Tuy rằng tuyết không còn rơi nhưng sắc trời vẫn không tốt lắm. Mây đen dày đặc, âm u trên đỉnh đầu làm cho lòng người cảm thấy áp lực một cách khó hiểu. Đương nhiên áp lực này không chỉ đến từ sắc trời mà còn có năm vạn binh mã đóng quân ngoài thành.
Vì là mật chỉ do Hòa Thuận hoàng đế hạ xuống, nên năm vạn tinh binh này đều không phải do Cố Vĩnh và Tân Đạt mang từ Hoàng thành đen, nếu gây chiến như vậy còn chưa xuất binh chỉ sợ tin tức đã sớm truyền ra ngoài, ở phương Bắc, triều đình vốn có bố trí rất nhiều tinh binh cường tráng, hai vị tướng Cố Vĩnh cùng Tân Đạt sau khi bí mật lên phương Bắc liền điều động năm vạn tinh binh từ Cư Nhai Quan, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để bao vây Mặc thành.
Tốc độ như sấm chớp như vậy nếu như Dạ Vô Yên không được báo tin trước thì chỉ sợ muốn chạy cũng không kịp. Nhưng Dạ Vô Yên ngay cả khi đã biết được tin tức cũng không hề chạy trốn.
Năm vạn tinh binh, mà Tuyền vương nay đã bị đoạt binh quyền, dưới trướng không còn một binh một tướng. Chênh lệch như thế ở trong mắt mọi người, thắng bại tất nhiên không cần phải nói.
Trong phủ đệ của Tuyền vương ở Mặc thành, phía sau hoa viên, hoa mai sau một đêm đã nở rộ, gió nhẹ lướt qua làm cho hoa mai rơi rụng. Trước mắt, hoa mai nở rộ, trong cánh mũi tràn ngập hương vị trong trẻo của hoa mai.
Có một toa đình tên Ưng đình, mái hiên cao cao như cánh chim. Trong đình, trên mặt đất là một tấm thảm Ba Tư trải ngăn ngắn, cột trụ màu nâu khắc những hoa văn cổ phức tạp. Trên thảm đặt một chiếc bàn gỗ lim, Dạ Vô Yên cùng Kim Đường thản nhiên ngồi bên chiếc ghế bọc lụa, hai màu cờ đen trắng đang chém giết nhau.
Phinh Đình đứng yên một bên, mỉm cười xem hai người đánh cờ.
Kim Đường là tổng quản trong phủ của Dạ Vô Yên, trên chiến trường cũng là quân sư của Dạ Vô Yên, kĩ thuật chơi cờ tất nhiên cũng không kém.
"Dân chúng trong thành đều đã dàn xếp tốt chứ?" Dạ Vô Yên cầm một con cờ trắng lên, thản nhiên hạ xuống, thản nhiên hỏi.
Kim Đường đang ở góc Đông Bắc đi tiếp một con cờ đen, trầm giọng nói: "Đã làm to lời phân phó của vương gia, người già trẻ em cùng phụ nữ đều đã lặng lẽ rời khỏi thành. Chỉ là phần lớn nam đinh đều không chịu đi. Bọn họ muốn ở lại cùng tiến cùng lui với vương gia. Thuộc hạ đã tốn rất nhiều công thuyết phục mới thành công khuyên bọn họ rời đi."
Dạ Vô Yên ở Mặc thành vài năm, tướng sĩ cùng thủ hạ tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng không hề phiền nhiễu đến dân chúng. Quân uy hiển hách, nhưng quân kỉ rất nghiêm chỉnh. Mà Dạ Vô Yên lại yêu dân như con, cực kì được dân chúng ủng hộ. Những nam đinh đòi ở lại đó cũng đã đoán được tình cảnh của Tuyền vương nên mới yêu cầu ở lại để khi cần thiết có thể chuẩn bị sẵn sàng đóng góp một phần công sức.
Dạ Vô Yên cầm lấy con cờ trắng ngừng lại một chút, hàng mi hơi bất động, đem quân trắng hạ xuống, nghiêm giọng nói: "Ngươi thua!"
Kim Đường vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên quân trắng đã tạo thành thế rồng bay phá tan quân đen đang mạnh mẽ vây quanh của hắn, vút thẳng lên trời.
Dạ Vô Yên đẩy bàn cờ ra, chậm rãi bước đi, khoanh tay đi khỏi đình, con ngươi đen sâu thẳm nổi bật trong vườn hoa mai sáng lạn, lộ ra ánh sáng rực rỡ, vẻ tao nhã thong dong ngày thường đã được thay thế bằng vẻ phong trần lạnh lùng. Bóc ra vẻ bề ngoài tao nhã vô hại, hắn thật ra là một con chim ưng ngạo nghễ nhất trần thế, lúc nào cũng có thể vươn ra móng vuốt sắc bén để xé rách con mồi nhưng chỉ có hắn mới biết nội tâm mình có chút nào an nhàn hay không!
"Cấp báo!" Một hộ vệ trong phủ chạy nhanh đến phía sau hoa viên trước đình, một thân khôi giáp nghiêm trọng, đi đến nói: "Bẩm vương gia, Tân Đạt dẫn bốn vạn binh mã đóng quân ngoài thành, hiện nay gần như đã bao vây vương phủ, dẫn đầu có vị giám quân tay cầm thánh chỉ của hoàng đế, muốn vương gia ra ngoài cửa tiếp chỉ! Nói là vương gia nếu không ra tiếp chỉ thì liền xử to tội mưu phản."
"Giám quân?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Dạ Vô Yên run lên, hắn chậm rãi đi xuống bậc thang, quay đầu lại nhìn Kim Đường nói: "Kim Đường, to bổn vương ra ngoài phủ quan sát xem!"
Dọc to con đường đá, Dạ vô Yên chậm rãi bước đi, hai bên đường trồng hai hàng thương tùng bách thúy đọng một lớp tuyết mỏng manh, gió lạnh ập tới làm cho những bông tuyết bị thổi lên, giống như một tầng sương mù đánh úp về phía Dạ Vô Yên. Hắn mặc một bộ tố y, đi ngược chiều gió, quần áo tao nhã bay bay hút hồn, nhưng nhí thế lại ổn trọng như núi.
Cùng với tuyết như sương mù ập tới còn có nhiều mũi tên từ trên không trung hạ xuống, thật sắc bén, thật ngắn, bay lả tả, dày đặc tựa như tuyết rơi xuống, nhìn qua hơi dày đặc. Trên mái hiên, trên hành lang, đều là những mũi tên nhọn, đều là những cây tên với mũi nhọn hơn vài tấc.
Vài tên thị vệ đang đi bên cạnh Dạ Vô Yên giơ binh khí trong tay lên, đánh rơi những mũi tên bay đầy trời.
Cửa lớn trong phủ mở ra, bên ngoài binh sĩ đang xếp thành hàng nhìn thấy Dạ Vô Yên mặc thường phục ở nhà đều đồng loạt chấn động.
Cố Vĩnh vừa tiến vào thành thì liền nhận thấy Mặc thành trước mắt đã là một tòa thành không, trong lòng không chỉ kinh hãi, biết được Tuyền vương đã biết trước tin tức có lẽ đã chạy trốn. Không ngờ cửa phủ vừa mở, nam tử chậm rãi bước ra kia lại là Tuyền vương.
Cố Vĩnh ra lệnh một tiếng, các cung thủ liền ngừng bắn tên.
Dạ Vô Yên đứng yên trước cửa phủ, khóe môi hiện lên một nụ cười lười biếng, ánh mắt ôn hòa vô hại lướt qua người Cố Vĩnh cùng Tân Đạt, nhìn chăm chú trên người một nam tử trẻ tuổi thân mặc quan phục, chính xác mà nói thì kia vẫn còn là một thiếu niên. Thân thể vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết đã mặc vào bộ quan phục, nhìn qua có chút không cân xứng. Khuôn mặt tuấn mĩ, diễm lệ như hoa cỏ mùa xuân, đẹp như một vầng trăng sáng. Chỉ là khuôn mặt non nớt mang to một chút ngây ngô buồn cười.
