Phân hiệu Lâm Lang Các trải rộng nam bắc, hằng năm đấu giá một lần lại là một việc trọng đại, mặc dù Lâm Lang Các hằng năm cử hành đấu giá ở những địa điểm khác nhau, có lúc ở Giang Nam, có lúc ở Bắc Hải, hôm nay là dời tới Lục Công thành, nhưng từ địa vị hiển quý, cho tới thứ dân, dân gian giang hồ, đều sẽ có người không ngại vạn dặm xa xôi chạy tới tham dự.
Người ngoài không biết nội tình, chỉ cho rằng trong cuộc đấu giá này tất nhiên sẽ có nhiều kì trân dị bảo, thực tế dị bảo tuy có, nhưng rất ít, nhiều hơn nữa chính là những dược liệu trân quý ngày thường khó có thể mua được, bản gốc sách cổ thất lạc đã lâu, hương liệu đá quý các loại lưu truyền từ Tây Vực, đối với những người không muốn bôn ba thu thập mà nói, cuộc đấu giá như vậy không khác nào một phiên chợ lớn, đương nhiên hết sức hoan nghênh.
Càng bởi vì bối cảnh Lâm Lang Các thâm hậu, lai lịch không nhỏ, cho dù nhà to nghiệp lớn, hoặc ngay cả người trên giang hồ cũng không dám tùy tiện trêu chọc, sóng gió nhỏ thỉnh thoảng cũng có, nhưng biến cố lớn chưa bao giờ phát sinh, đấu giá hằng năm đều thuận gió thuận nước.
Tuy nhiên năm nay đã định trước sẽ có ngoại lệ.
Lúc Lâm Lang Các định địa điểm đấu giá ở Lục Công thành, rất nhiều người liền sinh lòng ngờ vực, chỉ vì Lục Công thành không phải vùng đất Giang Nam phồn hoa, cũng không phải tòa thành nổi danh thiên hạ như Đại Hưng thành, tuy nói đây là nơi nối liền đông tây, là con đường khách thương ra vào Tây Vực phải đi qua, vùng đất xa xôi, gió cát dày đặc, các quý tộc được nuông chiều từ nhỏ cũng không muốn miễn cưỡng tới, cho nên số người tham dự đấu giá năm nay, so với năm trước ít hơn một chút, phần lớn là nhân sĩ giang hồ, khách thương nam bắc cũng nhiều, cũng có không ít thương nhân mũi cao mắt sâu của Tây Vực, dắt lạc đà, chở đầy hàng hóa tới.
Biến cố phát sinh ở cửa Lâm Lang Các phân hiệu Lục Công thành, đoàn người vừa mới đến, bên cạnh đám người đi ngang qua, thì có một người phi thân ra, cầm kiếm đâm về phía người dẫn đầu trẻ tuổi, ngay sau đó hai người giao thủ, kết quả vì thích khách mất mạng mà kết thúc, lúc này bên cạnh đột nhiên có một nữ tử xuất hiện, chạy về phía người chết, khóc lớn thành tiếng, tố cáo đối phương giết huynh trưởng của mình.
Dưới con mắt của nhiều người, kẻ giết người và người bị giết đều bị đám đông vây quanh, không cách nào rời đi, nha sai rất nhanh đã chạy tới, phát hiện thân phận kẻ giết người khó giải quyết, liền vội vàng tìm Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh lại tới mời Phượng Tiêu ra mặt.
Lúc Phượng Tiêu đi tới, thi thể chưa dời đi, thiếu nữ đang bổ nhào về thi thể khóc lớn, thấy một đôi giày ống màu đen đến gần, ngừng lại ở trước mắt, không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ động lòng người, trong mắt chứa đựng bi thương, không có một chút dối trá.
Nhưng ánh mắt Phượng Tiêu chỉ dừng lại chốc lát, liền từ trên người nàng dời đi, rơi lên kẻ giết người.
"Người là do ngươi giết?" Hắn hỏi đối phương.
Biểu tình người trẻ tuổi hơi chậm lại, rõ ràng là không bằng lòng trả lời câu hỏi của Phượng Tiêu, nhưng vì bị khí thế đó áp bức, hai bên đấu tranh một lúc.
Triệu huyện lệnh thấy vậy vội nói: "Vị Phượng lang quân này, chính là từ kinh thành tới, phụng mệnh —— "
Hắn nhìn Phượng Tiêu một cái, nguyên là muốn nói Giải Kiếm Phủ, nhưng không biết đối phương có nguyện ý tiết lộ thân phận hay không, chuyển ý một chút, sửa lại lời nói: "Phụng mệnh điều tra một vụ án sứ giả Vu Điền, là đặc biệt tới trợ giúp."
