Gian phòng này, thoạt nhìn với gian phòng khác, cũng không khác nhau bao nhiêu.
Nhiều lắm là giấy dán cửa sổ dày hơn một chút, xà ngang trên nóc so với chỗ khác thấp hơn một chút, ánh sáng ảm đạm, cho nên ban ngày trong phòng cũng đốt nến, làm người ta có cảm giác ngột ngạt.
Trừ cái này ra, bày trí mọi thứ đầy đủ, nhìn qua còn rất mới, ngay cả khe hở chân tủ trên mặt đất, ngoài cạnh cũng không có bị mài mòn theo năm tháng.
Thôi Bất Khứ thoáng nhìn lướt qua, liền nói: "Nơi này vốn dĩ không có người ở phải không?"
Phượng Tiêu hơi mỉm cười nói: "Người ở là người ở, vốn dĩ ban đầu có nô tỳ ở gian bên cạnh, ta đã cho người bố trí lại lần nữa, tạm thời coi như là phòng tra tấn của Giải Kiếm Phủ."
Đối diện một sự trần trụi như vậy, trần trụi uy hiếp, Thôi Bất Khứ nói: "Ý của các hạ, là muốn dụng hình với ta?"
Phượng Tiêu ngồi xổm nửa người xuống, nhìn thẳng vào y: "Ngươi xem, phản ứng của ngươi, nửa điểm cũng không giống một người vô tội bình thường, ta làm sao có thể không nghi ngờ ngươi?"
Thôi Bất Khứ bất đắc dĩ nói: "Ngươi dù sao cũng nên nói lý một chút, chẳng lẽ bây giờ ta lớn tiếng kêu oan, thì ngươi sẽ thả ta ra? Tần thị với Tử Hà Quán cho dù có dính líu gì, đó cũng là Tử Hà Quán lúc trước, ta căn bản không biết cô gái kia! Các hạ chắc hẳn cũng lục soát một lượt trên dưới Tử Hà Quán, chẳng lẽ đã phát chỗ nào khả nghi sao?"
Phượng Tiêu nói: "Bạch Vân Quán trong thành này hương khói thịnh vượng hơn, ngươi vì sao không đến nơi đó?"
Thôi Bất Khứ: "Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng. Tử Hà Quán trăm phế đợi hưng, nếu ta nâng đỡ nó đứng lên, từ nay về sau ta chính là người định đoạt, chung quy sẽ tự tại hơn so với ăn nhờ ở đậu, đạo lý này, chắc không cần nói nhiều?"
Phượng Tiêu lắc đầu một cái: "Không hợp lý. Hai tháng trước, Lâm Lang Các vừa đưa ra tin tức, nói năm nay sẽ ở phân hiệu Lục Công thành cử hành đấu giá, không sớm không muộn, ngươi lại cố ý vào lúc này tới, vừa khéo khiến người ta nghi ngờ. Sứ giả Vu Điền chết, Tần thị và cả trân bảo đều mất tích, nói không chừng trân bảo kia lưu lạc bên ngoài một vòng, lại sẽ xuất hiện trong Lục Công thành. Ngươi vì cái gì mà tới? Tần thị? Hay là trân bảo? Đồ rốt cuộc giấu ở nơi nào? Tử Hà Quán, hay là tại hội đấu giấu của Lâm Lang Các?"
Thôi Bất Khứ: "Lời của các hạ, càng nói càng khiến ta nghe không hiểu."
Phượng Tiêu: "Không sao, ngươi ở chỗ này suy nghĩ cho kỹ một chút. Khi nào hiểu ra, thì nói với ta."
Thôi Bất Khứ nói: "Thân thể ta từ trước đến giờ không được khỏe, sợ rằng không chịu nổi cái gì mà nghiêm hình tra khảo?"
Phượng Tiêu ý vị sâu xa nói: "Ngươi cho là đau đớn thể sát, chính là điều khó chịu đựng nhất trên đời này?"
Hắn dứt lời, cũng không đợi Thôi Bất Khứ đáp lại, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bùi Kinh Chập nhìn Thôi Bất Khứ một cái, rồi theo sát phía sau.
Thời gian chốc lát, người trong phòng cũng rút lui sạch sẽ.
Mấy ngọn đèn nến đã tắt, cửa vừa đóng lại, trong phòng lập tức trở nên mờ mịt.