Đây là giám quân sao?
Khuôn mặt xinh đẹp như thế, lại là một nam tử trẻ tuổi như thế, lại là giám quân mà Dạ Vô Trần phái tới sao?
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên híp lại, ánh mắt toát ra ý lạnh thấu xương. Mơ hồ nhớ tới lời nói của thám tử mấy ngày trước, giờ thì Dạ Vô Yên có phần tin tưởng chuyện nam sủng.
Trước đó thật lâu hắn đã từng ng nói Dạ Vô Trần đoạn tụ (gay đó mừ), chỉ là chưa bao giờ bắt đước nhược điểm của hắn trên phương diện này, có lẽ là do phụ hoàng còn tại vị cho nên hắn rất cẩn thận. Thế nên những năm gần đây, hắn dường như nghĩ đến đó chỉ là những tin vịt thôi. Tuy nhiên chưa từng dự đoán được hắn vừa mới kế vị liền không hề kiêng nể gì nữa. Người trước mắt kia không cần nghĩ cũng mơ hồ đoán được là ai?
"Tuyền vương, còn không quỳ xuống tiếp chỉ?!' Giám quân trẻ tuổi chậm rãi nói, hai con ngươi đen hứng thú nhìn Dạ Vô Yên. Khóe môi Dạ vô Yên nhếch lên, nhìn binh tướng bốn phía xung quanh tay cầm cung, ánh mắt nhìn chăm chú trên khuôn mặt đẹp như hoa mùa xuân của thiếu niên kia, lạnh giọng nói: "Thánh chỉ của Ngô hoàng đưa tới như vậy sao?"
Dạ Vô Trần sợ không bức hắn phản được, thậm chí còn phái một nam sủng đến truyền chỉ, muốn hắn quỳ gồi trước một tên nam sủng. Kế sách như vậy, không biết là do người nào nghĩ ra?
Dạ Vô Yên nhướng mi, con ngươi đen sâu thẳm híp thành một đường, chậm rãi cười nói: "Xin hỏi giám quân đại nhân, ngươi vì sao phán tội bổn vương muốn mưu phản?"
Thiếu niên giám quân chỉ vào Dạ Vô Yên, lớn tiếng nói: Tuyền vương, thánh chỉ của Ngô hoàng đến, ngươi không bày ra hướng án quỳ xuống tiếp chỉ, chẳng lẽ không đúng là mưu phản hay sao?"
Dạ Vô Yên nhếch khóe miệng lên, không tiếng động gợi lên một chút ý cười, con ngươi đen trở nên sâu thẳm cùng sắc bén dị thường: "Kim Đường, lấy hương án!" hắn nói nhàn nhạt.
Kim Đường vâng lời nói: "Vâng!" rồi quay sang phân phó thị vệ trong phủ chuyển một chiếc bàn gỗ đến.
"Giám quân đại nhân, không biết tôn tính đại danh (họ tên) của ngài là gì?" Dạ vô Yên cười mỉm hỏi.
Cố Vĩnh tiến nhanh tới nói: "Tuyền vương, giám quân đại nhân họ Lan tên Đình!" Cố Vĩnh tâm lí không muốn nhìn thấy Tuyền vương tạo phản. Cho dù hắn hiện nay nắm giữ năm vạn tinh binh, mà hộ vệ trong phủ của Tuyền vương cùng lắm chỉ ngàn người, tuy nhiên nhìn thấy Mạc thành gần như đã là một tòa thành trống không, đáy lòng hắn bắt đầu lo sợ.
"Họ Lan? Là người phương nào?" Dạ Vô Yên tiếp tục hỏi.
"Tuyền vương, ngươi nói quá nhiều rồi!" Ánh mắt xinh đẹp của Lan Đình trừng lớn, hừ lạnh nói.
Đôi mắt Dạ Vô Yên nhíu lại, khóe môi cong lên nói: "Lan đại nhân, nếu thân là giám quân, nói vậy võ nghệ cũng không kém, không biết bổn vương có thể thỉnh giáo được không!" Nói xong, không kịp để giám quân Lan Đình kia phản ứng , nhanh chóng từng bước tiến tới, áo choàng tạo nên một luồng gió lạnh, hướng hắn đánh tới.
Phía trước phía sau Lan Đình có thật nhiều hộ vệ, thấy thế cuống quýt giơ đao lên bảo vệ, tay áo bào của Dạ Vô Yên vung lên, khí thế sắc bén khiến đám người bốn phía văng ra, từng đợt những tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Lan Đình thấy tình thế không ổn, ống tay áo vung lên, trước mắt một mảnh sương khói bốc lên. Khi nhìn lại thì trước mắt đã không còn bóng dáng của Lan Đình đâu! Hắn thoắt được nhanh như vậy, thoát một cách thật quỷ dị!
Sương khói độn ư?! (thuật ẩn trong khói để thoát thân)
Dạ Vô Yên nhướng mày nghiền ngẫm, con ngươi đen sâu thẳm hơi nhíu lại, bất thình lình bắn ra một tia sáng lạnh kinh người.
Tuy rằng trong giang hồ cũng có người dùng pháo khói để chạy trốn, nhưng không giống như thân pháp quỷ dị thành thạo này, loại thân pháp này rõ ràng có chút giống với nhẫn thuật của Y Mạch quốc!
Y Mạch quốc! Nhẫn thuật!
Dạ Vô Trần, ngươi biết rốt cuộc ngươi đã trêu chọc đến dạng người gì bên cạnh ngươi không?! Ngươi có biết cơ nghiệp sang sơn của tổ tông đang tràn ngập nguy cơ hay không?!
Dạ Vô Yên bình tĩnh suy ngẫm, đôi mắt sâu thẳm giống như bị băng lạnh thấm vào, trở nên lạnh lẽo dị thường.
Xa xa, bên trong đội ngũ hộ vệ, Lan Đình đột nhiên hô to: "Tuyền vương phản!!! Chúng tướng sĩ mau chóng bắt lấy giặc! Bắt được Tuyền vương sẽ được thưởng lớn!"
Trong âm thanh thuần mĩ lộ ra một vẻ phấn khởi khó có thể nói thành lời, tiếng nói ở trong làn gió đông lạnh lẽo lan ra, giọng nói kia không kể là lớn, nhưng lại vững vàng truyền đến tai binh sĩ.
Hắn vung tay hô lên, hơn vạn người trong nháy mắt trở nên yên lặng, chỉ ng âm thanh kiều diễm của thiếu niên kia thong thả quẩn quanh trong không gian yên tĩnh.
Không có người hưởng ứng, cũng không biết những binh sĩ này khiếp sợ, hay là như thế nào?!
“Tuyền vương, ngươi thật sự muốn phản?" Cố Vĩnh cao giọng hỏi, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ kinh hãi.
"Có gì không thể?" Dạ Vô Yên trầm giọng nói.
Hắn đứng trước chiều gió, tay áo dài tung bay trong gió, ánh mắt sáng như ngọc và sâu thẳm như bầu trời đêm, bên môi còn ẩn một nụ cười nhạt nhẽo. Mặc dù hờ hững thản nhiên, nhưng loại nhí chất thản nhiên bất khuất đến dọa người này lại làm cho người ta cảm thấy áp bách, không thể thở nổi.
Loại khí thế này, là sinh ra từ thiên quân vạn mã, được tôi luyện từ ngàn vạn khó khăn nơi sa trường mà ra, người thường không thể có được.
Cố Vĩnh vô cùng ngưỡng mộ Tuyền vương, tuy nhiên Tuyền vương đã phản, bất đắc dĩ phải ra lệnh cho binh sĩ bắt lấy Tuyền vương. Chiến sự kia, ở trong cơn gió đông lạnh thấu xương, rốt cuộc cũng bùng nổ.
"Ngày 28 tháng 10, Tuyền vương phản!"
