https://truyensachay.net

(Đam Mỹ) Tại Lễ Đường Tôi Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 3

Trước Sau

đầu dòng
Lúc Lục Tự về nhà, Nghiêm Thanh đã rời đi.

Anh ngồi trên ghế salon một chốc, bụng nghĩ đi nấu gì ăn,  nhưng chợt nhớ là mớ đồ ăn cuối cùng ngày hôm qua đã vào bụng mất rồi, đành phải gọi đồ ăn ngoài.

Mở khóa màn hình, phát hiện trên đó có tin nhắn còn chưa hồi âm, anh nhìn một lát, trong đó có không ít thân thích, một vài người bạn gửi tin nhắn an ủi, anh vừa tốt nghiệp được một năm, bởi vì suốt ngày lẽo đẽo leo Tần Vân, cho nên bạn bè đại học cũng không có mấy, chuyện này hôm qua ở lễ thành hôn, chắc mọi người đều biết hết rồi.

Đúng là thảm hại.

Lục Tự xem tin nhắn một lúc, còn chưa hồi phục, bỗng có điện thoại tới. 

Địch Bạch.

Bởi vì Địch Bạch có cái họ khá đặc biệt, cho nên vì duyên cớ đó Lục Tự ấn tượng với hắn rất sâu, trong vòng tròn bạn bè của Tần Vân,  anh nhớ từng gặp qua vài lần, nghe nói dựa vào việc xây dựng mà làm giàu, anh trai của hắn ta là người can đảm cẩn trọng, làm bất động sản, gia đình rất nhanh mà giàu, hiện tại đã có mấy cái công ty bất động sản rồi.

Nhưng mà đối với loại giàu mới nổi này, cũng không có gì đặc biệt, Lục Tự đối với các loại cậu ấm trong vòng này không có nhiều hứng thú.

Lục Tự nhận điện thoại: “Có chuyện gì vậy Địch Bạch?”

Địch Bạch liếc nhìn Nghiêm Thanh ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, cười sang sảng đáp: “Tự à, hai ngày trước chúng ta còn đi ăn cơm với nhau mà, kêu như vậy nghe xa lạ quá, anh kêu tôi Tiểu Bạch được rồi, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy.”

Nghiêm Thanh trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như muốn găm dao, Địch Bạch vội vàng nói chuyện chính: “Tôi nghe nói anh với vị thiếu gia nhà kia gãy rồi hả?”

Lục Tự im lặng một hồi, chớp mắt trả lời: “Ừ, chia tay rồi.”

Địch Bạch vỗ đùi một cái đét, cố ý lớn tiếng hô hào: “Chia hay lắm! Chia tốt lắm!”

Lục Tự: “Cậu có ý gì?”

Địch Bạch lòng vòng một tí: “À, trước tiên chúc anh khôi phục thân phận độc thân, hỏi thăm một chút, anh có ý định yêu đương nữa không? Chỗ tôi có mấy người rất có điều kiện, nuột nà kiểu nào cũng có.”

“Cám ơn ý tốt của cậu.” Lục Tự từ chối “Bây giờ tạm thời tôi không muốn nói chuyện yêu đương nữa, tôi muốn chú tâm vào công việc hơn.”

“Đừng mà.” Địch Bạch nhìn gương mặt Nghiêm Thanh sắp không khống chế được biểu cảm nữa, vội vàng mở miệng “Anh nghe điều kiện nhà người ta trước đi mà. Tôi có đứa em gái họ, giống y như tôi vậy, trong nhà làm xây dựng, lớn lên có tiền, còn rất đẹp, không tính tiểu thư, rất hiểu chuyện, đặc biệt là chưa từng yêu ai, rất ngây thơ.”

Lục Tự cười cười: “Tiểu Bạch, tôi không thích con gái.”

Địch Bạch nhìn về Nghiêm Thanh, biểu thị ‘Yên tâm đi, hắn ta không hết hy vọng với đàn ông kìa, cậu vẫn còn cơ hội’, tiếp theo lại nói: “Đừng nóng, đừng nóng, tôi còn có một thằng em họ, rất thân, trong nhà cũng có tiền, rất đẹp trai, thực sự, rất nữ tính, nó cũng chưa từng yêu ai. Trong vòng luẩn quẩn rối loạn này, muốn tìm một nơi có thể gửi gắm cả đời, tôi thấy nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh với em họ tôi kết làm một cặp, được không?”

“Thật sự cám ơn cậu, nhưng mà tôi…”

“Từ từ! Còn nữa, tôi còn có anh họ nữa…”

Lục Tự: “… Họ hàng thân thích nhà cậu đều là gay hả?”