Ngay sau đó, cửa sổ được chống lên ở phía ngoài cũng đều bị kéo xuống, không biết Phượng Tiêu phân phó điều gì, mỗi cửa sổ bị đóng chặt bên ngoài phủ thêm mấy tầng lụa đen lên, ngăn cách hoàn toàn chút ánh sáng còn lại.
Trong phòng lúc này, triệt để đưa tay không thấy được năm ngón, đừng nói tiếng bước chân bên ngoài, ngay cả một tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không nghe được.
Đêm yên tĩnh gợi ưu tư, văn nhân nhiều ưu sầu, nhưng đó là sự tĩnh mịch có tùng phong minh nguyệt xuống bầu bạn, một khi yên tĩnh đến cực điểm, ngược lại biến thành một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Thôi Bất Khứ trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, sắc mặt liền lạnh xuống, không còn sự bất lực và tức giận cố tình biểu hiện ra vừa nãy.
Khi ngoài cửa sổ bị phủ lên lụa đen, y thậm thí còn cười nhẹ một tiếng.
Thôi Bất Khứ biết đối phương muốn làm gì.
Ngũ giác mất hết, người ở trong yên tĩnh và buồn chán cực độ, sẽ dễ nghĩ ngợi lung tung, tiếp đó thần trí hỗn loạn.
Không có người nói chuyện, dù cho la to hét lớn, cũng chỉ nghe tiếng vọng của chính mình, không biết bên ngoài là ban ngày hay đêm tối, thậm chí sau mười ngày nửa tháng, thì sẽ quên thời gian trôi qua, cuối cùng không biết mình vẫn còn sống hay đã chết, thân ở trần gian hay ở địa ngục.
Bất luận là hán tử kiên cường đến đâu, dưới sự tra tấn không một tiếng động thế này, chỉ sợ cuối cùng đều sẽ khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.
Thôi Bất Khứ từng tận mắt nhìn thấy, một người giỏi về song kiếm, là nhân sĩ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy võ lâm ở Giang Đông, bị ép ở lại trong gian phòng như thế này hơn nửa tháng, sau khi hắn ra ngoài cả người đầy vết thương, hắn chỉ có thể thông qua sự đau đớn mà mình gây ra, để cảm nhận mình còn là người sống.
Giết người không thấy máu, Giải Kiếm Phủ còn nhiều loại thủ đoạn thế này.
Bây giờ, thủ đoạn này được dùng trên người Thôi Bất Khứ.
Hẳn là Phượng Tiêu đã sớm chắc chắn, cho dù Thôi Bất Khứ có bao nhiêu cổ quái đi nữa, ở trong gian phòng này hơn nửa tháng, cũng tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi, đến lúc đó tất nhiên hỏi gì đều sẽ trả lời, là thật hay giả liếc mắt qua liền thấy ngay.
Thôi Bất Khứ nhấc tấm bồ đệm lên, mò tìm trong phòng, tìm được một cây cột, ngồi xuống xếp bằng dựa lưng vào.
Y không biết võ công, nhưng cũng học qua một ít công phu dưỡng sinh về thổ nạp hô hấp, nhắm mắt lại bắt đầu luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần, để đầu óc trống rỗng, bỏ toàn bộ suy nghĩ linh tinh ra bên ngoài.
Mặc dù có một số hòa thượng và đạo sĩ có thể ở mọi nơi ngồi thiền mấy ngày thậm chí là mười mấy ngày, nhưng dù sao đó cũng là những vị đại sư tứ đại giai không tu luyện uyên thâm từ nhỏ, người xuất gia tầm thường không thể nào so sánh được, chớ đừng nói chi người bình thường sống trong thập trượng nhuyễn hồng*.
[*thập trượng nhuyễn hồng: dùng để miêu tả sự phồn hoa của thành phố]
Thôi Bất Khứ có thể nhẫn nại bao lâu, ngay cả chính y cũng không biết, nhưng y biết, Phượng Tiêu nhất định sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.
Giải Kiếm Phủ, sẽ không chỉ có chút thủ đoạn này.
...
"Lang quân, đã ba ngày rồi." Bùi Kinh Chập đặt một chén trà mới xuống, nói.
"Ừ, ba ngày thì sao?" Phượng Tiêu đang cúi đầu nhìn tin tức truyền về từ Thả Mạt thành bên kia, thờ ơ nói.
"Vị Thôi quan chủ kia ở trong gian phòng đó, đã đợi ba ngày, y không biết võ công, đợi tiếp nữa, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện." Bùi Kinh Chập nhắc nhở.