Lại hướng Phượng Tiêu giới thiệu thân phận song phương trong vụ án mạng: "Đây là đại chưởng quỹ Lâm Lang Các Ôn Lương, người chết họ Ứng, gọi là Ứng Vô Cầu, là người Quan Trung, nữ tữ kia là em gái của hắn."
Nghĩ đến đây, Ôn Lương chủ động tiến lên, chắp tay nói: "Tại hạ chính là Ôn Lương, để hai vị được rõ, ta vừa cùng thủ hạ chưỡng quỹ từ trong đi ra, đột nhiên phát hiện người này, ý đồ hại ta, may mà ta năm xưa có luyện võ, miễn cưỡng có thể phòng thân, may mắn không bị thương, nhưng không biết hắn tại sao lại ngã lăn ra chết, không phải là ta giết chết."
Thiếu nữ cả giận nói: "Ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngươi cùng huynh trưởng ta đánh nhau, huynh trưởng ta bị mấy chưởng của ngươi đánh chết, kẻ giết người đền mạng, ngươi có lời gì để nói!"
So với thiếu nữ kích động, Ôn Lương tỏ ra trấn định hơn: "Người này mưu hại ta trước, ta chẳng qua là đánh lui hắn, hơn nữa mấy chưởng kia ta đánh hắn, đều không trúng chỗ trí mạng, làm một cuộc khám nghiệm tử thi liền biết."
Thiếu nữ: "Nếu không phải ngươi hại chết phụ thân chúng ta, không thì làm sao đại ca lại muốn liều mạng giết chết ngươi?!"
Ôn Lương chế nhạo: "Ngậm máu phun người, ta sao lại hại chết phụ thân ngươi, đừng đi nhận lầm người, cuối cùng lại trở thành một trò cười!"
Thiếu nữ trừng hắn, cõi lòng đầy oán hận: "Ôn Lương, dù hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi!"
Vụ án này rõ ràng có nội tình khác, Phượng Tiêu không muốn ở chỗ này thẩm vấn, liền phất tay một cái, cho người mang những ai có liên quan tới vụ án về huyện nha trước rồi nói sau.
Thiếu nữ vốn là không muốn đi, bị nha sai bên trái kéo một cái, thân bất do kỷ, chỉ có thể liên tục quay đầu hướng Ôn Lương trừng mắt, hai mắt nàng đỏ rực, dáng vẻ oán phẫn, nếu thế gian thật sự có lệ quỷ, sợ là nàng sẽ lập tức đâm vào cột mà chết, hóa thành lệ quỷ đến tìm Ôn Lương đòi mạng.
Ôn Lương không liếc mắt nhìn về phía nàng một cái, đi mấy bước đến bên cạnh Phượng Tiêu, hành lễ nói: "Phượng lang quân, có thể mượn một bước để nói chuyện?"
Phượng Tiêu: "Nói."
Ôn Lương chỉ đành nói: "Mấy năm nay khí thế Lâm Lang Các đang thịnh, khó tránh khỏi lòng dạ tiểu nhân, tại hạ được chủ nhân nhà ta coi trọng, đảm nhiệm chức đại chưởng quỹ, càng dễ gây ra thị phi, xin Phượng lang quân, Triệu huyện lệnh minh xét."
Phượng Tiêu: "Chuyện này xảy ra ở Lục Công huyện, tự có huyện lệnh xử trí, ngươi nói với hắn là được, không cần nói với ta."
Lúc này thi thể cũng bị mang đi, chỉ lưu lại vết máu loang lổ trên đất, khô lại dần sậm màu.
Phượng Tiêu nhìn dưới đất, chợt cảm thấy bên tai gió nhẹ lướt qua, với phản ứng của người luyện võ hắn gần như đúng lúc nghiêng người tránh né, một vệt dư quang, lại thấy một cây kim châm gần như lướt qua chóp mũi, bay về người phía trước hắn mấy bước Ôn Lương!
Ôn Lương hồn nhiên không hay, thân thủ của hắn có thể đối phó Ứng Vô Cầu, nhưng không thể đối phó loại đánh lén này.
Tâm niệm xoay chuyển, Phượng Tiêu cuốn ống tay áo lên, ném kim châm xuống đất.
Ôn Lương chỉ thấy Phượng Tiêu giơ tay áo về phía mình đánh tới, còn tưởng rằng hắn muốn đánh mình, theo bản năng lùi về mấy bước, cả kinh nói: "Ngươi!"
Phượng Tiêu: "Trên đất có kim."
Ôn Lương lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống đất, quả nhiên thấy một cây kim châm, mơ hồ hiện lên màu lam, nhất định có tẩm kịch độc, nghĩ lại không khỏi sợ hãi, ngẩng đầu đã thấy Phượng Tiêu dùng ánh mắt dò xét mình.
"Ta không biết là ai hận ta đến như vậy, nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết!" Ôn Lương cười khổ nói.
