Dìu được Mễ Nam về tới phòng, hiển nhiên thuốc cũng đã ngấm tận ruột gan.
Mễ Nam nôn khan không ngừng. Văn Diệp vừa dìu vừa bế người vào trong nhà tắm, đặt ngồi xuống bệ., kéo bật cạp quần xuống liền nói:
- Tuốt đi, tuốt cho ra, nhanh.,
Vậy nhưng vẫn là một lúc sau, Văn Diệp chỉ nhìn thấy một Mễ Nam đến cả tai cũng đều đỏ, chỉ biết rưng nước mắt cuống quýt xoa lấy cậu nhỏ của mình. Xoa bên trái rồi bên phải, hai ổ trứng cũng đã co lại....nhìn thực thảm.
Văn Diệp bất đắc dĩ làm ra cái động tác vô cùng dễ hiểu để Mễ Nam có thể học theo:
- Không phải sờ như thế, sóc thế này thế này này..
- ... ư...
Văn Diệp chưa từng thử thuốc, nhưng thứ Kim Hạ ép uống thì hiển nhiên chẳng dễ chịu gì.
Mễ Nam 26 tuổi. Hơn cậu tận 6 tuổi. Vậy nhưng lại chỉ như một đứa trẻ con.. cả ở khoản này luôn!
- Ư... hưc... hu...
Những tiếng nức nở bật ra rồi nén lại. Nhà tắm cũng không tính là rộng, những âm thanh ấy đập lên vách tường, phản lại nghe đến nỗi vừa khô vừa nóng., Cậu nhỏ nhìn thoáng cũng đã cứng tới tím ngắt.
Văn Diệp chép miệng.
Đằng nào hôm nay Phạm Thái cũng chẳng có nhà, nhìn cái hành động quá ư ngốc nghếch đến dở khóc dở cười kia.. thôi thì...
- Anh cởi hẳn quần ra đi.
- Ư.. ưm..
Văn Diệp vuốt mồ hôi, đưa tay xuống kéo cả cái quần. Mễ Nam tay run run hơi giữ lại...
Anh ta.. sợ sao?
Đệch mợ. Đã đi vuốt hộ rồi còn phải nhẹ nhàng dịu dàng. Văn Diệp cậu 20 năm qua chưa từng biết dỗ qua ai đi!
Thế nhưng, chiếc quần vừa tuột xuống.
Văn Diệp đã hiểu vì sao Mễ Nam run rẩy như vậy, vì sao Mễ Nam không thể ra, cũng không dám tuột hết quần xuống...
Bên háng nơi đùi non, từng vết roi bầm cháy da thịt...
Lật người xoay lại..
Chiếc hông gầy gò rớm máu...
Chân tay Văn Diệp gần như rụng rời...
Con mụ đàn bà khốn kiếp vẫn chọn cách y như xưa, đánh vào những nơi người khác lướt qua không thể nào thấy được...
Những vết thương lộ ra trong không khí, sượt qua quần áo có chút rát, khiến Mễ Nam cả người đều theo phản xạ muốn co lại.
Văn Diệp phải cố gắng hít một hơi dài, ngăn không cho sự chua xót nơi sống mũi làm khóe mắt ửng đỏ.
Cậu dứt khoát lột cả chiếc áo thun rộng thùng thình trên người Mễ Nam ra..
Đôi tay Mễ Nam vội vàng bíu lấy:
- Đừng.. đánh..
- Mễ Nam đau lắm...
- Đau lắm...
- Mễ Nam không dám ăn cơm..
- Không ăn vụng...
- Đừng...
Văn Diệp cuối cùng. Cũng bật khóc.
Sau, ngần ấy năm.
Từng vết phỏng rát trên lưng kia, cũng hằn theo vết đòn roi trên da thịt người này... một lần nữa trở về... đau đớn...
Người này, hẳn là đang sợ, như chính cậu từng sợ.
Sợ từng cái chạm, sợ từng ánh mắt..