"Chính ngươi trên tay cũng dính không ít mạng người, sao lại đột nhiên thương tiếc với một tên đạo sĩ?" Phượng Tiêu ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Bùi Kinh Chập oan uổng nói: "Thuộc hạ chẳng phải là sợ điều này làm hỏng đại sự của ngài sao, người này vốn dĩ đáng nghi, nếu mà chết, hẳn là đứt một đầu mối quan trọng?"
Phượng Tiêu không đáp lời hắn, cầm thư truyền tin trong tay đưa qua.
Bùi Kinh Chập nhận lấy, nhìn kỹ xong, líu lưỡi nói: "Quả nhiên là Thiên Trì Ngọc Đảm! Vì muốn làm bệ hạ vui lòng, phái binh giúp hắn đối phó người Đột Quyết, Vu Điền vương lần này coi như là mất hết vốn liếng!"
Phượng Tiêu: "Uất Trì Kim Ô chết, Vu Điền vương sẽ phái sứ giả tới lần nữa, tuy nhiên vụ án nhất định phải tra rõ, ngọc đảm cũng phải tìm được."
Bùi Kinh Chập cười nói: "Nếu phá được vụ án này, sợ rằng ngài triệt để không thể tránh khỏi Tương Quốc công chúa*, dự tính rời kinh ban đầu của ngài lúc này cũng không..."
[*Tương Quốc công chúa: con gái Tùy Văn Đế Dương Kiên]
Lời còn chưa dứt, hắn bị đuôi mắt Phượng Tiêu nhẹ nhàng đảo qua, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, vội vàng thu liễm cười đùa, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ phán đoán, việc Tần thị mất tích và ngọc đảm có liên quan, tìm được nàng, thì có thể tìm được ngọc đảm."
Ngọc đảm mất tích ngoài thành, hung thủ mang theo ngọc đảm, chỉ có thể đến hai địa điểm, hoặc là vào Lục Công thành, hoặc là trực tiếp chạy đến Thả Mạt thành.
Nhưng Thả Mạt thông với Vu Điền, đi con đường này chẳng khác nào đi con đường cũ, đối phương không thể nào mang bảo vật một mực ẩn náu ở nơi dã ngoại, có khả năng nhất là ẩn nấp ở Lục Công thành, mượn cơ hội Lâm Lang Các đấu giá, ngụy trang lần nữa, vận chuyển theo con đường quang minh chính đại.
Bùi Kinh Chập: "Bây giờ có liên quan với Tần thị, tổng cộng có ba nhánh manh mối, Ngọc Phật Tự tạm thời không phát hiện chỗ kỳ lạ, nơi đó có thể chẳng qua là được Tần thị dùng để đánh lừa tai mắt; Tử Hà Quán kia, thuộc hạ dẫn người lục soát mấy lần, cũng không thấy khả nghi; chỉ có nhà cô mẫu Tần thị ở nhờ trước kia, đã tra được, cả nhà cô mẫu nàng dời đến Kim Thành, nửa tháng trước Kim Thành xảy ra hỏa hoạn, theo điều tra là mùa thu hanh khô đồ vật dễ cháy, hài đồng nghịch lửa không cẩn thận dẫn đến tai nạn, cô mẫu một nhà lớn sáu miệng ăn, đều chết trong trận hỏa hoạn đó. Vừa khéo là, thời điểm cả nhà bọn họ chết, chắc hẳn không sai biệt lắm với thời điểm Uất Trì Kim Ô từ Vu Điền lên đường tới Trung Nguyên."
Dừng một chút, thấy Phượng Tiêu không có cắt ngang, hắn liền tiếp tục nói: "Cho nên thuộc hạ hoài nghi, thân phận của Tần Diệu Ngữ này, hẳn từ đầu tới đuôi đều là giả, nàng trăm phương ngàn kế, bất quá là để giành được sự chú ý của Uất Trì Kim Ô, cùng hắn đi đến Vu Điền, tiếp cận Thiên Trì Ngọc Đảm."
Phượng Tiêu nói: "Nàng làm thiếp thất cho Uất Trì Kim Ô bốn năm năm, nhưng như thế nào trong bốn năm năm đầu, dự đoán được Vu Điền vương lần này nhất định phái Uất Trì Kim Ô đi Trung Nguyên."
Bùi Kinh Chập sững sốt một chút, ngay sau đó ý thức được mạch suy nghĩ của mình trên đường sai lầm: "Vậy, có phải thật sự là Tần Diệu Ngữ hay không, việc sau khi Uất Trì Kim Ô được phái đi, cũng đều bị thay đổi hết?"