Phượng Tiêu đối mặt Triệu huyện lệnh nói: "Ngươi trước tiên mang hắn về huyện nha giam giữ, ta trở về sẽ tự mình thẩm vấn."
Ôn Lương cau mày nói: "Tại hạ không phải phạm nhân..."
Phượng Tiêu lạnh lùng cắt đứt: "Phàm là có liên quan tới vụ án, toàn bộ đều khả nghi, trong sạch hay không, đợi ta thẩm vấn qua sau đó mới nói."
Ôn Lương dậm chân nói: "Nhưng mà ngày mai đấu giá, tại hạ phải trấn giữ a!"
Phượng Tiêu nói: "Ngươi rời đi, dưới tay ngươi sẽ không còn người nào? Nếu đúng như vậy, chi bằng Lâm Lang Các càng sớm càng tốt đóng cửa đi!"
Hắn lời nói ngang ngược, lại không ai có nửa lời phản bác, Ôn Lương lộ vẻ mặt tức giận, đang định nói, bên cạnh đã có người không kiềm chế được, cướp lời, cười lạnh nói: "Từ kinh thành tới thì giỏi lắm sao, ta không để cho ngươi bắt người, ngươi có thể làm gì được đây!"
Phượng Tiêu chậm rãi quay đầu, nhìn đối phương, gương mặt tỏa sáng dưới bầu trời xanh và ánh sáng óng ánh, hai mắt lúc nào cũng sắc bén như ưng, trực tiếp khiến người ta đóng đinh tại chỗ, không có nửa phần cợt nhã mạo phạm. "Ngươi là ai sao lại nhô ra từ trong góc tường?"
Hắn tựa như lúc này mới chú ý tới đối phương, thái độ ngạo mạn càng làm cho đối phương gần như tức đến lệch mũi.
"Ta là người nhà Lạc Bình công chúa, đừng bảo là ngươi ngay cả Lạc Bình công chúa cũng chưa từng nghe nói qua! Có bản lĩnh thì nói ra tên họ chức quan của ngươi, đợi ta hồi kinh, mời công chúa ra mặt, cẩn thận nói với bệ hạ!" . Truyện Teen Hay
Người nhà chính là người hầu, đầu năm nay đánh chó phải xem mặt chủ nhân, nếu chủ nhân là người bình thường thì thôi, nhưng Lạc Bình chúa này, không chỉ là trưởng nữ Dương Lệ Hoa của bệ hạ, còn là hoàng hậu tiền triều, Hoàng thái hậu. Dương Kiên thay đổi triều đại, lấy Tùy thay Chu, cướp đoạt giang sơn của gia đình chồng con gái, lại lần nữa phong trưởng nữ từng là hoàng hậu của kẻ khác làm công chúa.
Dương Lệ Hoa tuân thủ tôn ti, đối với hành động đoạt ngôi soán vị của cha cực kì bất mãn, nhưng chung quy nàng cũng là con gái trong nhà, bất mãn thế nào đi nữa cũng không làm gì được, vợ chồng Dương Kiên vì đền bù cho trưởng nữ, đối với nàng rất là thương yêu, bao dung hơn so với mấy người con trai, chuyện Lạc Bình công chúa muốn làm, chỉ cần không phải là mưu nghịch tạo phản, đế hậu* tuyệt sẽ không hai lời, lấy thể diện người nhà công chúa, so với Lục bộ Thượng thư có lúc còn hữu dụng hơn.
[*đế hậu: hoàng đế và hoàng hậu]
Lạc Bình công chúa nhận hoa hồng của Lâm Lang Các, hiển nhiên cũng trở thành lá chắn bảo vệ nó, người ngoài nếu muốn động tới Lâm Lang Các, nghe danh tiếng Lạc Bình công chúa, trước tiên cũng sẽ phải lùi ba phân, càng không cần phải nói tới bóng dáng những thế gia phía sau.
Nhưng Phượng Tiêu nghe đối phương nói ra bốn chữ Lạc Bình công chúa, không những không giống như ý nguyện của đối phương, lộ ra vẻ hết sức lo sợ, ngược lại hơi nhíu mày, mắt phượng sáng nhẹ lưu chuyển, tỏa sáng cười một tiếng: "Ta tên Phượng Tiêu, đến từ Giải Kiếm Phủ, danh tự này nghe hay không?"
Người nhà phủ công chúa kia nghe mấy chữ Giải Kiếm Phủ Phượng Tiêu, nhất thời mặt liền biến sắc, chí đắc ý mãn mới vừa rồi toàn bộ biến mất không thấy, thay vào đó là biểu tình tựa như gặp quỷ, lòng bàn chân giống như bị ghim kim, hận không thể lập tức nhảy lên chắp cánh bay đi.