Địch Bạch chột dạ cười hai tiếng, kiên trì mở miệng: “Anh họ tôi cũng có tiền, cha mẹ rất hiền lành, làm người rất cởi mở, nếu các người mà thành, trong ngày đi lấy giấy chứng nhận cũng còn được.”

Hắn lại bổ sung: “Dáng người anh họ tôi được lắm nha, mông cũng bự.”

Mặt Nghiêm Thanh đã chìm tới đáy, ánh mắt như dao nhọn, mang theo sát khí, người sau vội vàng giơ điện thoại chạy vòng quanh salon, trốn tránh Nghiêm Thanh.

Lục Tự: “… Thực sự không cần đâu, tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi một hai năm gì đó, để có thời gian lo lắng chuyện khác nữa. Cậu còn chuyện gì không?”

Địch Bạch còn tính đem chú họ mình ra nhưng sắc mặt Nghiêm Thanh đã đen như đít nồi, hắn cũng chỉ có thể ngừng nhây: “Đã vậy thì thôi, chừng nào rảnh tới phía Đông chơi đi, tôi vừa mở một cái trang trại, có thể câu cá bắt gà, yên tâm, anh tới tôi miễn phí tất.”

Cúp điện thoại, Địch Bạch nhìn Nghiêm Thanh: “Sao nào, yên tâm rồi chứ.”

Nghiêm Thanh hời hợt nói: “Liên quan gì tới cậu.”

Sau đó sờ điện thoại di động trên bàn, gọi cho Lục Tự một cuộc, bên kia cách một lát mới bắt máy: “Nghiêm Thanh?”

Nghiêm Thanh dừng một chút, cậu cũng muốn anh gọi nhũ danh của mình, nhưng mà Nghiêm Thanh từ nhỏ tới lớn không hề có nickname gì, nhìn cơ hội làm hai người có thể thân thiết hơn trốn mất tăm chỉ có thể nhìn mà tiếc hùi hụi.

“Tôi… Hình như điện thoại tôi rơi ở nhà anh rồi, anh xem dưới gối có không?”

Di động truyền lại vài âm thanh lục cục, sau đó giọng Lục Tự truyền tới: “Có dưới gối ấy, cậu cần gấp không, bây giờ tôi đem qua cho cậu, vừa hay hôm nay tôi không có gì làm, còn được nghỉ phép.”

“Không gấp.” Nghiêm Thanh dựa vào salon, hai cái chân dài mặc tây trang duỗi thẳng lộ ra mắt cá chân, khóe miệng hàm chứa ý cười “Hai ngày nữa tôi có việc đi qua gần khu anh, lúc đó tôi tới lấy luôn.”

“Được.” Lục Tự dứt khoát đồng ý “Lúc đó gọi lại cho tôi, tôi có việc, cúp máy trước.”

Nghiêm Thanh cúp điện thoại, di động trong tay bị cậu xoay vòng vòng, cuối cùng bị ném lên bàn trà.

Địch Bạch: “Ê, ê, anh Tự nói tới đó lại liên hệ, là mong cậu trong thời gian này đừng quấy rầy anh ta, từ chối rõ ràng vậy mà nghe không hiểu hả? Mấy đứa yêu vào đều mù quáng như vậy à?”

Nghiêm Thanh lạnh lùng nhìn hắn, nhanh chóng bắt được trọng điểm trong câu nói của hắn: “Anh Tự là cái mà cậu được kêu hả?”

“……” Địch Bạch đầu hàng “Người đàn ông của cậu, người đàn ông của Nghiêm thiếu, được chưa.”

Tâm tình Nghiêm Thanh có chút sung sướng, nghe Địch Bạch lại ở sau lưng lầm bầm: “Cố tình để điện thoại lại nhà người ta để còn hẹn gặp lại lần nữa, loại chuyện này mà cậu cũng nghĩ ra, tôi còn tưởng cậu là học sinh cấp ba cơ.”

Nghiêm Thanh: “……”

Địch Bạch cười hì hì: “Nghiêm thiếu, không nghĩ tới cậu cũng có bộ dạng tuesday lắm nha, khi nào mà ra một quyển sách, tôi nhất định ủng hộ hai tay.”

Nhìn sắc mặt Nghiêm Thanh âm trầm, hai lỗ tai đã muốn bốc khói, hắn vội vàng chạy ra cửa, vậy mà còn không quên cao giọng: “Nè, tôi thực sự có nhỏ em họ xinh đẹp, đầu óc hơi không tốt, nếu Nghiêm thiếu ngươi cần, phù sa không chảy ruộng ngoài, lợi cho em họ tôi tí cũng được.”

Nghiêm Thanh cầm tàn thuốc trên bàn phang thẳng: “Cút!”

