khống chế không được chính mình muốn chọc một phát sâu vào, cậu nhịn xuống xúc động muốn làm thế mà cẩn thận quan sát biểu tình của anh trai, rồi từ từ đẩy con *** của mình vào sâu thêm trong cái lỗ đít mềm mại, đem cây gậy của mình nhét vào hết.