"Ngày 28 tháng 10, sáng sớm, Cố Vĩnh cùng Tân Đạt dẫn năm vạn binh tập kích Mặc thành một cách bất ngờ, tuy nhiên Mặc thành đã trở thành một tòa thành không. Sáng sớm canh ba, Cố Vĩnh lại dẫn một vạn tinh binh vây khốn vương phủ, không bao lâu, Tuyền vương chậm rãi ra khỏi phủ. Khi giám quân tuyên chỉ, Tuyền vương bỗng nhiên làm khó dễ, giám quân chạy trốn."
"Tuyền vương phản, lấy ngàn hộ vệ còn lại trong phủ đối phó với hàng vạn tinh binh. Thắng lợi hoàn toàn, bắt giữ Cố Vĩnh, Cố Vĩnh đầu hàng!"
"Giờ tỵ, trợ thủ đắc lực của Tuyền vương là Trương Tử Hằng cùng Vương Sách, hai vị tướng dẫn hai vạn quân tập kích bất ngờ bốn vạn binh mã của Tân Đạt ngoài Mặc thành. Chiến đấu đến trưa, lấy ít thắng nhiều. Tân Đạt chết trận, bốn vạn binh sĩ, ba vạn đầu hàng. Từ đó, Tuyền vương giành được năm vạn binh."
"Sau đó, Tuyền vương với tốc độ như sấm chớp, dẫn quân tấn công những vùng lân cận như Tam Châu, Thanh Châu, Vĩnh Châu cùng Lương Châu. Thanh Châu cùng Vĩnh Châu đầu hàng, tướng trấn thủ thành Lương Châu chết trận, không đến ba ngày, Tuyền vương gần như đã thu vào trong túi ba Châu."
"Đầu tháng mười một, Tuyền vương triệu tập chúng tướng sĩ, làm lễ tuyên thệ ngoài thành Lương Châu trước khi xuất quân giết địch. Tuyền vương viết: Ta, chính là lục hoàng tử của Gia Tường hoàng đế, một người con của quốc gia. Năm hai mươi sáu Gia Tường, phụng mệnh trấn thủ biên cương, đánh bại Ô Thị, diệt Hồ Rất, thu phục hơn mười thành phương Bắc. Năm ba mươi Gia Tường, được phong làm Tuyền vương, từ khi được thụ phong tới nay luôn chỉ biết tuân to pháp luật, làm tròn trách nhiệm. Tuy nhiên, nay hoàng đế mới đăng cơ lại tin tưởng gian thần, sủng ái nam sủng, mưu hại trung lương, khiến triều đình không còn kỉ cương. Tổ tông gây dựng sự nghiệp gian nan, luôn muốn duy trì giang sơn dài lâu. Tổ tiên từng dạy: vua không dùng thần ngay thẳng, : nội bộ có gian tế, tất phải khởi binh thảo phạt. Nay, ta xin thề, thề sẽ trừ khử gian thần, lấy việc dùng người thanh liêm làm đầu, dẹp yên xã tắc!"
"Trọng binh vùng bắc bộ của triều đình, Nha Đài phía đông, Cư Nhai Quan ở Tây bộ, Thiệu Châu ở bắc bộ. Nay, trọng binh ở ba nơi, ước chừng năm mươi vạn cung đủ để phụ trợ cho Mạc thành."
"Hòa Thuận hoàng đế nghe nói Tuyền vương phản thì vô cung tức giận. Hỏi người nào nguyện lãnh binh đi giết giặc. Nhưng hỏi vài lần không có người nào dám nhận. Hắn tức giận nên sai Hiên Viên làm chủ tướng, Đường Hùng làm phó tướng, dẫn năm mươi vạn quân đi đến phương Bắc."
Trong không khí thanh nhã cùng hương trà thản nhiên lượn lờ, Sắt Sắt ngồi trong phòng khách, tay cầm chén trà, tuy nhiên, thật lâu vẫn chưa uống hớp nào. Tâm trí nàng lúc này đang tập trung ng từng lời Tử Mê đang nói. Từng câu từng chữ đều làm cho tâm hồn bình tĩnh của nàng nổi lên sóng gió.
Hắn rốt cuộc đã khởi sự!
Mặc dù không thể chính bản thân nhìn thấy được tình cảnh lúc ấy, nhưng trong lúc tâm tình đang rối loạn, nàng lại từ giữa những hàng chữ này có thể cảm nhạn được một cách rõ ràng.
Tình huống ngày đó nhất định là vô cùng nguy hiểm, lấy một ngàn hộ vệ đối chọi lại với một vạn tinh binh, nói vậy một ngàn hộ vệ kia của hắn đều là các cánh quân tinh nhuệ, nếu không sao có thể địch nổi. Trương Tử Hằng cùng Vương Sách đều là ái tướng của Vô Yên, Dạ vô Yên tạo phản bọn họ tự nhiên cũng là theo mà phản. Triều đình đã đoạt lại binh quyền của Dạ vô Yên nhưng còn chưa kịp đem các tướng sĩ binh quyền của hắn đoạt đi.
Dạ Vô Yên đang ở phương Bắc chiến công hiển hách, lần này cùng nhau hành sự, những người tài chiếm đã số, nhất là các bộ cũ dưới trướng của hắn. Chỉ mười ngày ngắn ngủn hắn đã từ một vương gia nhàn nhã không một binh một tướng, đã có trong tay mười lăm vạn binh lính. Trong trường hợp đó, ngay cả như thế làm sao có thể chống lại được triều đình có trăm vạn đại quân? ! Đây không khác gì lấy trứng chọi đá.
Sắt Sắt rũ mi xuống, chậm rãi nhấp một hớp trà, dường như lại thấy vị trà có chút chua chát, nàng nhịn không được ánh mắt ngưng lại. Tử Mê thấy thế, lặng lẽ lui ra ngoài, phòng khách trở lên yên tĩnh. Từ trên lầu hai nhìn ra mặt biển xa xa, thậm chí có thể ng được sóng biển rầm rì.
Sắt Sắt một tay nâng cằm, mi mắt khẽ chớp, lẳng lặng ngồi trước bàn.
Cho đến khi Phượng Miên đẩy mành ra chậm rãi đi vào, nhìn thấy dáng vẻ chống má suy ngẫm cua Sắt Sắt.
Hắn lập tức đi đến trước mặt Sắt Sắt, ngồi vào chiếc ghế đối diện với Sắt Sắt, hai tay đặt lên hai thành ghế, híp mắt, tinh tế đánh giá Sắt Sắt.
Ngoài cửa sổ ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt nàng, một nửa khuôn mặt tuyệt mỹ như đang ở dưới ánh mặt trời rực sáng, một nửa ẩn dưới góc khuất mờ mờ nhìn vô cùng mĩ lệ. Đôi mắt đẹp dừng ở ngoài cửa sổ, đáy mắt trong suốt, hàng lông mày khẽ nhăn, mang to một vẻ chán nản ưu sầu.
"Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?" Phượng Miên thấp giọng nói, trong thanh âm lộ ra một sự than thở khôn tả.
Sắt Sắt ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn thoáng qua Phượng Miên. Miệng mĩm cười nói: "Không sai! Quả thật có chút lo lắng, mười lăm vạn binh mã sao có thể địch nổi trăm vạn tinh binh."
Nàng thật sự đang lo lắng cho hắn, đây là cảm giác ở sâu trong lòng nàng, nàng không lừa được mình.
"Chủ nhân bên kia Miên nghĩ không cần lo lắng!" Phượng Miên khẽ cười nói, "Ngươi cũng biết, Nam Việt hiện nay quốc khố đang bị thiếu hụt?!”
Sắt sắt nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại, quốc khố thiếu hụt sao?! Đây là việc cơ mặt nhưng từ đâu hắn lại biết được? Sẽ không phải Dạ Vô Yên đem quốc khố chuyển đi chứ?! Việc này ng qua cảm thấy rợn cả người. Gia Tường hoàng đế bệnh nặng thoái vị, triều đình trở lên hỗn loạn. Nếu Dạ Vô Yên có người ở đó, loại sự tình này cũng không phải không có khả năng!
"Nói như vậy, binh mã của triều đình chống đỡ không được bao lâu nữa!" Sắt Sắt hỏi.
Phượng Miên mỉm cười vuốt cằm, cử chỉ của hắn nhẹ nhàng mà ấm áp, mang to vẻ tao nhã, "Kinh lý phái đi năm mươi vạn binh mã đến Mặc thành, phỏng chừng cũng đã đi được mười ngày, bây giờ đã vào mùa đông, phương Bắc lạnh khủng khiếp, chỉ sợ bọn họ quen ở miền Nam binh tướng khó có thể chống đỡ được giá lạnh ở phương Bắc, chống đỡ sẽ không được bao lâu. Về phần năm mươi vạn binh mã ở phương Bắc, lấy mười lăm vạn muốn đánh năm mươi vạn, chủ thượng đã xem xét, đều không phải là việc khó. Chiến dịch lấy ít đánh nhiều, chủ thượng cũng không phải là chưa từng đánh qua!"
Dạ Vô Yên ở trên chiến trường, Sắt Sắt chưa từng gặp qua, không biết hắn oai hung như thế nào lại làm cho Phượng Miên tin hắn như thế. Nhưng ng Phượng Miên nói, thật ra làm nỗi lo lắng trong lòng Sắt Sắt cũng giảm dần.
"Ta đã tạo ra một con thuyền ngầm, để ta mang ngươi đi thử hàng! Bảo đảm tâm tình của ngươi sẽ trở nên tốt hơn." Phượng Miên trừng mắt nhìn nàng, mỉm cười nói.
Thuyền ngầm ư?!
Sắt Sắt nhớ tới ngày ấy Dạ Vô Yên đến đây có thể ở trong con thuyền chạy dưới đáy biển, trong lòng nhất thời trở nên cao hứng. Không biết ở đáy biển thuyền chạy như thế nào, sẽ là một loại quang cảnh hiếm có gì.
Nàng đứng dậy to Phượng Miên đi ra bờ biển, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển có một con thuyền đang cập bến. Nhưng thuyền chiến này cùng thuyền của Dạ Vô Yên ngày đó đi đến đây không quá giống nhau. Nhìn qua càng hoa mỹ, chất liệu không phải được làm từ gỗ, hình như là được chế tạo từ đồng.
Sắt Sắt xoay người tiến vào trong thuyền, trong nháy mắt cơ hồ hoài nghi mình giống như là đi nhầm vào nơi nào đó. Trong này không giống như khoang thuyền, nhìn như là một gian phòng ốc nho nhỏ xinh xắn. Bên trong không hề tối, ánh sáng dìu dịu bởi vì trên thuyền gắn mấy viên dạ minh châu tỏa ra anh sáng dìu dịu. Chiếu rọi khoang thuyền tất cả vật dụng bài trí đều mông mông lung lông, mang to vẻ đẹp lãng mạn.
Sắt Sắt đá chiếc giầy ra nhỏi chân, chân trần chậm rãi đi trên tấm thảm, ở trong khoang thuyền nhanh nhẹn dạo qua một vòng, váy dài tung bay, thản nhiên ngồi trên thảm. Nàng mỉm cười đánh giá khoang thuyền nho nhỏ này, vẻ mặt tươi cười mang theo một sự cảm thán. Ánh sáng dìu dịu chiếu trên mặt nàng, nhìn qua như bông hoa xinh đẹp trong mùa xuân.
"Phượng Miên, ngươi thật sự là một kỳ tài! Có thể làm ra những thứ tinh xảo lại thực hữu dụng." Sắt Sắt với tay cầm một vật lên, cười khẽ nói. Như con thuyền mới này thật tinh xảo và thực dụng, khó có thể tưởng tượng được Phượng Miên làm thế nào có thể nghĩ ra được, rồi tạo ra như thế nào, thật là kỳ tài có một không hai.
"Này này, đều không phải chỉ có mình ta nghĩ ra đâu, có lẽ còn có người không những có nghĩ ra, hơn nữa, còn tạo ra. Nói không chừng, trước kia ngươi đã từng đi rồi!"
Phượng Miên không chớp mi nói.
"Ta trước kia từng đi con thuyền như vậy?" Nét mặt Sắt Sắt bất động, "Ngươi nói là ta lần đó bị người Hắc Sơn Nhai cứu đi, đó là đi loại thuyền này sao?"
"Ta cũng đoán như vậy, nếu không lúc ấy chủ thượng phái nhiều người như vậy, phong tỏa đường bộ cùng đường thủy, vì sao cũng không từng tìm được tung tích của các ngươi!?" Phượng Miên nói nhàn nhạt.
Sắt Sắt nhông chớp mi, chẳng lẽ Vô Nhai cũng có loại thuyền này? Năm đó nàng vẫn đang hôn mê, loáng thoáng từng ng được tiếng nước, dĩ nhiên là đang ở bên trong thuyền ngầm sao?
Phượng Miên chậm rãi đi đến phía trước Sắt Sắt ngồi xuống, chỉ thấy tay của hắn khởi động cơ quan, chợt ng một đợt tiếng vang xèo xèo xoay xoay. Một bên vách tường của khoang thuyền là hai khối đồng nối thành, chỉ ng tiếng vang qua đi, thì mảnh đồng mở ra, hiện ra một tường kép dày khoảng hai thước. Bên trong tường kép có một cái ngăn tủ bằng gỗ, một tầng, toàn đồ dùng hàng ngày.
Phượng Miên từ bên trong lấy ra một vò rượu mở giấy dán ra, đem rượu có màu hồng hồng rót vào cái chén trước mặt Sắt Sắt. Sắt Sắt nhìn nỹ chỉ thấy ngăn tủ kia chứa đựng không ít đồ ăn, có lẽ cũng đủ cho vài người cùng ăn.
Phượng Miên nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Sắt Sắt, khóe môi cười nhẹ nói: "Tam chiến thuyền kia là chiến thuyền chỉ dùng để tấn công, còn thuyền ngầm này thích hợp nhất là dùng để chạy trốn.
Sắt Sắt cười nhàn nhạt, dùng để chạy trốn, đúng là thật sự chính xác.
Có thế lẻn vào trong lòng biển, kẻ địch sẽ không phát hiện được tung tích mà trong khoang thuyền lại có đủ đồ ăn.
Phượng Miên khởi động cơ quan, chỉ ng cơ quan từ từ chuyển động, đỉnh đầu bọn họ bỗng nhiên hiện ra một khoảng không trên trời, ánh mặt trời chiếu vào. Tràn ngập trong khoang thuyền hơi thở cũng đủ cảm thấy tươi mát, sau đó đôi mắt phượng giật mình, cửa sổ ở phía trên biến mất, toàn bộ thuyền lại bị bịt kín, sau đó liền lẳng lặng lặn xuống đáy biển.
"Có nghĩ muốn xem dưới đáy biển nhìn như thế nào không?" Phượng Miên nhíu mày hỏi.
Sắt Sắt uống một ly rượu nguyên chất, mỉm cười gật gật đầu, hỏi: "Tốt lắm, hãy xuống dưới đáy biển xem sao?" Nàng nhớ rõ, ng mẫu thân nói qua, dưới đáy biển và trên mặt đất là hai thế giới khác nhau, "Nhưng phải xem như thế nào mới được?"
Phượng Miên cười cười, đưa tay khởi động cơ quan, chỉ ng thấy một đợt tiếng vang chầm chậm qua đi, vô số cửa sổ nhỏ xếp thành một đường, đang lộ ra ở trên vách thuyền. Nhìn kỹ, trên cửa sổ nhỏ đều được khảm một vật mảnh tròn tròn với chất liệu trong suốt, mặt trên trong suốt thực giống với "Thiên lý nhãn" .
"Đây là Âu Dương Cái mang từ nước ngoài về, xuyên qua nó, ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài." Phượng Miên mỉm cười nói! Chính hắn cũng không điều khiển thuyền ngầm nữa mà để tự nó chậm rãi hướng xuống biển, còn hắn kéo một ngăn tủ bên tường kép lấy ra một cái gối đầu Cẩm Tú, đặt ở trên thảm, thản nhiên nằm xuống.
Sắt Sắt để sát mắt vào cửa sổ tròn tròn kia, quả nhiên thấy được cảnh tượng bên ngoài biển.
Bọn họ lúc này còn chưa xuống sâu, trước mặt là một khoảng sáng tỏ, một con cá Ngư nhỏ đang ở trước mặt Sắt Sắt bơi qua chầm chậm , phía sau theo đuôi là một đàn Ngư nhỏ cũng giống nó như đúc, trước mặt Sắt Sắt chậm rãi bơi qua bơi lại nhìn rất đông đúc.
Sắt Sắt chưa bao giờ gặp qua một đàn cá Ngư nhỏ với sắc thái đẹp hơn những cá ngư nhi bắt làm trò chơi trong song hồ . Đầy đủ hình dạng kỳ lạ, làm Sắt Sắt có chút kinh ngạc.
Các loài tảo biển cũng thực kỳ lạ, thật dài và mềm, dáng vẻ diễm lệ như cầu vồng. Đẹp nhất đó là đá san hô, giống như một cánh rừng sum suê.
"Như thế nào, sinh vật trong biển có phải rất được không?" Phượng Miên đan hai tay vào nhau, khóe miệng cười hỏi.
Sắt Sắt nhẹ nhàng vuốt cằm, thản nhiên mỉm cười, trong trí nhớ, dường như đã rất lâu nàng chưa từng vui vẻ như vậy. Một đàn Ngư nhỏ nhìn thấy thuyền ngầm dường như cảm thấy có chút kỳ quái, tiến sát vào mặt kính tròn tròn như là đang xem xét. Sắt Sắt vươn tay chỉ, nhẹ nhàng đánh trên măt kính, đám Ngư nhỏ kinh hãi nhảy dựng, quẫy đuôi, sợ tới mức chạy toán loạn, Sắt Sắt nhịn không được bật cười, thanh âm thanh lệ tuyệt diệu ở trong khoang thuyền thong thả quanh quẩn, cười tươi đẹp như ánh bình minh.
Phượng Miên một tay đỡ đầu, một đôi mắt sáng thật sâu ngắm nhìn Sắt Sắt. Mà Sắt Sắt đang ngồi ở trên thuyền xem phong cảnh bên ngoài, hồn nhiên không biết, lúc này mình cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
"Sắt Sắt, ngươi còn yêu chủ thượng không?" âm thanh thanh nhã của Phượng Miên ở trong khoang thuyền chậm rãi vang lên.
Sắt Sắt nghe vậy quay đầu nhìn lại, ánh mắt trở nên mông lung, vẻ thâm tình trong mắt Phượng Miên rõ ràng như vậy. Nàng bị ánh mắt của Phượng Miên nhìn chăm chú cảm thấy trong lòng bị kiềm hãm. Nàng cho tới bây giờ không ngờ tới Phượng Miên lại dùng anh mắt như vậy nhìn nàng. Hơn nữa giờ phút này hắn lại hỏi về vấn đề cảm tình của nàng, nàng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Yêu thì như thế nào? Không thương lại như thế nào, hai chúng ta kiếp này là nhất định không đi đến cùng nhau!" Sắt Sắt nhẹ nhàng thở dài nói.
Phượng Miên nghe vậy, lông mi run rẩy, ánh mắt thoáng qua một vẻ phức tạp, làm như tiếc nuối thay cho Dạ Vô Yên.
Hai người ở trong biển lưu lại khoảng hai ngày, Phượng Miên điều chỉnh cơ quan một chút, thuyền ngầm liền bắt đầu chậm rãi hướng mặt biển đi lên. Lúc đi là thời điểm sau giữa trưa, khi trở lại mặt biển đã là một bầu trời đầy sao.
Thuyền ngầm trở lại mặt biển, khi đến mặt nước, Phượng Miên liền mở cửa sổ trên đỉnh đầu ra, làm cho làn không khí mới mẻ , xuyên qua cửa sổ ở phía trên tiến vào. Hai người cập bến thuyền ngầm khá thuận lợi, từ trong khoang thuyền đi ra, nghênh đón luồng gió lạnh thấu xương thổi vào người khiến khắp cả người phát lạnh, vừa mới từ trong khoang thuyền ấm áp đi ra nên chưa thích ứng được.
Tối nay vầng trăng không sáng lắm, treo cao ở khoảng không trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Sắt Sắt bỗng nhiên cảm nhận thấy có chút gì đó không thích hợp, liền giữ chặt Phượng Miên tránh ở phía sau đá ngầm.
Ánh trăng ảm đạm mông lung, nàng cùng Phượng Miên trốn cách đó không xa, Sắt Sắt nhìn thấy có mấy chiến thuyền nhỏ không một tiếng động từ phía trước bọn họ lướt qua, boong thuyền đều là một màu lam cùng mặt biển như hòa thành một, người trên thuyền mặc y phục đi đêm mau đen, thân mình bịt kín mít chỉ lộ ra đôi mắt đang tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh khiến người ta Ị sợ hãi.
Cũng may thuyền ngầm của Sắt Sắt mới vừa rồi đi lên liền sau đó lặn luôn xuống dưới mặt biển mới không bị những người này phát hiện.
Sắt Sắt lại nhìn về nơi xa, xa xa nhìn thấy phía trước còn có không ít các thuyền nhỏ khác, rất đông, trên thuyền cũng đều là những người mặc áo đen. Xem ra có người muốn tập kích đảo Thủy Long , hơn nữa có vẻ phạm vi tập kích rất lớn.
Trong lòng Sắt Sắt kinh hãi, hơn nữa càng làm trong lòng Sắt Sắt kinh hãi là các con thuyền này lại có thể bình yên đi qua vùng đá ngầm chung quanh đao Thủy Long. Đá ngầm chung quanh đảo Thủy Long thật sự hiểm trở, từ sau khi Sắt Sắt đứng đầu đảo Thủy Long , lớp bảo vệ đá ngầm làm thành một trận pháp, nếu người nào đó đi vào không quen các vị trí trận pháp đá ngầm có trên đảo, sẽ rất khó đi qua .
Nhưng mà những thuyền nhỏ này thế nhưng không hề bị trở ngại gì.
Tấm bản đồ phòng ngự của Trầm Ngư không lọt ra ngoài, chẳng lẽ ………Hoặc là còn có một khả năng khác, có phải là Trầm Ngư đã sớm mang tấm bản đồ phòng ngự ra ngoài, còn bản đồ chưa đưa ra ngoài kia chỉ là muốn gạt nàng?
Nhưng trước mắt không có thời gian nghĩ lại, Sắt Sắt loáng thoáng nghe được tiếng tuần tra cướp biển trên đảo thổi kèn ốc biển lên, thanh âm ô ô đang ở gió lạnh vang lên, nghe trong đó lộ ra một vẻ làm người ta cảm thấy thê lương. Xa xa nhìn trên đảo Thủy Long, có cây đuốc sáng cháy lên, từng trận chém giết đa bắt đầu, theo gió biển từ xa xa truyền tới.
Sắt Sắt kiên quyết xoay người, đối diện với Phượng Miên nói: "Phượng Miên, ngươi cùng thuyền ngầm rời đi đi, xem tình cảnh hôm nay đây là cuộc tấn công có quy mô lớn, chỉ sợ phải bào vệ ngươi binh yến rời đi rất khó. Ngươi hãy lập tức rời đi, hiện tại chúng ta chưa đang ở vòng vây, bọn họ còn chưa phát hiện ra chúng ta, ngươi mau mau đi, nếu không bị phát hiện sẽ nguy hiểm."
Phượng Miên ngước mi mắt lên, ánh trăng chiếu vào, nhìn biểu tình như sương lạnh của Sắt Sắt, sóng mắt nàng trong trẻo, như ẩn chứa những tia sáng kiên quyết, lộ ra ý kiên định không thể lay động.
Trong lòng Phượng Miên run lên, tay cầm lấy tay của Sắt Sắt, bình tĩnh nói: "Người áo đen đó có thân pháp quỷ dị, hiển nhiên là Ninja của Y Mạch đảo, lần này tập kích bất ngờ xem ra là có chuẩn bị mà đến, ngươi ngàn lần phải cẩn thận. Ngươi nhất định phải thành công, ta sẽ trở về đây!" Sau khi nói xong, liền trở lại thuyền ngầm mà đi.
Sắt Sắt nghe được Phượng Miên còn muốn trở về, một phen keo lấy cánh tay hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Phượng Miên, nghe ta nói, không cần trở về đây!" Nàng thật sự không hy vọng Phượng Miên xảy ra điều gì ngoài ý muốn .
Phượng Miên cúi đầu nhìn nhìn Sắt Sắt, hắn nắm cánh tay ngọc của nàng, khóe môi gợi lên một chút ý cười say lòng người, “Ngươi đang quan tâm ta sao?" Trong thanh âm của hắn lộ ra sự vui sướng vô cùng.
"Đúng vậy! Ta quan tâm ngươi, ta không hy vọng ngươi có việc gì, nhất định phải bảo trọng." Sắt Sắt bình tĩnh đáp.
"Ta không phải đã nói sao, thuyền ngầm này là công cụ thích hợp nhất để chạy trốn, bên trong tất cả đã đầy đủ. Cho nên ngươi cứ yên tâm, ta đi ngươi phải cẩn thận. Trăm ngàn lần phải cẩn thận!" Phượng Miên nói xong, bước nhanh vào trong thuyền ngầm, hướng Sắt Sắt vẫy tay, thuyền liền chậm rãi chìm vào trong nước biển, ngay lập tức không còn nhìn thấy.
Sắt Sắt bình tĩnh nhìn thuyền ngầm của Phượng Miên chìm vào dưới mặt biển, bình yên rời đi, mới yên tâm xoay người đi về hướng đảo Thủy Long .
Màn đêm nặng nề ở mặt biển, nước biển thong thả mà đập đều mạnh mẽ, sóng biển cũng không lớn, lại giống nhau ẩn chứa lực lượng có thể đập nát cả mọi thứ trên đời . Gió biển thổi tới, có mùi máu tươi theo gió biển bay lại đây, sắc mặt Sắt Sắt ở trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Mới vừa rồi trong lòng vẫn còn kinh hoàng, trong nháy mắt thật kì lạ lại trở nên trầm ổn bĩnh tĩnh, nàng tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng biết được, tối nay sẽ là có một cuộc đánh nhau kịch liệt.
Sắt Sắt cắn răng một cái, nhảy lên đang ở không trung tụ khí, trên không đạp mấy bước, khinh công của nàng dĩ nhiên đã nâng cao lên một bậc, có thể nín thở trên không, thân hình tung bay , làn váy rộng thùng thình ở trong gió bay lên, giống như một con chim ưng biển cưỡi gió , hướng về cái thuyền nhỏ cuối cùng kia nhảy tới.
Chiếc thuyền nhỏ kia có năm tên Ninja, bọn họ điều khiển thuyền nhỏ hết sức chăm chú để tránh đá ngầm, Sắt Sắt nhẹ nhàng nhảy đến đuôi thuyền khiến chiếc thuyền nhỏ chao đảo, một tên mặc đồ đen quay đầu lại, Sắt Sắt duỗi chân liên tục đá vào hắn, chỉ nghe vài tiếng "phù phù", vài tên Ninja kia liên tiếp bị đá trúng huyệt đạo làm cho thân mình chúng lảo đảo ngã xuống nước.
Con thuyền phía trước nghe được động tĩnh của chiếc thuyền phía sau kinh hãi quay đầu lại, vì thuyền trưởng phân tâm làm cho con thuyền đụng phải đá ngầm, trong nháy mắt bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Sắt Sắt đứng yên ở mũi thuyền, xuôi thuyền lướt qua thuyền của Ninja, vừa đến nơi, nàng cầm dây thừng trên thuyền không ngừng vung lên, đánh cho thuyền của Ninja tan tành, chỉ chốc lát sau nàng liền bay nhanh về đảo Thủy Long.
Trên đảo Thủy Long , ánh đuốc sáng ngời, cướp biển cùng Ninja đã sớm liều chết quyết đấu.
Các Ninja Y Mạch quốc này quả thực chính là những tên ác ma.
Bọn họ mang theo trên lưng một cuộn dây màu đen, nhẹ nhàng kéo ra, phía sau lưng liền phóng ra hai miếng vải đen kết thành các cánh, hai cánh tay dang ra, các cánh lập tức căng đầy gió, bọn họ thuận theo làn gió thổi, trong bóng đêm tối đen giống như một bức tường đen ở trong không trung bay tới bay đi như vậy không hề hao phí một chút nội lực nào. Trong tay bọn họ cầm một cây cung, không ngừng bắn về phía đỉnh đầu của các cướp biển.
Còn có một nhóm Ninja ở dưới bóng cây đuốc, ẩn trong những lùm cây sâu thẳm, thân pháp quỷ dị, không tiến đến tấn công bọn cướp biển, chỉ xuất ra một chiêu rồi liền bổ chạy.
Những Ninja này thân pháp nhẹ nhàng, lẩn trốn trong bóng đêm, đem tinh hoa của nhẫn thuật phát huy đến tận cùng. Vung lên thanh đao thật lớn trong tay, ở dưới ánh sáng của ngọn đuốc, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên làm cho người ta sợ hãi.
Tình thế như vậy thật bất lợi cho các cướp biển.
Sắt Sắt dường như có thể nhìn thấy cánh chim mang theo sự chết chóc đang mở ra thật lớn, đang tập tễnh bay lượn nhảy múa trong gio biển đánh thẳng về phía bọn họ.
Mã Dược và Trữ Phóng đang mặc khôi giáp, trấn tĩnh chỉ huy các cướp biển đón đánh Ninja. Bọn cướp biển cũng không phải đều luôn ăn không ngồi rồi, võ công cũng không kém, tuy rằng đối với trận tập kích của những ác ma này có chút bất ngờ không kịp phòng bị nhưng tinh thần vẫn trấn định, tất cả đều thi triển tuyệt chiêu, cùng đánh nhau kịch liệt với Ninja.
Sắt Sắt liên tiếp đánh ngã vài tên Ninja, mắt thấy dưới ánh lửa phía trước, Tử Mê tay cầm huyết tiêu đang đánh nhau với sáu tên Ninja. Sáu tên Ninja kia thực hiển nhiên là những Ninja tinh anh, vây quanh Tử Mê chặt như nêm.
Tử Mê gầm lên một tiếng, vung huyết tiêu lên, cây tiêu màu đỏ sậm dưới ngọn đuốc lóe lên ánh sáng màu đỏ sậm.
Mấy tên nhẫn giả bỗng dưng kéo bao bố phía sau khiến đôi cánh đen sau lưng mở ra, ba cái bay trong không trung, ba cái bay trên mặt đất, từ bốn phương tám hướng công kích Tử Mê, giống như dàn ra một ma trận quyết dồn Tử Mê vào đường chết.
Tử Mê toàn thân quần áo màu tím đang bị vây giữa rừng đao, cố gắng hết sức chiến đấu, vì bất ngờ không kịp đề phòng nên cánh tay trái bị trúng một đao, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương. Động tác của Tử Mê chỉ chậm trong một cái chớp mắt, nhưng vào lúc này sáu thanh đao đồng thời chém về phía Tử Mê.
Một tiếng thở dài mỏng manh lại vang lên vào lúc này.
Một luồng ánh sáng lạnh như băng lạnh bay qua trước mặt mọi người. Thực nhẹ, thực đơn giản, rất linh hoạt, nhưng cũng là một luồng sáng đòi mạng.
Sáu cán đao bị luồng ánh sáng lãnh liệt kia làm cho tan tành thành từng mảnh nhỏ, mà lưỡi đao cũng bị chém thành hai mảnh, một mảnh rơi xuống mặt đất, một mảnh đâm vào tim Ninja.
Bọn họ vốn đang tàn sát bừa bãi, trong nháy mắt cực kì náo động biến thành cực kì yên tĩnh, chậm rãi ngã trên mặt đất. Cho đến khi chết, bọn họ cũng không biết mình chết trong tay ai!
Thanh âm của ốc biển đang thong thả đột nhiên cất cao âm tiết, bọn cướp biển hô vang: "Long nữ đại vương, long nữ đại vương!"
Nhóm Ninja nhịn không được phải dừng tay, nhìn về phía cách đó không xa.
Một nữ tử mặc một quần áo lụa trắng chậm rãi đi tới, dáng người yểu điệu, trong tay nàng cầm thanh Tân Nguyệt loan đao, trên lưỡi đao còn vương vài giọt máu, còn trên người nàng lại không nhiễm một hạt bụi, chưa từng bị dính chút máu tươi nào.
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của nàng làm lộ ra khuôn mặt đẹp đến tận cùng, khóe môi nàng nở nụ cười dịu dàng như bóng hoa soi trên mặt nước, nhưng ánh mắt lại mang một vẻ lạnh lẽo khốc kiệt làm người sợ hãi.
Thì ra là nữ tử này, vừa ra tay liền giết chết sáu tên Ninja Y Mạch đảo.
Nữ tử uyển chuyển thanh nhã này lại làm cho đáy lòng các Ninja dâng lên một cảm giác rùng minh. Nhất là khi đối mặt với con ngươi tĩnh lặng như trăng thu, bọn họ không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ muốn chạy trốn.
"Ngươi chính là Bích Hải Long Nữ?" Một gã " Ninja cứng giọng hỏi, đôi mắt lạnh lùng lộ ra khỏi khăn đen đang đánh giá Sắt Sắt.
"Không sai!" Sắt Sắt cũng lạnh giọng nói.
Tên Ninja kia đánh giá Sắt Sắt trong chớp mắt, vung tay lên lập tức có vô số Ninja bao vây lấy Sắt Sắt. Bọn họ đang ẩn trong gió, đang ẩn trong gốc cây, giống như một con chim đang bay, từ bốn phương tám hướng xông về phía Sắt Sắt.
"Tiểu thư, người cẩn thận, những tên Ninja này rất khó đối phó." Tử Mê cao giọng nói, bàn tay đè lại miệng vết thương đang rỉ máu. Sắt Sắt vận nội lực, loan đao đang ấm áp bỗng trở nên âm u lạnh lẽo, nàng vung loan đao lên, thi triển Liệt Vân đao pháp cùng đấu với một nhóm Ninja.
Mã Dược cùng Trữ Phóng có ý muốn ngăn các Ninja lại nhưng những tên Ninja này dường như nhắm vào Sắt Sắt, không ngừng tấn công về phía Sắt Sắt.
"Sắt Sắt, thì ra ngươi ở nơi này, ta đã tìm ngươi thật lâu rồi nha!" Một âm thanh trong trẻo vang lên, không màu sắc không hình dạng giống như một trận gió thê lương, sạch sẽ không mang theo hương vị trần thế vừa truyền thẳng đến.
Đám người đang đánh nhau kịch liệt nhất thời dừng tay, Sắt Sắt duỗi đao đâm bị thương một gã Ninja rồi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, một nam tử mang theo tia sáng mờ nhạt chậm rãi đến gần. Hắn mặc quần áo màu lam, tao nhã vô song, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh sáng của ngọn đuốc chiếu rọi chỗ sâu nơi trong đôi mắt hắn, giống như màu của ráng chiều phản chiếu trong nước , long lanh như sóng nước nhưng lại lộ ra vẻ trong vắt lạnh lùng và quyết liệt.
Ánh mắt Sắt Sắt dừng lại trên người Mạc Tầm Hoan, nam tử luôn toàn thân mặc quần áo bằng vải thô, giờ phút này lại mặc quần áo màu xanh da trời, màu xanh kia lẫn trong khung cảnh không sạch sẽ máu me đầy đất nhìn qua vô cùng thuần khiết, giống như bầu trời xanh trong vắt, chưa từng lây dính một chút trần tục nào.
Hắn khoác trên người một chiếc áo choàng đẹp tuyệt mĩ, nở một nụ cười dịu dàng say lòng người, toát ra khí chất thoát tục, mà bên trong lại mang một bản tính của ác ma.
"Mạc Tầm Hoan, ngươi tới tìm ta sao?" Sắt Sắt cầm thanh loan đao dính máu trong tay, hỏi lạnh lùng . Gió lạnh phần phật thổi tới, thổi tung mái tóc đen của nàng, bay lượn sau đầu giống như một đóa sen màu đen bay thướt tha.
Sắt Sắt vẫn nhớ rõ không quên ngày đó trên Y Mạch đảo, Mạc Tầm Hoan đã cầu thân với nàng như thế nào. Mà nay, cùng lắm cũng chỉ mới mấy ngày trôi qua, nam tử dịu dàng thâm tình kia trong giây lát lại biến thành một ác ma.
"Đúng vậy, ta tìm không được ngươi, còn tưởng rằng ngươi không con ở trên đảo nữa!?”- Mới vừa rồi ta đến lầu các của ngươi tìm nhưng cũng không thấy bóng dáng của ngươi, đã trễ thế này, ngươi còn đi đâu vậy?" Mạc Tầm Hoan nói hòa nhã, thanh âm cùng giọng điệu thân thiết kia thật sự làm cho Sắt Sắt ảo tưởng hắn vẫn là bằng hữu của nàng. Đáng tiếc, tất cả đều là ảo giác.
"Tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là cầu thân, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nghi thức cầu thân long trọng như vậy!” Sắt Sắt nghiến răng nghiến lợi nói, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Trong nháy mắt, ánh mắt Mạc Tầm Hoan trở nên ảm đạm, hắn phất phất tay, những tên Ninja đang đánh nhau kịch liệt liền lui về phía sau, cuộc chiến kịch liệt tạm thời ngừng lại. Hắn mỉm cười, lẳng lặng nói: "Không! Ta đã chờ không được nữa, cầu thân có thể miễn, hôm nay ta đến là muốn mang ngươi đi, đây xem như là trực tiếp lấy vợ đi. Bây giờ, chính xác mà nói thì đây có thể gọi là cướp dâu."
Khi Mạc Tầm Hoan nói lời này, khuôn mặt tuấn mĩ hồn nhiên gần như trở thành yêu tà. Đây là lần đầu tiên Sắt Sắt nhìn thấy người vô sỉ như thế, khóe môi nàng nhếch lên. Đồng thời ánh mắt lại mang ý cười càng sâu, nàng nói lạnh lùng : "Giang Sắt Sắt ta thật là vinh dự nha, có thể được Mạc quân vương ưu ái, còn có một hôn sự long trọng như vậy. Nhưng muốn ta đi cũng được, nhưng phải hỏi thanh đao trong tay ta có đồng ý hay không đã."
Sắt sắt mỉm cười vung loan đao lên, ánh đao trong sáng phản chiếu ánh mắt tuyệt đẹp thanh lệ của nàng, lạnh lùng mãnh liệt giống mặt hồ bị băng phủ kín, không mang theo một gợn sóng. Vừa nói xong bỗng nhiên nàng kiễng hai chân, thân mình mượn lực nhảy lên, giống như một cánh bướm bay lên. Đang ở giữa không trung, ánh đao âm u lạnh lẽo của Tân Nguyệt loan đao giống như một bông sen trắng đâm thẳng về phía Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan lẳng lặng đứng yên tại chỗ, đợi đến khi thanh đao phóng tới, hắn bỗng nhiên nghiên mình như ma quỷ vòng ra phía sau lưng Sắt Sắt. Sắt Sắt nhíu mày, thực ra chưa từng sự đoán được tốc độ của Mạc Tầm Hoan lại nhanh không lường được như vậy.
Liệt Vân đao pháp của nàng lấy nội lực đặc thù để phụ trợ, có thể bất ngờ thi triển các chiêu thức. Nhưng ưu thế này khi đối mặt với Mạc Tầm Hoan thì tác dụng lại không lớn, bởi vì các chiêu thức nhẫn thuật của Mạc Tầm Hoan luôn quỷ dị bất ngờ không lường trước được.
Lúc trước Sắt Sắt nhớ rõ, khi ở cùng với Mạc Tầm Hoan, hắn rất ít khi sử dụng võ công, từ khi biết hắn là Ninja giỏi nhất Y Mạch quốc, Sắt Sắt vẫn chưa có cơ hội tìm hắn thử sức.
Tối nay cũng có thể xem như là lần đầu tiên được nhìn thấy võ công của hắn.
Mạc Tầm Hoan cùng lúc sử dụng võ công của Trung Nguyên và Y Mạch quốc, kết hợp tốt đến thiên y vô phùng. (hoàn hảo không có khuyết điếm nào)
Sắt Sắt không dám xem thường, đao pháp trong tay như sông Giang vỡ đê, văn phong trôi chảy, bàn tay nắm lấy Tân Nguyệt loan đao khi thì mềm mại khi thì cứng rắn và mãnh liệt, chợt trái chợt phải, khi trước khi sau, đao thức khi thì sắc bén trầm ổn, khi lại nhàn nhã nhẹ nhàng.
Hai người liên tục đấu hơn trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại. Khi trận đấu đang hồi quyết liệt thì chợt nghe bên ngoài đảo Thủy Long có tiếng xôn xao, có một cướp biển hô to: "Viện binh đến!"
Trong lòng sắt sắt giật mình, viện binh ư?!
Chẳng lẽ Phượng Miên thật sự đưa cứu binh đến? Sắt Sắt nhớ lại, Dạ Vô Yên từng nói qua muốn phái binh đến bảo vệ đảo Thủy Long. Nhưng đến nhanh như vậy không biết những binh sĩ này thường ngày trú ở đâu? Mạc Tầm Hoan nghe vậy thì con ngươi đen nhíu lại, hắn bỗng nhiên lấy từ trong tay áo ra một khối hình cầu màu đen, giơ tay lên khối cầu liền bay về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt bị lưỡi kiếm sắc bén của Mạc Tầm Hoan bức cho không thể tránh thoát, nhìn thấy khối cầu liền duỗi đao chạm vào, chỉ nghe một tiếng "oanh" vang lên, khối cầu vỡ toạc ra, đánh trúng vai phải của nàng.
Một cảm giác đau đớn ập tới làm cho Sắt Sắt lùi về phía sau, Mạc Tầm Hoan như ma quỷ liền bay tới bên cạnh nàng, điểm huyệt đạo của Sắt Sắt.
Bàn tay Mạc Tầm Hoan kiểm tra vết thương của Sắt Sắt một chút, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vũ khí có trên thiên lôi mai vàng này hắn cố ý dùng rất ít thuốc nổ, sẽ không khiến đối phương chết, chỉ có thể khiến đối phương bị thương nhẹ, được tạo ra chính là để đối phó với Sắt Sắt.
"Sắt Sắt, ai bảo võ công của ngươi cao vậy, nếu không ta cũng sẽ không dùng đến vũ khí mai vàng thiên lôi quý giá này!” Mạc Tầm Hoan mỉm cười nói, nụ cười kia dưới ánh đuốc sáng rực, hết sức khuynh thành.
"Tiểu thư" Tử Mê thét lên một tiếng, chạy về phía Sắt Sắt. Trữ Phóng cùng Mã Dược cũng nhìn thấy Sắt Sắt bị bắt, nhất thời đều nổi điên lên chạy về phía nàng.
"Vương thượng, viện binh ngoài đảo rất mạnh, chúng ta mau chóng rời đi thôi! Nếu không chỉ sợ tối nay sẽ không đi được." Ninja bên cạnh Mạc Tầm Hoan cứng giọng nói.
Mạc Tầm Hoan ôm lấy Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có vài bóng dáng đang nhanh chóng đuổi theo. Khóe môi hắn nhếch lên, mỉm cười nói: "Sắt Sắt, xem ra có người đối với ngươi thật sự là tình sâu ý nặng." Nói xong, hẳn thả người bay lên, lướt qua cánh rừng, chạy gấp về phía bờ biển.
Sắt Sắt bị Mạc Tầm Hoan ôm vào ngực, nhìn về phía xa xa, người đuổi theo cách đó không xa là Táng hoa công tử Thiết Phi Dương. Thì ra Dạ Vô Yên quả nhiên phái người ẩn mình ở đây để bảo vệ nàng, đáng tiếc viện binh của hắn lại không thể cứu được nàng.
Nhưng các cướp biển trên đảo đã được an toàn.
Mạc Tầm Hoan kết hợp kinh công cùng hai cánh sau lưng, bay vọt với tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát sau đã chạy tới bờ biển, đang ở trong vòng bảo vệ của một nhóm Ninja, trên một con thuyền.
"Lan Đường, truyền lệnh xuống nói bọn họ rút lui, nếu không toàn quân sẽ bị tiêu diệt…”
Mạc Tầm Hoan nói lạnh lùng nói.
Tên Ninja gọi là Lan Đường kia bình tĩnh lên tiếng, liền truyền mệnh lệnh của Mạc Tầm Hoan xuống. Sau đó hắn ngồi ở trên thuyền, không biết xoay cơ quan kia thế nào mà chiến thuyền lập tức giống như một cái vỏ sò kép lại rồi chậm rãi chìm xuống đáy biển.
Quả nhiên là thuyền ngầm, như vậy người bốn năm trước cứu nàng quả nhiên là Mạc Tầm Hoan.
Thuyền ngầm chìm xuống mặt nước ước chừng khoảng năm thước liền bắt đầu chạy về phía trước, vì đang ở trong nước, tốc độ của thuyền ngầm đã bị lực cản của nước biển nên chạy cũng không nhanh lắm. Nhưng lại đủ để có thể đào thoát khỏi sự công kích bên ngoài, bởi vì dưới đáy biển tối đen, từ trên mặt nước căn bản không thể tìm thấy tăm hơi của thuyền ngầm. Thuyền ngầm quả nhiên là con thuyền thích hợp để chạy trốn!
Sắt Sắt không còn sức lực tựa vào vách thuyền, sắc mặt tái nhợt, trong lòng dâng lên đủ mọi loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Thực hiển nhiên hôm nay Mạc Tầm Hoan bất ngờ tập kích đảo Thủy Long với mục đích chủ yếu chính là bắt nàng rồi thuận tiện chiếm cứ đảo Thủy Long để xóa mọi tai họa ngầm.
Bốn năm trước, tên cướp biển Tây Môn Lâu chiếm cứ nước nhà của hắn, hiện tại hắn chiếm cứ đảo Thủy Long là chỗ trú thân của các cướp biển! Uổng cho nàng bốn năm trước đã từng phái binh giúp đỡ hắn giành lại quốc gia, nay hắn báo đáp nàng như vậy sao?!
"Đang nghĩ gì vậy?" Mạc Tầm Hoan đi đến bên cạnh Sắt Sắt, cười nhẹ nhàng, khuôn mặt ngọc vẫn là một tuyệt sắc khuynh thành, vẻ mặt cũng cực kì thản nhiên.
Hắn lấy từ chiếc túi ra một lọ thuốc mỡ, sau đó lấy ra một chiếc khăn trắng, cẩn thận vạch quần áo, lột trần bờ vai phải của Sắt Sắt, tẩy rửa vết thương cho Sắt Sắt, sau đó thoa lên một lớp thuốc mỡ, rồi lại băng bó lại cho Sắt Sắt.