Cái cảm giác sợ đau ấy, chỉ cần hễ đau là cuộn tròn người lại.. rui rúc..
Cậu, phải làm gì đây?
Gỡ đôi tay đang bấu chặt lấy vạt áo mình cầu xin, Văn Diệp cẩn thận nhẹ nhàng ôm người vào lòng. Tiếng giọng trầm khàn cố gắng nén nhỏ lại:
- Không, ngoan... từ nay.. sẽ ổn thôi...
Ôm một lúc, lại thấy cả thân hình kia nóng rực như lửa,
Nhìn xuống thứ đang nhỏ dịch nơi đầu khấc ướt thấm một mảng áo trước bụng mình, chọc tới.
Văn Diệp khẽ buông:
- Tôi tuốt cho anh.
Mễ Nam theo lời, run rẩy ngồi xuống,
Văn Diệp hít một hơi dài, đưa những ngón tay của mình chạm lên dương v*t của Mễ Nam.
Thẳng thắn thì, kinh nghiệm giường chiếu của cậu bằng 0.
Kinh nghiệm tuốt súng cũng chỉ là nghe đồn. Còn chính cậu thì qua loa không tưởng. Bởi lẽ chuyện ấy không quan trọng và cũng không khoái bằng việc đi đánh nhau kiếm tiền.
Thế nên, đối với cái báng súng chẳng nhỏ nhắn gì đang chĩa ra trước mặt cậu kia. Thật có chút nghẹn lời.
Văn Diệp vừa sóc được mấy cái, cũng chẳng biết có đúng kỹ thuật gì không, hay tại những vết chai trên tay do dùng dao nhiều ngày cọ vào, lại khiến Mễ Nam mơ màng phát ra những tiếng rên rỉ
- A.. Thích quá.. vuốt vuốt cho Nam đi...
- Thích..
- ....!!!!
Đệch mợ nó đời. Vô lý vãi cả chưởng.
Văn Diệp nhỏ miệng chửi, thế nhưng trong lòng lại có chút gì đó khoái trá, lực tay tăng tốc, tay còn lại chạm qua hai ổ trứng vân vê. Kể ra thì cũng không đến nỗi quá kinh dị như cậu nghĩ. Hơn thế nữa, khi nghe những tiếng rên không kiềm chế kia, khiến thứ trong đũng quần cậu cũng từ từ đứng dậy.
- Thích.... Thích.. lắm... nóng..
- Này hả? – Văn Diệp trêu chọc lấy ngón tay len vào giữa khe nhỏ nơi đầu khấc búng búng.
- AAA...
Mễ Nam thở hổn hển, không chút thông báo trước bắn phát một đầy lên mặt Văn Diệp.
- Phụt..
- ......
Văn Diệp chết đứng cả người!
Dẫu thương thì thương chứ... thế này...
Không phải quá điên rồi sao!!!!!
Sờ nhẹ lên mặt..
- Tổ sư bố nó! Anh bao nhiêu năm rồi không ra hả! Sao nhiều thế này!
Mễ Nam đang chìm trong cơn khoái cảm, nghe được tiếng la, lại sợ hãi dùng tay bịp chim lại.
- Không...
- ???!!!!!!!!!!!
Người oan ức phải là mình mới đúng chứ?
Văn Diệp gạt gạt mớ tinh dịch vừa nhiều vừa nồng nặc này khỏi trán khỏi mặt, lại còn phải thở hắt một hơi dài, ôm người đang chuẩn bị cuộn lại kia vào lòng mà dỗ dành.
- Không sao, không sao..
Mễ Nam lí nhí:
- Đừng mắng Mễ Nam...
- Haiz.. Được rồi, sẽ không mắng. Chỉ là tôi phấn khích quá thôi. Được chưa?. Sau này sẽ không mắng nữa...
- ....
- Mễ Nam sẽ ngoan..
Điên mất thôi điên mất thôi!
Chính mình là người bị phọt cho đầy mặt cơ mà?