Đầu sỏ gây chuyên tẩu thoát thành công, Nghiêm Thanh chìm vào suy nghĩ.

Địch Bạch nói cũng không phải không có lý, anh Tự chưa tốt nghiệp đad có nhiều doanh nghiệp mở lời muốn mời anh tới làm, vừa ra trường lương một năm đã tới ba trăm ngàn, sau một năm đã lên được chức tổ trưởng, sao với đám cùng lứa quả thật xuất sắc.

Người như vậy bị đám cao giàu đẹp hoặc cậu ấm nào đó coi trọng rồi sao trời, dù sao có thể có một người trẻ tuổi tài giỏi như vậy, nếu được bồi dưỡng, ở rể giúp đám ngu xuẩn kia quản lý công ty, một vốn bốn lời là chuyện thường tình.

Nghiêm Thanh phòng được một thằng Tần Vân, cũng không phòng được mười thằng Tần Vân.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp, ra tay trước bước nhanh hơn.

Sáu giờ rưỡi sáng, Lục Tự đúng giờ rời giường, rửa mặt, đầu tiên là thay đồ thể thao, quần đùi và áo T-shrit, cổ quấn một cái khăn, lúc này mới đeo đồng hồ thông minh, xuống lầu chạy vào công viên ở khu chung cư.

Bảy giờ rưỡi, anh mua cháo và bánh quẩy lên lầu, phát hiện trước cửa có một người ngồi chồm hổm.

Người nọ nghe động tĩnh thì ngẩng đầu, hai mắt phút chốc sáng lên, vội vàng đứng lên, khô khốc nói một câu: “Anh Tự.”

Lục Tự lướt qua cậu ta, lấy chìa khóa trong túi, mở cửa đi vào, đóng cửa lại.

Cửa đóng lại trước mặt Tần Vân, cậu ta giật nảy mình.

Ngây người chốc lát, cậu ta gõ cửa.

Lục Tự mở cửa, cả người toàn mồ hôi, nóng hôi hổi, mặt không chút gợn sóng nhìn đối phương: “Tần thiếu gia, có chuyện gì vậy?”

Tần Vân nhấp nháy môi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cậu ta nhìn chằm chằm Lục Tự, lắp bắp mở miệng: “Tôi tới rồi.”

Lục Tự biết ý của cậu ta.

Tôi tới tìm anh rồi, anh đừng có tức giận nữa.

Nếu như là Lục Tự trước kia, nói không chừng thực sự không tức giận mà còn lo lắng cậu ta tới sớm như vậy có phải là ngủ không đủ giấc không, sau đó đưa cậu ta vào nhà cho cậu ta ngủ bù.

Đương nhiên, là trước đây.

Hiện tại Lục Tự chỉ lạnh lùng gật đầu, cứng nhắc nói: “Ừ, thì sao?”

Ngón tay Tần Vân xoắn thành một đống, lời giải thích dừng lại ở cổ họng, thế nào cũng không nói nên lời.

“Không có việc gì thì tôi đóng cửa.” ánh mắt Lục Tự nhìn ngón tay như bánh quẩy của Tần Vân, trong lòng hơi giật giật.

Thời điểm Tần Vân khẩn trương áy náy, theo thói quen sẽ làm ra động tác nhỏ này, Lục Tự theo đuổi cậu ta nhiều năm như vậy, làm sao có thể không hay.

Anh buộc mình cứng rắn quyết tâm đóng cửa lại: “Tôi còn phải đi làm, cậu đừng tới quấy rầy tôi nữa.”

Tần Vân theo bản năng lấy tay chắn lại chỗ khe cửa, không cho Lục Tự đóng cửa lại, nhìn biểu tình đối phương lạnh lùng, sợ rằng Lục Tự sẽ thực sự không để ý tới cậu ta, trong lúc hoảng loạn, cậu ta lại thốt lên: “Chia tay cũng được. Anh trả lại đồ tôi tặng anh lúc trước đi.”

Tâm Lục Tự vừa mới mềm lập tức trở nên lạnh toát, anh nhìn Tần Vân thật lâu, gật đầu: “Được, cậu chờ tôi một lát.”

Anh xoay người đi vào phòng ngủ, Tần Vân đứng ngoài cửa muốn khóc, còn thiếu chút nữa tự tay tát mình hai cái.

Rõ ràng là muốn đến giảng hòa với Lục Tự, tại sao nói tới lại là chuyện này.

Một lát Lục Tự liền ra, trong tay cầm hai cái hộp, một hộp đựng giày và một hộp nhỏ hơn, anh đặt nó vào tay Tần Vân.

