Văn Diệp xoay tròn chiếc chìa khóa trong tay, ngồi lên chiếc xe phân khối lớn, nổ máy, âm thanh chiếc xe lớn như xé rách toàn bộ không khí tĩnh lặng của buổi sớm một chiều Hà Nội.
Ngay sau khi nghe tin Kim Hạ được nhà chồng tặng một căn nhà lớn ngay trung tâm thành phố, bà nội liền lập tức ra chỉ thị kêu Văn Diệp đến đó ở. Phần vì tiết kiệm tiền nhà, phần vì bà nghĩ rõ ràng một căn nhà xa hoa sẽ tốt hơn cho cháu đích tôn của mình.
Dĩ nhiên Kim Hạ trước mặt gia đình vô cùng hòa nhã vui vẻ mà trao chùm chìa khóa dự phòng cho cậu, còn cẩn thận mà dặn dò nhớ dọn tới sớm.
Cô tội gì mà không làm việc này để tỏ ra thơm thảo, vì chắc chắn trong lòng rằng Văn Diệp sẽ không bao giờ tới. Quả thực. Văn Diệp cũng không định tới, cũng chỉ vì chiều lòng bà mà nhét chùm chìa khóa vào đâu đó. Thật chẳng ngờ được cậu có ngày lại phải dùng.
Từ sau cái ngày vãn được cái mạng nhỏ này về, Văn Diệp hầu như không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, cứ thích sống thế nào thì sống thế ấy, thích nói sao thì nói, làm sao thì làm. Tiền mà mẹ cả gửi cho cậu học hàng tháng, cậu chưa hề rút ra khỏi tài khoản. Ngày bước chân tới cổng trường đại học, cậu đã chạy đủ các chân lặt vặt để tự có thể sống nổi, cho tới một ngày gặp " đại ca", Vĩ kều, được thu vào Ever. Cậu mới chính thức sống nhờ những cú đấm và mấy vết dao rạch. Như thế, cũng chẳng sao.
Một khi sống bằng tiền của họ, cậu đối với họ chính là không dám thẳng mắt mà nhìn. Vậy nhưng kể cả là đổi máu lấy tiền để tự thân tồn tại, từ ấy dù bất cứ người nào, thích là cậu đấm, càng ngày càng trôi theo dòng xô bồ của cuộc đời. Một đôi khi, chính cậu cũng không hiểu nổi, ý nghĩa sự tồn tại của cậu.
Bây giờ, thì còn gì để mất?. Vậy sao lại tự dưng mà quan tâm, mà tới đây?
Chiếc xe dừng trước một khu những căn biệt thự cao cấp liền kề, Văn Diệp ở Hà Nội nghót nghét một năm, chỗ nào mà chưa từng đi qua.
Thế nhưng, hôm nay nơi này lại quá xa lạ, cảm giác vảng vất chán ngán không muốn bước chân vào. Văn Diệp đã đứng một hồi lâu bên phía bên kia đường. Tới tận đây rồi vẫn không hiểu vì sao, thứ gì đã thôi thúc mình làm như vậy?
Là đôi mắt kia sao?
Văn Diệp thở dài một hơi. Cũng đã lâu lắm rồi, vì thứ gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?
Không cần là Văn Diệp.
Cứ sống như đúng Diệp Sẹo đi. Muốn làm gì cứ làm.
Nghĩ như thế, cộng với bước chân di chuyển còn có thể thấy được chuôi dao bấm cọ sát trong chiếc quần hộp. Văn Diệp không chần chừ nữa, tra chìa vào ổ khóa.
========
Trong phòng ngủ.
Kim Hạ một bên túm tóc ép thân hình gầy gò ngửa cổ lên, một tay dội thẳng xuống miệng Mễ Nam thứ thuốc mới lấy được từ " chợ đen". Mặc Mễ Nam gần như đã kiệt sức vì đói và mệt mỏi, bật ra những tiếng ho nhỏ như mèo kêu, gần như không giãy dụa.
Cô muốn lấy được dòng giống nhà họ Mễ. Bởi cô thừa hiểu rằng nếu một đứa con của thằng ngu kia khi sinh ra, việc kiểm tra ADN là điều không thể thiếu.
Thế nhưng quan hệ xác thịt với thứ bẩn thỉu kia?
Kim Hạ cô chỉ nghĩ cũng đã kinh tởm.
Vì hắn mà cô phải rửa chân hầu hạ suốt nửa năm. Vì hắn mà cô phải chia tay một kẻ được gọi là người yêu. Vì hắn mà cô phải khúm núm như một con ở trong cái gia đình họ Mễ kia. Còn bị biết bao nhiêu điều tiếng nơi làng quê.
Thế nên hắn chết cũng đáng. Hoặc với những kiến thức của cái nghề y tá, chỉ cần sinh được một thằng con trai nối dõi. Còn sau đó cô đủ sức khiến hắn phát điên.
Ly dị chính là điều cuối cùng. Chia tài sản với một kẻ điên khi trong tay đã nắm được một hai đứa con nối dõi, nửa đời sau của cô khẳng định không cần phải suy nghĩ.
Kim Hạ ung ung đưa tay trút ít kem dưỡng lên tay, xoa xoa mặt.
Thứ thuốc kích dục kia không phải hàng chính thống gì, cô cũng chẳng cần quan tâm nó độc hại ra sao.Tất cả những gì cô cần chính là thứ chất nhầy nhụa kia, đủ để cô mang đi chọn lọc phôi và làm thụ tinh ống nghiệm.
Bụng đói, lại thêm thứ thuốc đắng phút chốc khiến Mễ Nam thực sự nôn khan
- .. Khó chịu.... bụng... ưm
Thuốc có phản ứng rất nhanh. Kim Hạ vô cùng hài lòng, ngồi bắt chéo chân trên bàn trang điểm, thò tay vào trong ngăn bàn lôi ra rồi vứt xuống một cốc chuyên dụng đựng tinh dịch:
- Cởi quần, tuốt nó vào cái cốc. Mày mà làm rớt ra một giọt tao vả chết!
- Kim.. Hạ... xin..
- Câm mồm!.
- Kẻ cần câm mồm là chị mới đúng chứ nhỉ?
Kim Hạ sửng sốt:
- Ai?
- Chào chị hai. Lâu rồi không gặp.
- ... Mày... Văn Diệp! Thằng con hoang?!
Văn Diệp đẩy toang cửa, trong tay xoay lên chiếc điện thoại, nhếch môi cười khinh bỉ:
- Chị nghĩ sao nếu ngay bây giờ tôi tung cái này lên mạng?
Kim Hạ chết sững. Hắn vào từ khi nào? Tại sao không có một tiếng động?. Hoặc giả là do những tiếng quát tháo, những tiếng rên rỉ thống khổ của người đang ngồi dưới nền đất kia át đi?
Thế nhưng Kim Hạ cũng không vừa mà đứng dậy đối mặt với Văn Diệp, thật nhanh đã bỏ hết vẻ hoảng hốt, thay vào đó là một bộ mặt ngọt nhạt.
- Vợ chồng làm những chuyện này không phải rất ngẫu nhiên sao? Văn Diệp. Em cũng biết là anh rể em không giống như người bình thường. Đến tự xử hắn còn không biết làm. Nên chị đành...
- Bốp!
- Á!
Văn Diệp quá ghê tởm người đàn bà này, nhìn cũng không muốn nhìn thêm, nghe cũng không muốn nghe thêm. Một người con trai còn cười rạng rỡ cách đây một tháng, vậy mà ngay giờ đây gầy như một gốc cây khô tàn, run rẩy ngồi đó, đầu tóc rối bung..
Không cần xem cũng có thể đoán được, dưới lớp áo rộng thùng thình kia, là bao nhiêu vết thương lớn nhỏ.
Tất cả những cảm giác xót xa của mười mấy năm về trước như hiện lại. Văn Diệp siết chặt nắm tay, đôi mắt chính là vành lửa của căn bếp đang cháy rụi, lớn giọng với người trong góc:
- Nhắm mắt lại!
Mễ Nam quá sợ hãi. Chỉ có thể cứ thế nghe lời mà nhắm nghiền đôi mắt. Sự nóng bức trong người nén chịu đựng bằng hàm răng cắn chặt vào môi tới bật máu.
Trong bóng tối hoảng loạn ấy, chỉ nghe tiếng Kim Hạ kêu lên thất thanh.
Văn Diệp rít lên:
- Mày cũng xứng là vợ sao?
- Hự...
Một phát đạp trực diện thẳng bụng khiến Kim Hạ đau tới lệch người ngã xoài xuống đất., cố gắng tìm cách bò ra khỏi phòng, lại bị Văn Diệp túm lại. nghiến răng:
- Tao chưa bao giờ đánh đàn bà. Nhưng thứ như mày vốn không phải người..
Kim Hạ vội vàng:
- Diệp.. chị biết sai rồi.. ự...
- A... Diệp.. tha...
- Bốp!
Không có tiếng trả lời từ nắm đấm của Văn Diệp. Kim Hạ hoàn toàn bất ngờ. Cô không thể tưởng tượng nổi một Văn Diệp chỉ biết chịu đựng đã biến mất, ngay giờ đây, đôi mắt kia chỉ hiện lên những vành tơ máu đỏ. Kim Hạ dùng hết sức bình sinh để thoát, nhưng không thể nào, sức vóc một thằng con trai như đang điên dại, làm sao có thể?
- Á
Văn Diệp không dùng tới chiếc dao bấm, thế nhưng một góc cạnh bàn sắc nhọn đã khéo léo mà rạch một đường xước sẫm máu đỏ trên trán Kim Hạ, chiếc gương trên bàn trang điểm theo sự va chạm mà rớt xuống sàn.
Xoảng.!
Mễ Nam giật mình, mở mắt hét lên:
- Đừng... đánh..
- Máu..
Tiếng hét như một đứa trẻ ấy, dừng nắm đấm của Văn Diệp khỏi không trung. Kim Hạ lúc này cố sức giãy dụa nói:
- Văn Diệp mày điên rồi! Mày giết tao mày cũng sẽ chết, bà mày cũng sẽ không sống nổi!
Văn Diệp cười nhạt nhẽo:
- Yên tâm đi. Tao rất có kinh nghiệm đánh người. Không thể chết dễ dàng như vậy được!
- Còn nữa- Văn Diệp túm lấy tóc Kim Hạ, ghé sát tai nói:
- Để tao thay người kia, tặng cho mày cái thứ mày muốn!
Nói rồi, Văn Diệp đứng dậy, chậm rãi vạch cậu em nhỏ ra, đái một bãi ngay dưới chân Kim Hạ:
Tiếng nước tiểu vung vãi lên chân và cả mái tóc đã rối loạn của Kim Hạ khiến cô vô cùng chật vật, run rẩy tới không thể tin nổi.
- Hãy nhớ ngày hôm nay. Sau này còn dám để tao gặp một lần, tao đánh một lần!
Khi bước chân dồn dập của Văn Diệp gõ những tiếng giày rời tới cửa.
Mễ Nam như một con thiêu thân liền lao theo. Bám chặt lấy ống quần cậu:
- Mang Nam đi.., Mang Mễ Nam theo..
Nhìn đôi mắt đã ngập nước đỏ hoe của người dưới chân. Đôi bàn tay tràn đầy vết xanh tím run rẩy..
Văn Diệp cúi xuống, hàm răng cắn chặt, cố nén tất cả những cảm xúc hỗn độn từ nơi cuống họng, bế xốc thân hình kia lên. Áp chặt vào lồng ngực.
- Đừng sợ. Ổn rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa những vết thương chằng chịt trên lưng, trên da thịt của hai người. Một sự đồng cảm sâu sắc đã len lỏi qua từng vết sẹo, kết dính lấy nhau.
Nó khác, khác với tất cả những vết thương cậu đã từng thấy.
Cũng đau đớn và day dứt gấp ngàn lần với những vết toạc máu rạch da,
Nó, chính là đau đớn từ khởi cội trong trái tim và trí óc.
Khi bị chính người mà mình thương yêu, cất lời gọi là chị, hay như Mễ Nam anh- gọi là vợ.
Hành hạ tới chết đi...
======
Trên con đường đầy mùi hoa sữa nhẹ nhàng.
Mễ Nam người chằng chịt vết thương ngồi sau chiếc xe phân khối lớn,
Gió thổi tung làn tóc đã rối bời, đôi tay run rẩy vòng qua eo người đằng trước...
Ấm quá...
Dụi dụi đầu, nhỏ giọng lí nhí,
- Mễ Nam không sợ nữa..
Khóe môi kẻ nào đó khẽ cong, vịn tay ga, rú một hồi inh ỏi.