Đúng là điên mất thôi!
- ----------------
Một lát sau, vừa mới tắm qua cho Mễ Nam, Văn Diệp cũng mới cởi được cái áo, định bụng cũng muốn đi tuốt phát.
Thế nhưng,
Mễ Nam đã bất thình lình đi theo từ bao giờ, đứng ngay đằng sau .
- Giật cả mình. Sao thế?
Mễ Nam vô cùng oan ức nhìn xuống chiếc quần đùi: một đường đội nón dựng lều thẳng tắp.
Cũng lại không dám tiến tới gần. Chỉ đứng im, cứ thế nhìn xuống quần, rồi lại nhìn lên đôi tay của Văn Diệp đang cầm hờ chiếc áo.
Văn Diệp nhếch một bên mép, khó tin:
- Nữa hả?
- ( Gật)
Phải không vậy?!
Văn Diệp chống tay lên xoa trán.
Xem ra, phải dậy lại anh ta cách học làm đàn ông mới được!
=========
Qua ba lần như thế, lại bồi thêm một bữa ăn no ngon lành.
Cuối cùng thì Mễ Nam cũng mệt mỏi thiếp đi.
Văn Diệp vừa thu dọn " chiến trường " trong nhà tắm, vừa buồn cười vừa xấu hổ không tả được.
Chuyện này mà đồn ra ngoài- cái bàn tay ngoài việc dùng dao ngắn điêu luyện ra lại còn thạo việc tuốt súng hộ nữa..
Mẹ ơi.
Nghĩ thôi đã rùng mình.
Bước chân ngã vào giường, tính muốn nằm.
Lại nhìn cánh tay người bên cạnh..đủ thứ vết, đủ thứ màu xanh tím.
Văn Diệp lắc đầu, bước qua kệ tủ lấy hòm thuốc.
Cũng may, Phạm Thái luôn là người chu đáo,
Thuốc thang đều một mực đầy đủ, cái nào bôi vết thương hở, cái nào cầm máu, cái nào sát trùng, đều ghi chữ to như gà mái dán vào.
Đó là do đã có lần anh lấy nhầm thuốc khiến vết thương hở bị toác ra thêm.
Văn Diệp không nói, nhưng rõ ràng, Phạm Thái đối với anh còn tốt gấp trăm ngàn lần mấy người gọi là ruột thịt
- Một giọt máu đào hơn ao nước lã cái gì?
- Cục cứt thối!
Nếu con mụ Kim Hạ kia rơi xuống sông, Là cậu, cậu tình nguyện ném thêm cho nó con cá sấu.
- Ưm.... xót...
- Đau..
Người dưới giường coi bộ không ngủ nổi vì vết thương bị chạm mạnh, liền hé mắt.
Nếu là mấy đứa trong nhóm. Chắc chắn Văn Diệp cậu sẽ không hề nương tình mà miết cho một phát tới cháy thịt. Hoặc ít ra cũng như bây giờ..
- Ịt...
Định chửi thành tiếng.
Thế nhưng lại không thể. Miệng liền co lại.
Định giơ tay đấm cho phát.
Thế nhưng càng không thể. Cái tay đành bớt lực.
Chỉ có thể nhe răng ra làm một nụ cười nham nhở, trong bụng đều là chửi thầm. Ông đây còn chưa có bôi thuốc cho ai mà nhẹ nhàng thế này đâu.
Hừ.
Tên Mễ Nam thế mà lại cười cười. Đôi mắt ngập tràn hạnh phúc không hề dấu diếm:
- Diệp.. thích..
- ....
- Ừ thì thích. Ngủ đi.
- Diệp có ngủ không?
- Chả ngủ thì ứt à? Mệt vãi lờ!
- Sao lại phải ngủ vớt ứt?. Bẩn lắm!
- ??!!!!!!!!
Văn Diệp thoáng một chốc đờ người với câu hỏi ấy. Rồi bật cười ha ha.