Nếu như muốn lấy cái chết của sứ giả Vu Điền giá họa cho Đại Tùy, lựa chọn tốt nhất là để Uất Trì Kim Ô chết trong dịch quán do Tùy triều chuẩn bị, thuận tiện trộm đi ngọc đảm, mới có thể chia rẽ quan hệ giữa Đại Tùy và Vu Điền đến mức độ cao nhất.
Nhưng mà nếu vậy thì, Tần thị coi như là thiếp thất được Uất Trì Kim Ô sủng ái nhất, không tránh được phải vào thành, với quan hệ họ hàng bạn cũ ở Lục Công thành, thân phận nàng rất có thể bại lộ, nhưng dễ bại lộ nhất, nhất định là cả nhà cô mẫu nàng thân nhất ngày xưa, cho nên cô mẫu Tần thị nhất định phải chết.
Có lẽ là kế hoạch có biến, dẫn đến Tần thị không thể không động thủ ở ngoài thành, e rằng kẻ động thủ cướp giết, với Tần thị không phải cùng một người, vụ án này khó rõ đầu đuôi, ngay cả bọn họ, trong một thời gian cũng tạm thời không cách nào gạt đi sương mù dày đặc.
Bùi Kinh Chập nói: "Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài, bảo Triệu huyện lệnh hạn chế số người ra vào thành mỗi ngày, đích thân dẫn người đến đó cẩn thận lục soát, tuyệt không để cho bọn họ dịch dung lẻn vào, có điều, Lâm Lang Các bên kia, cũng có chút phiền toái."
Phượng Tiêu khẽ cau mày: "Phiền toái gì?"
Bùi Kinh Chập cười khổ: "Sau lưng Lâm Lang Các có Lũng Tây Lý thị và phần tử của Bác Lăng Thôi thị, lại có Lạc Bình công chúa* làm chỗ dựa, bệ hạ từ trước tới giờ đối với Lạc Bình công chú mang lòng áy náy, có nhiều dung túng, ngài cũng đã biết, chỉ sợ hung thủ lợi dụng điểm này, mang ngọc đảm lẫn vào lần đấu giá này, quang minh chính đại mang ra khỏi thành."
[*Dương Lệ Hoa là một hoàng hậu của Bắc Chu Tuyên Đế Vũ Văn Uân, về sau là Lạc Bình công chúa của nhà Tùy, là trưởng nữ của Dương Kiên và Độc Cô hoàng hậu]
Phượng Tiêu đứng lên, cười nhạt nói: "Lạc Bình công chúa thì làm sao? Còn không phải là nghe theo phụ huynh, nước chảy bèo trôi. Lâm Lang Các đấu giá, lúc nào bắt đầu?"
Bùi Kinh Chập: "Ngày mai, thuộc hạ đã cho người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, một khi trên hội đấu giá có vật gì khả nghi, lập tức thu giữ vật đó lại."
Phượng Tiêu: "Nhóm người Uất Trì Kim Ô chết ngoài thành, đại sự như thế, bọn họ không thể nào không có nghe nói, làm việc phải cần cẩn thận gấp đôi, ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời, thì bên ngoài có người hầu Giải Kiếm Phủ vội vã đi vào.
"Lang quân, vừa hay có một cuộc ẩu đả ở khách điếm, xảy ra án mạng! Triệu huyện lệnh đã cử người đến đó, trước tiên mời ngài đi qua đó xem xét."
Án mạng ẩu đả bình thường, không đáng kinh động Giải Kiếm Phủ, Triệu huyện lệnh tìm đến, chỉ có thể nói rõ thân phận của song phương trong vụ án mạng hắn không đắc tội nổi, muốn mời tượng phật lớn Phượng Tiêu đây đi trấn giữ.
Phượng Tiêu ừ một tiếng: "Ta sẽ đến."
Bùi Kinh Chập bận bịu xin chỉ thị: "Lang quân chậm đã, vị Thôi quan chủ kia, nếu y vẫn không chịu nhận tội, phải xử trí như thế nào?"
Phượng Tiêu nói: "Cho y dùng một chút Nại Hà hương đi."
Bùi Kinh Chập lộ ra vẻ kinh ngạc ngập ngừng: "Vạn nhất y không chịu đựng được..."
Phượng Tiêu: "Phế nhân cũng không sao, lưu lại một hơi thở là được."
Sắc mặt hắn nhàn nhạt, ý nghĩ lạnh lùng như có như không.