“Những gì cậu đưa tôi đều ở đây, giày da là quà sinh nhật cậu tặng tôi, ở trên là cà vạt cậu đưa tôi hôm trước kết hôn. Cậu nhìn lại coi đúng chưa?”

Tần Vân cầm trong tay, theo bản năng hỏi lại: “Có nhiêu đây thôi sao?”

Cậu ta đối với bạn bè luôn phóng khoáng, không đến mức ở cùng Lục Tự một năm mà chỉ tặng hai món như thế chứ, không thể nào.

“Đúng, có nhiêu thôi.”

Tần Vân nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ, bên trong là cà vạt màu bạc đơn giản sạch sẽ, cái này là một cặp với cái của cậu ta, vì kết hôn mà chọn.

Tiếp theo là hộp giày, Tần Vân mở ra, là một đôi giày da Italy được làm thủ công, bên trong còn có nhà thiết kế ký tên, Tần Vân nhớ rồi, đôi giày này đúng là quà tặng Lục Tự hôm sinh nhật do cậu ta đưa.

Hôm sinh nhật Lục Tự cậu ta không nhớ, tới tận giờ mẹ Tần nhắc cậu ta mới sực nhớ lại, lúc đó mua quà đã không kịp rồi, cho nên cầm đại một đôi giày mới trong nhà đi làm quà tặng.

Cậu ta nhớ anh Tự hôm đó rất vui, còn dẫn cậu ta tới vùng ngoại ô đốt pháo ăn mừng.

Mới đó mà đã một năm rồi, nhưng đôi giày trước mắt vẫn còn mới tinh, không thấy một nếp uốn nào, Tần Vân ngẩng đầu: “Đôi giày này, anh chưa từng mang sao?”

Lục Tự cười châm chọc: “Cậu đưa nhỏ hơn một số, có lẽ chính cậu cũng không biết.”

Trên mặt Tần Vân ‘ầm’ một cái đỏ bừng, cậu ta muốn kiếm một cái lỗ để chui vào.

Lục Tự còn nhớ khi đó, bản thân vui vẻ về tới nhà, hưng trí bừng bừng chuẩn bị mang giày vào, lại xấu hổ phát hiện đôi giày nhỏ hơn một số, tâm cũng lạnh.

Anh nhớ rõ Tần Vân thích ăn gì, nhớ số đo của cậu ta, nhớ cậu ta thích đi những nơi nào, nhớ rõ cậu ta thích hãng quần áo và nước hoa nào, nhớ rõ hết tất cả những động tác nhỏ của cậu ta.

Vậy mà size giày của mình, cậu ta cũng không biết.

Lục Tự đưa tay ra trước mặt Tần Vân: “Nếu hôm nay Tần thiếu gia đến để đòi quà, chắc hẳn cũng chuẩn bị trả quà của tôi rồi nhỉ, đưa tôi đi.”

Tần Vân ngẩng mạnh đầu, ngơ ngác nhìn Lục Tự.

Hôm nay cậu ta tới tìm Lục Tự để làm lành, cơ bản là không đem theo đồ vật gì, cũng không nghĩ sẽ phát triển tới bước này.

Nhưng trong nháy mắt Lục Tự mở miệng nói lời này, đầu óc Tần Vân trống rỗng, cậu ta cố gắng nhớ lại quá khứ khi hai người ở chung với nhau, vẫn không nhớ Lục Tự đã từng đưa cái gì cho mình.

Trong ấn tượng cậu ta, anh đưa cho mình rất nhiều quà, nhưng một cái cậu ta cũng không nhớ.

“Sao vậy? Không nhớ nổi à?” Lục Tự cười lạnh, giọng điệu lại có vẻ muốn gây sự “Tần thiếu gia như trăng sáng được sao vây quanh, mỗi ngày người tặng quà nhiều tới mức bận rộn, không nhớ tôi tặng cái gì cũng là chuyện thường tình mà thôi. Mấy thứ đó tôi cũng không muốn tính toán làm gì, Tần thiếu gia không nhớ cũng tốt, đỡ mắc công tôi đi vứt rác nữa.”

Cánh cửa lại đóng sầm trước mặt, Tần Vân bối rối muốn giơ tay cản lại, nhưng lại làm thứ gì đóng trong ngực rơi xuống, cậu ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, di động trong túi tiền cũng rơi ra, tiếng động ‘loảng xoảng’ vang lên.

Cả người nhìn có chút thê thảm.

Sau khi Tần Vân nhặt hết đồ xong, đôi mắt đỏ bừng ngồi xổm trước cửa, mở khóa điện thoại, lật lại lịch sử chat của hai người.

Bây giờ cậu ta quên nhưng xem lịch sử chat chắc chắn có thể nhớ được.
alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc