https://truyensachay.net

Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 132: Điệp luyến hoa 32

Trước Sau

đầu dòng
Khuôn mặt trước mắt kia, cảnh đẹp ý vui đủ để làm người khác nhìn không chớp mắt, đến mất hồn mất vía. Tuy nhiên Sắt Sắt khẽ hạ mi xuống, không để ý đến sự tồn tại của hắn.

Mạc Tầm Hoan không chịu được vẻ lạnh lùng của Sắt Sắt, hắn băng bó vết thương cho Sắt Sắt xong, vươn ngón tay dài như ngọc, động tác mềm nhẹ vén những sợi tóc rối của Sắt Sắt ra phía sau tai, ngón tay dài thon thả lướt qua mặt Sắt Sắt, cuối cùng dừng trên đôi môi đang hơi run run của Sắt Sắt, vuốt ve.

Sắt Sắt bị điểm huyệt nên dù muốn động đậy cũng không thể, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm Hoan.

Khóe môi Mạc Tầm Hoan vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhưng trong mắt lại có hai ngọn lửa đang bùng cháy. Khi ánh mắt chạm phải ánh mắt phẫn hận của Sắt Sắt, Mạc Tầm Hoan chậm rãi thu bàn tay lại, yên lặng nhìn Sắt Sắt.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khiến nàng không rõ ý đồ của hắn. Thật lâu sau hắn bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười, sâu xa than thở một tiếng: "Sắt sắt, ta rốt cuộc không thể có được tình yêu của nàng!"

Hắn cũng từng có ý muốn tiếp cận nàng, chiếm được sự ưu ái của nàng, mà nàng lại chưa từng cho hắn cơ hội. Nhưng đêm nay hắn lại tự tay biến tất cả những kì vọng cùng hy vọng thành tuyệt vọng. Cả đời này hắn vĩnh viễn không thể có được tình yêu của nàng. Thế thì một khi đã như vậy cứ đơn giản để nàng hận đi. Tối thiểu hận cũng là một loại tình cảm, một loại tình cảm làm cho người khác khắc cốt ghi tâm!

Sắt Sắt nghe xong lời của Mạc Tầm Hoan, nhịn không được cười lạnh thành tiếng. Nam nhân tàn nhẫn này còn có thể nhắc đến chữ "yêu" sao, nàng thật sự hoài nghi hắn hiểu được nghĩa của từ yêu này? Hắn biết cái gì là yêu sao?

Nhìn dung nhan đẹp như một vầng trăng tỏ của hắn, nụ cười mê hồn như cây thuốc phiện, cảnh tượng ở chung một chỗ với hắn chuyển động trong tâm trí nàng như tia chớp.

Lần đầu gặp mặt tại vương tôn yến, gặp lai trong sòng bạc, tá túc tại phố đông, biểu diễn trên phố xá, khi sánh vai trong trận chiến trên biển, tất cả giống như mới diễn ra hôm qua. Sự lạnh nhạt của hắn từng khiến cho nàng thưởng thức, sự cao thượng của hắn từng khiến cho nàng khâm phục, tài hoa của hắn từng làm cho nàng tán thưởng, những việc hắn đã trải qua từng làm cho nàng đau lòng. Thì ra tất cả những thứ từng khiến nàng thưởng thức tán thưởng, chẳng qua cũng chỉ là vẻ bề ngoài hư vô, nội tâm của hắn thì ra lại đen tối đến nỗi nàng chưa bao giờ chạm đến được.

Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, nàng thật sự khó tin được hắn lại là người như vậy!

"Mạc Tầm Hoan, bốn năm trước dưới nhai Hắc Sơn là ngươi đã cứu ta, đúng không? Ngươi chính là người mặc áo xanh, cưỡi thuyền ngầm đưa ta đến thôn Điền gia, sau đó trước khi ta tỉnh lại đã rời đi." Sắt Sắt lạnh giọng hỏi.

Vẻ mặt Mạc Tầm Hoan hơi nghiêm trọng, than nhẹ một tiếng nói: "Không sai, là ta. Chuyện tới nước này cũng không có gì phải giấu giếm nữa!"

"Như vậy Trầm Ngư cũng là người của ngươi? Vợ chồng Điền thị ở thôn Điền gia căn bản không có người con gái nào, vì để che dấu sự thật ngươi lại có thể giết hại toàn bộ người trong thôn. Ngươi thật quá tàn nhẫn?! Khi ngươi phát hiện ta và Dạ Vô Yên đã bắt đầu hoài nghi Trầm Ngư, ngươi lại để cho nàng giả vờ truyền tin tức ra ngoài đem sự việc giá họa cho Dạ Vô Nhai, do đó khiến chúng ta nới lỏng cảnh giác đối với ngươi. Còn ngươi vào lúc này đột nhiên tập kích đảo Thủy Long!" Sắt Sắt lạnh lùng nói.

Thì ra ngay cả việc Trầm Ngư trốn và chết đi cũng được tính toán kĩ lưỡng, Trầm Ngư lại không tiếc dùng cái chết để giá họa cho Dạ Vô Nhai với mục đích khiến họ nới lỏng cảnh giác, làm cho họ nghĩ rằng tấm bản đồ bố phòng kia căn bản vẫn chưa bị lộ ra ngoài nhưng thật ra trước đó đã sớm lọt vào tay của Mạc Tầm Hoan.

Sắt Sắt rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười kia của Trầm Ngư trước khi ra đi, nàng ta chính là vui sướng vì đã hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử giao phó, đồng thời trong lòng lại có một chút áy náy đối với nàng.

Đó có lẽ chính là tâm tình của nàng ta trước khi ra đi!

"Đúng vậy, Trầm Ngư căn bản không phải con gái của vợ chồng Điền thị, nàng chính là người của Y Mạch quốc chúng ta. Cha mẹ nàng khi Y Mạch quốc bị Tây Môn lâu xâm chiếm đã bị cướp biển sát hại!" Mạc Tầm Hoan nói nhàn nhạt, lúc nhắc đến chuyện sống chết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Sắt Sắt cảm thấy lạnh trong lòng, thì ra Trầm Ngư quả nhiên là một cô nhi, cha mẹ của nàng đúng là bị cướp biển sát hại. Trầm Ngư phỏng chừng cũng rất hận cướp biển, nhưng Tây Môn lâu cùng thuộc hạ cướp biển của hắn năm đó xâm chiếm Y Mạch quốc sớm đã bị giết tại trận hải chiến kia. Còn đêm nay những người chết trận đều là những cướp biển vô tội.

"Bốn năm trước, vì sao ngươi lại cứu ta, nếu một chuỗi âm mưu kia ngươi dùng để khơi mào thù hận giữa Dạ Vô Yên và Hách Liên Ngạo Thiên, vậy vì sao không trực tiếp để ta chết đi?" Sắt Sắt hỏi không chớp mắt, nàng cảm thấy hơi khó hiểu, nếu nàng chết đi chẳng phải lại càng chấn động sao!

Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt không chớp mắt, ánh mắt hơi hơi nheo lại, ẩn chứa vẻ u oán không dễ nhìn thấy.

"Sắt Sắt, nàng cảm thấy ta có thể bỏ mặc cho nàng chết đi sao?" Hắn nhẹ giọng nói.

"Trên đời này, ngươi còn có gì để luyến tiếc sao?" Sắt Sắt hé mắt cười lạnh hỏi.

Mạc Tầm Hoan hơi ngẩn người một chút, đúng vậy, trên đời này không có gì hắn không thể bỏ qua.

Khi quốc gia của hắn bị cướp biển chiếm lĩnh, khi hắn giống như một con chó bị cướp biển đuổi giết phải trốn chạy khắp nơi, khi hắn kêu trời không được, không có nơi nào để cầu cứu, khi thân thể đứa em trai nhỏ nhắn của hắn bị treo lên, mặt đầy máu tươi nhìn hắn, khi tỷ tỷ của hắn từ trên lầu nhảy xuống dưới tắt thở bỏ mình, khi hắn nhìn thấy phố xá phồn hoa ngày xưa, khắp nơi đều là thi thể con dân của hắn, giây phút đó hắn đã thề, hắn phải bày ra âm mưu quan trọng nắm lại thiên hạ này, chỉ khi nào hắn trở nên lớn mạnh mới không bị kẻ khác khi dễ. Một Y Mạch đảo quốc nho nhỏ căn bản không đủ để dung thân. Để đạt được mục đích này, tất cả đều có thể bỏ mặc, cho dù có phải hy sinh đều đáng giá.

Năm đó hắn cứu nàng từ đáy vực cũng không phải do mềm lòng, mà để ngày sau có thể triệt để lợi dụng nàng đả kích tâm tình của Dạ Vô Yên.

Nhưng khi nhìn thấy nàng rớt xuống đáy vực, mình đầy thương tích đang hấp hối, trong lòng hắn vẫn đau. Hắn mấy ngày mấy đêm không hề yên giấc, mời một đại phu tốt nhất để trị thương cho nàng. Thậm chí ngay cả đứa con trong bụng nàng cũng tận lực bảo vệ nó. Cho đến khi thương thế của nàng sắp lành lại, sắp tỉnh dậy, hắn mới ý thức được hắn có lẽ nên rời đi, không thể để cho nàng biết được hắn đã cứu nàng.

"Ngươi giữ lại mạng của ta, không phải là không muốn ta chết mà bởi vì ngươi muốn lợi dụng ta. Ngươi vốn nghĩ rằng ta ngã xuống vách núi nên tất sẽ trở mặt thành thù với Dạ Vô Yên, lãnh đạo đám cướp biển tìm cơ hội trả thù. Nhưng ngươi đã sai lầm rồi, tuy rằng ta hận Dạ Vô Yên nhưng lại không muốn trả thù hắn. Cho nên người đành phải lợi dụng ta. Nếu ta đoán đúng, Mặc Nhiễm cũng không phải người thái tử phải tới, mà là người của ngươi, đúng không?"

"Sắt Sắt, nàng thật thông minh, mỗi cử động của ta nàng đều đoán đúng rồi. Mặc Nhiễm quả thật là người của ta, ta hao phí bốn năm tâm huyết, mới tạo ra được một khuôn mặt giống nàng như đúc, chỉ đáng tiếc là khí chất vẫn không đủ, vẫn bị nhìn ra được." Mặc Tầm Hoan than nhẹ một tiếng, ngồi nghiêng mình trên giường, thong thả nói.

"Mặc Nhiễm rốt cuộc là ai?" Sắt Sắt nhìn không chớp mắt hỏi, nếu Mạc Tầm Hoan nói là do hắn tạo ra, như vậy nàng ta không phải là người sinh ra đã giống với mình.

"Là người bên cạnh ta, nàng đã gặp qua." Mạc Tầm Hoan nói nhàn nhạt.

Nàng đã gặp qua? Nàng chỉ gặp qua thị nữ của hắn, Anh Tử, còn có Nhã Tử. Chẳng lẽ là người bị hủy dung Anh Tử?

"Chẳng lẽ là Anh Tử?" Sắt Sắt kinh ngạc nói. Năm đó, nàng tá túc ở phố đông, sau đó rời bến, lại cùng các nàng đi trên một chiếc thuyền, ở trên biển phiêu dạt mấy ngày, nàng ta đối với lời nói cử chỉ của nàng đều đã cực kì quen thuộc, cũng không có gì lạ khi có thể bắt chước giống như vậy.

Mạc Tầm Hoan nhíu mày, gật đầu với Ninja ngồi bên cạnh, Ninja kia đưa tay cởi khăn đen trùm trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tương tự với khuôn mặt Sắt Sắt.

Không nghĩ tới Ninja này lại là Anh Tử, lại nhìn thấy khuôn mặt giống mình như vậy, trong lòng Sắt Sắt vẫn có chút khó hiểu, tuy rằng đã biết được khuôn mặt này thật ra là giả.

Ngày đó ở phủ Tuyền vương, Mặc Nhiễm, hiện tại phải gọi là Anh Tử, nàng ta hạ độc nàng, làm cho nàng không thể vận công, thiếu chút nữa đã hại chết Triệt nhi. Nàng ta vốn là một nữ tử tốt trong mắt Sắt Sắt nhưng nàng ta lại đối với nàng nhẫn tâm như thế.

Lòng người, thật quá phức tạp!

"Như vậy, ngày đó ta đến phủ Tuyền vương để trộm thuốc giải hàn độc, người mặc áo đen tập kích ta ở con ngõ nhỏ kia cũng là ngươi!" Sắt Sắt thở dài nói.

Mạc Tầm Hoan một tay vuốt đầu, không nói gì, hơi hơi gật đầu.

Nói như vậy, Y Lãnh Tuyết cũng là người của ngươi!" Sắt Sắt nói lạnh lùng.

"Nàng ta không phải là người của ta, chúng ta cùng lắm cũng chỉ lợi dụng nhau mà thôi." Mạc Tầm Hoan thoáng nhìn qua Sắt Sắt, nói bình tĩnh: "Bởi vì mục đích của chúng ta giống nhau, đều không hy vọng nàng cùng Dạ Vô Yên hạnh phúc, chỉ như thế mà thôi!"

"Các ngươi, khi nào thì bắt đầu hợp tác?" Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

"Đó là vào một lần kia, ta ở trong phủ cướp nàng ta đi, ở trên đường thì hợp tác."

Trên mặt Sắt Sắt nhịn không được hiện lên vẻ tức giận vô cùng, thì ra âm mưu tại lần ở nhai Hắc Sơn đó, Y Lãnh Tuyết cũng tham dự, mà nàng lần đó còn cứu nàng ta một mạng, còn tiểu thư ở Trương phủ kia, thì ra cũng chính là do Mạc Tầm Hoan giả trang. Hắn làm cho nàng hôn mê, sau đó bắt Y Lãnh Tuyết đi, lại giá họa cho nàng."

"Mạc Tầm Hoan, rốt cuộc ngươi muốn gì?" Sắt Sắt nhìn nhìn nam tử trước mặt thản nhiên cười gượng, sâu trong lòng như băng tuyết, lạnh giọng hỏi: "Nam Việt?"

Mạc Tầm Hoan thản nhiên cười cười, từ chối trả lời!

Sắt Sắt im lặng!

Nếu như hắn hoàn toàn thao túng Dạ Vô Trần, như vậy cũng chẳng khác nào đã làm hoàng đế Nam Việt, toàn bộ Nam Việt cũng đã nằm trong túi hắn.

"Mạc Tầm Hoan, ngươi có quá nhiều mưu đồ, vì đạt được mục đích của mình lại hại nhiều người như vậy. Dân chúng trong thôn Điền gia có tội gì, cướp biển đảo Thủy Long đều vô tội, vì mục đích của mình ngươi đã giết nhiều người vô tội như vậy, lòng có thể bình an được sao?"

"Sắt Sắt, ta biết nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được ta, bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của ta, ta từng là một kẻ mất nước, Trầm Ngư, Anh Tử, Nhã Tử, quốc dân của ta, thậm chí là ta, chúng ta đều la tử sĩ."

Tử sĩ?!

Sắt Sắt nghe xong sửng sốt. Nàng nhìn lại bóng dáng Mạc Tầm Hoan, lúc này trên khuôn mặt hắn mang theo một vẻ quyết liệt thê lương, còn Anh Tử bên cạnh hắn lại dùng ánh mắt tôn thờ cùng sùng kính nhìn hắn, có lẽ ở trong mắt các nàng, hắn chính là một quân vương anh minh.

Sự thật đã chứng minh, Anh Tử có khuôn mặt giống nàng này vẫn còn rất hữu dụng. Hai ngày sau khi thuyền chạy xa, vì đánh lạc hướng truy đuổi của Thiết Phi Dương cùng Phượng Miên, Mạc Tầm Hoan đã cho Anh Tử đổi lấy quần áo trên người Sắt Sắt, ngồi trên một chiếc thuyền ngầm khác rời đi.

Thuyền ngầm ở trên mặt biển chạy thêm mười ngày nữa mới cập bến. Sắt Sắt vốn tưởng rằng Mạc Tầm Hoan sẽ mang nàng về Y Mạch đảo quốc, nhưng hắn lại mang nàng đến Phi thành của Nam Việt, càng khiến cho nàng ngạc nhiên là hắn lại để nàng ở lại trong hoàng cung.

Trong lòng Sắt Sắt nhất thời cảm thấy chán chường cực kì, vốn nghĩ Mạc Tầm Hoan sẽ đem nàng nhốt lại, là nhà tù cũng tốt, mặc kệ thế nào từ từ cũng sẽ có cơ hội chạy thoát, nhưng ngàn vạn lần chưa từng dự đoán được, hắn lại đưa nàng vào hoàng cung của Nam Việt.

Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ muốn chạy thoát ra ngoài cũng không phải dễ dàng, mà thuộc hạ của nàng muốn vào hoàng cung cứu nàng ra cũng không phải chuyện dễ.

Sắt Sắt bị giam trong một khoảng sân, khoảng sân này ở nơi nào trong hoàng cùng Sắt Sắt cũng không rõ.

Mạc Tầm Hoan đã giải huyệt đạo cho Sắt Sắt, nhưng lại cho nàng uống nhuyễn cân tán, đừng nói là vận công ngay cả đi lại cũng đều cảm thấy cả người mềm nhũn, Sắt Sắt chỉ có thể ngồi ở trong viện, nhìn ra bức tường viện ở phía xa xa, ngày xưa chỉ nhảy lên đã có thể vượt qua bức tường, lúc này nhìn lại cao đến không ngờ. Ngoài cửa viện, cấm vệ quân trong cung đứng trang nghiêm, dáng người cao ngất, nhìn lại nghiễm nhiên chính là từng lớp phòng vệ chắc chắn.

Năm nay mùa đông ở Phi thành đến sớm hơn năm ngoái, rất nhanh đã đến tháng chạp, khí hậu ngày càng lạnh. Trời luôn âm u không lúc nào trong xanh, không trung bao trùm không khí u ám ảm đạm, nặng nề đặt trên đỉnh đầu mọi người, khơi gợi nơi lòng người một loại cảm giác bức bối. Thời tiết như thế và lòng người cũng như thế. Còn cung nữ được phái tới hầu hạ Sắt Sắt, ước chừng cũng nhận được lệnh của Mạc Tầm Hoan, không người nào dám nói chuyện, tất cả đều rất cẩn thận.

Trong những cung nữ đó còn có thị nữ Nhã Tử của Mạc Tầm Hoan, nàng mặc trang phục của cung nữ Nam Việt, dịu dàng hiểu lễ, giả làm cung nữ trông rất giống. Nàng mỗi giây mỗi phút đều cùng Sắt Sắt như hình với bóng, ngay cả buổi tối cũng ngủ cùng giường trong phòng Sắt Sắt, nhưng thật ra rất tận chức trách.

Sắt Sắt đã chứng kiến sự trung thành của Trầm Ngư cùng Anh Tử và những tử sĩ với Y Mạch quốc, nên đối với sự giám thị nàng chặt chẽ của Nhã Tử cũng không kinh ngạc nữa.

Thật ra Mạc Tầm Hoan cùng không ngược đãi Sắt Sắt, trước tiên không giam nàng vào nhà lao cũng không để nàng thiếu ăn, chỗ ở của nàng cũng đặt lò lửa không để nàng bị lạnh, chỉ giam cầm tự do của nàng.

Sắt Sắt ở trong cung không có tin tức của Dạ Vô Yên, cũng không biết trận chiến với năm mươi vạn binh mã kia là thắng hay bại. Trên đỉnh đầu vĩnh viễn chỉ có khoảng trời bằng miệng giếng, trừ bỏ cái này không có thứ gì khác.

Nhưng Sắt Sắt biết những ngày như vậy chỉ là tạm thời, Mạc Tầm Hoan bắt nàng tới đây cũng không phải vô duyên vô cớ nuôi dưỡng nàng.

Đêm.

Ngoài phòng gió rất lạnh, trong phòng lại là một mảnh lo lắng.

Sắt Sắt ngồi dựa vào trên thành giường, vẻ mặt suy ngẫm.

Nàng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Mạc Tầm Hoan ở bên người Dạ Vô Trần có thân phận gì?

Dạ Vô Trần lại đến đây, tột cùng chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ hắn không biết Mạc Tầm Hoan là người lòng lang dạ thú sao? Hay hắn đã hoàn toàn bị Mạc Tầm Hoan khống chế? Mạc Tầm Hoan là quốc quân vương lại có thể ở trong hoàng cung tùy ý đi lại! Hắn chẳng phải nên vì tổ tông tiếp nối giang sơn, chẳng lẽ lại chắp tay dâng tặng cho người khác sao.

Nhưng càng nghĩ, Sắt Sắt lại càng không thể hiểu chỉ tự mình gật đầu một cái.

Âm thanh của đồng hồ nước xa xa truyền đến, đã là canh hai rồi, trời vào đông nên ban ngày vốn rất ngắn, chỉ canh hai mà bên ngoài trời đã tối đen như mực.

Sắt Sắt chuyển mình đang định đi nghỉ thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Một thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Nhã cô nương, Hoàng Thượng đến!"

Nhã Tử đứng thẳng dậy, vẻ mặt kinh ngạc, dường như nàng ta cũng không dự đoán được Dạ Vô Trần sẽ đến nơi này.

Cửa phòng bị thị vệ mở ra, gió lạnh thổi vào, cái lạnh giống như có thể xâm nhập vào tận xương. Dạ Vô Trần khoác áo choàng rất nặng màu vàng xuất hiện ở cửa. Bên trong áo choàng là áo Long bào màu vàng, dưới đèn chiếu sáng thân mình càng thêm chói mắt, làm cho Dạ Vô Trần tăng thêm vài phần khí chất đế vương cao quý.

Nhã Tử bước lên trước, quỳ xuống. Giọng Dạ Vô Trần nói nhàn nhạt hãy bình thân, con ngươi đen lập tức nhìn về hướng Sắt Sắt.

"Giang Sắt Sắt, ngươi quả nhiên ở trong này!" Dạ Vô Trần trầm giọng nói.

"Hoàng Thượng, ta tới nơi này đã ba ngày, ngài lại không biết sao?" Sắt Sắt từ trên giường chậm rãi đứng dậy, nghiêm lại nói. Ánh nến tỏa ra ánh sáng nhạt chiếu vào đồng tử màu nâu tuyệt đẹp trong mắt nàng một cách rõ ràng, ánh mắt như con dao nhỏ sâu thẳm, dường như phản chiếu ngàn vạn tia sáng của ngàn vạn sinh vật trong cuộc sống.

Dạ Vô Trần nghe được trong lời nói của Sắt Sắt có ý trào phúng, nhưng thật ra một chút cũng không cho là đúng, hắn yên lặng khoanh tay đứng trước Sắt Sắt, hừ lạnh một tiếng nói: "Người đâu, đem nàng áp giải đến hình bộ trong đại lao!"

Nhã Tử nghe vậy, nghiêm giọng nói: "Hoàng Thượng, Giang cô nương có thân phận đặc biệt, mong Hoàng Thượng cân nhắc!"

Mặt Dạ Vô Trần chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt, nhíu mày, thật lâu sau cười lạnh nói: "Thật ra trẫm đã quên, ngươi là nữ nhân mà lục đệ yêu nhất. Thật sự tốt lắm, tốt lắm!" Hắn nói liên tục hai tiếng tốt lắm, dừng một chút, nheo mắt lại nói, "Giang Sắt Sắt, ngươi muốn biết tình trạng của lục đệ hiện nay như thế nào không?"

Trong lòng Sắt Sắt nhất thời bị kiềm hãm, nghe giọng điệu của Dạ Vô Trần dường như tình trạng trước mắt của Dạ Vô Yên không tốt lắm, nàng cố hết sức áp chế sự kinh hoàng dưới đáy lòng, vờ như không chút để ý nói: "Để Hoàng Thượng chê cười rồi, trước mắt dân nữ cùng Dạ Vô Yên sớm đã không còn chút quan hệ gì, sống hay chết của hắn ta tuyệt không muốn biết."

Dạ Vô Trần mỉm cười nói: "Mặc kệ như thế nào, các ngươi cũng coi như từng là một đôi vợ chồng, nghe một chút cũng không sao. Trữ Phóng, đem tình hình của Tuyền vương nói cho Giang cô nương nghe!"

"Dạ!" Trữ Phóng nói cung kính.

"Mười lăm vạn binh mã của Tuyền vương đã bị Thánh Thượng phái năm mươi vạn binh mã vây khốn ở trong hoàng thành, Tuyền vương chậm chạp không dám ứng chiến, sắp tới sẽ phá thành bắt giữ Tuyền vương!" Trữ Phóng hiện nay đã là thái giám tổng quản của Dạ Vô Trần, nghển cổ họng cao giọng nói.

"Phải không, dân nữ xin chúc mừng Hoàng Thượng." Tuy rằng giờ phút này trong lòng của nàng thực sự đã loạn cả lên nhưng trên mặt vẫn còn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Dạ Vô Trần liếc mắt một cái thấy sắc mặt Sắt Sắt không chút sợ hãi, ánh mắt thoáng qua một tia âm trầm, "Khá lắm, thật là một kẻ vô tình, nhanh như vậy đã không còn lưu luyến gì nữa. Uổng cho mấy năm nay lục đệ đối với ngươi vẫn luôn chung tình thắm thiết, vậy hiện tại người trong lòng ngươi là ai?"

Nàng vô tình cũng tốt, nàng không lưu luyến cũng tốt, chuyện gì cũng chẳng liên quan đến Dạ Vô Trần? Hắn đường đường là hoàng đế, trước mắt không đi quan tâm chiến sự, không đi lo cho nước cho dân, lại hỏi nàng trong lòng thích ai? Việc này làm sao giống vua của một nước!? Thật sự là chuyện buồn cười.

"Việc riêng của dân nữ nếu so với việc quốc gia to lớn thật sự quá bé nhỏ không đáng kể, không dám nhọc lòng Hoàng Thượng lo lắng. " Sắt Sắt lạnh lùng nói, nghĩ tốt nhất nên chọc giận Dạ Vô Trần đưa nàng vào đại lao cũng tốt.

Dạ Vô Trần nghe vậy hiển nhiên rất tức giận, hắn chỉ vào Sắt Sắt nói: "Giang Sắt Sắt, người dám chống đối trẫm. Người đâu, đem nàng áp giải đến……" Lời còn chưa dứt hắn bỗng nhiên dừng lại, suy tư một lát liền cất giọng lạnh lùng nói, "Thôi, hôm nay trẫm tạm thời giữ lại một mạng cho ngươi."

Hắn xoay người vội vã rời đi, Trữ Phóng thấy thế cuống quít đi theo. Đợi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở trong viện, Nhã Tử liền đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Sắt Sắt ngồi trên giường, lòng lo lắng như lửa đốt.

Năm mươi vạn binh của Dạ Vô Yên thật sự đang bị vây khốn sao? Nhưng trong lòng nàng vẫn tin tưởng Dạ Vô Yên, dù sao hắn cũng từng chinh chiến nhiều năm, lại nói đây có lẽ là mưu kế ứng chiến của hắn, không cần lo sợ.

"Cô nương, nghỉ ngơi sớm chút đi!" Nhã Tử nhẹ giọng nói.

Sắt Sắt thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đứng dậy đi nghỉ ngơi. Chỉ là một đêm nay ngủ không tốt lắm, trong mộng nàng thấy cả người Dạ Vô Yên toàn mau tươi. Sắt Sắt vài lần từ trong mộng bừng tỉnh, cả người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên dự cảm có điềm xấu.

Cuối cùng một lần bừng tỉnh, nghe tiếng trống sang canh thì đã là canh bốn.

Nàng ngồi bật dậy, tuy rằng trong phòng rất ấm ấp nhưng nàng vẫn cảm được một tia lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Vấn đề khó khăn rườm rà cùng sự lo lắng như một đám hỗn loạn đang quấn lấy nhau trong tâm trí nàng, tầng này đến tầng khác.

Trong bóng tối, Nhã Tử cũng đã tỉnh, bóng dáng nàng ta đứng dậy giống như một thợ săn, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giám thị từng cử động của Sắt Sắt.

Sắt Sắt cười lạnh, trước mắt nàng không thể dùng nội lực, không thể nghi ngờ đã trở thành một người bình thường, thế nhưng Nhã Tử vẫn còn cảnh giác như thế. Chẳng lẽ còn sợ nàng chạy ra ngoài sao, mà cho dù nàng định chạy chỉ sợ cũng không thể ra khỏi viện này được.

Ngoài cửa sổ tiếng gió rất lớn, xem ra ngày mai có lẽ sẽ có tuyết, Sắt Sắt nghĩ đang định muốn nằm xuống. Ánh mắt bỗng nhiên bị kiềm hãm, chỉ thấy cửa sổ bịt kín bỗng nhiên bị người ở ngoài mở ra, một bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào, với tốc độ cực nhanh như sấm sét đánh úp về phía Nhã Tử.

Nhã Tử phản ứng cũng rất nhạy bén, cầm lấy bảo kiếm bên cạnh người, liền chặn được thế tập kích sắc bén đầu tiên của người vừa tới. Đồng thời cao giọng la: "Người đâu, có ……"

Một câu còn chưa nói xong, đúng lúc bị người vừa tới đâm trúng, âm thanh nhất thời giống như bị nghẹn lại rồi im bặt.

Nhưng âm thanh của Nhã Tử đã kinh động đến thị vệ bên ngoài và cung nữ ở phòng cách vách. Trong nháy mắt đã nghe được bên ngoài có người vội vàng chạy tới.

Người vừa tới dường như chưa từng dự đoán được Nhã Tử lại tỉnh dậy đã có thể đưa thị vệ tới.

Hắn bước nhanh tới trước mặt Sắt Sắt, nhẹ giọng nói: "Theo ta đi!" Một phen túm lấy Sắt Sắt, liền từ cửa sổ chạy trốn ra ngoài, ôm cả vòng eo Sắt Sắt nhảy lên trên mái hiên.

Nương theo ánh trăng cùng ngọn đèn trong hoàng cung, Sắt Sắt nhìn người tới một thân áo quần đen, từ khăn đen che mặt lộ ra bên ngoài là đôi mắt lạnh với ánh mắt sắc bén. Người nọ không nhìn Sắt Sắt, ánh mắt sắc bén dừng ở điện Chiêu Dương.

Gió lạnh đập vào mặt, khí lạnh tập kích người. Sắt Sắt phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy chung quanh đều có cấm vệ quân dũng mãnh qua lại, lúc này Sắt Sắt mới biết nàng đang ở trong sân, là một chỗ của vườn ngự uyển bên trong cái sân nho nhỏ. Mà chỗ vườn ngự uyển này, thế nhưng đến hoàng đế cũng đang ở điện Chiêu Dương, không ngờ Mạc Tầm Hoan cũng ở tại vườn ngự uyển này.

Nơi này, toàn bộ hoàng cung đều có thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, bây giờ nàng không thể thi triển võ công nên người vừa tới muốn mang nàng rời đi chỉ sợ rất khó.

Nhưng vào lúc này chỉ thấy trong chính điện của điện Chiêu Dương có ngọn lửa cháy lên, theo hướng gió thổi, lập tức chạy trốn.

Trong lúc nhất thời cấm vệ quân cùng cung nữ thái giám hô loạn lên chạy đi, có người kêu cứu giá, có người kêu cứu hỏa, cấm vệ quân liền chạy tới hướng điện Chiêu Dương. Bên này đám cấm vệ quân liều chết tận trách nhiệm vẫn như trước vọt về phía bọn họ, xem ra những người này đều là tử sĩ của Mạc Tầm Hoan.

Người vừa tới đem Sắt Sắt bảo hộ sau người, tay rút kiếm ra khỏi vỏ cùng cấm vệ quân giao đấu cùng một chỗ, chiêu thức sắc bén tàn nhẫn, tuyệt không nương tay. Bức lui vài người đang ở gần, sau đó thi triển khinh công mang theo cả Sắt Sắt, từ một tòa mái hiên này nhảy đến một tòa mái hiên khác, như vậy thoát ra, chỉ chốc lát liền trốn ra khỏi vòng vây.

Nhưng chạy không được bao xa, ở đoạn đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện mười người quỷ dị, bọn họ giống như ma quỷ trong địa ngục, thân pháp linh động không thể tưởng tượng.

Lại là một phen chiến đấu gian khổ, tiếng binh khí va chạm, đánh nhau cùng với tiếng gió vù vù đan vào nhau, tấu thành một khúc nhạc câu hồn.

"Không thể tưởng được trong hoàng cung này còn có cao thủ như vậy mai phục, thật sự là làm người ta mở rộng tầm mắt!" giọng của Mạc Tầm Hoan từ trong bóng đêm truyền đến.

Sắt Sắt đưa ánh mắt lạnh nhìn lại, chỉ thấy trên người hắn mặc là quân phục cấm vệ, trên mặt hé ra mặt nạ che khuất khuôn mặt thật.

"Ngươi có lẽ không dự đoán được ta sẽ đột nhiên quay lại, ta đã sớm dự đoán được trong cung này còn có người của Dạ Vô Yên mai phục, nhưng không ngờ võ nghệ của ngươi lại cao như vậy, nói đi, ngươi là ai?" Hắn sâu kín hỏi.

Người tới cũng không trả lời, Sắt Sắt cách hắn rất gần, trong nháy mắt, nhận thấy được trên cơ bắp người hắn tự nhiên căng thẳng, hiện lên sát ý mãnh liệt, Sắt Sắt cũng rất muốn biết hắn là ai, nhưng trước mắt trong tình huống này không phải là thời điểm vạch trần thân phận của hắn. Tình thế trước mắt thấy được tối nay muốn bình an rời đi sợ là rất khó.

"Đa tạ ân tình đại hiệp cứu giúp, chỉ là với tình thế tối nay sợ khó có thể thoát thân. Ngươi đi trước đi!" Sắt Sắt nghiêm giọng nói.

Người tới nhìn kỹ tình thế trước mặt, biết được tối nay hắn sẽ không cứu nàng ra được, xem ra muốn cứu nàng cần phải tìm phương pháp khác.

Hắn rốt cục buông Sắt Sắt ra, thi triển khinh công thoát ra khỏi vòng vây. Mạc Tầm Hoan tiến nhanh tới, nắm lấy Sắt Sắt, đối với cấm vệ quân hạ lệnh: "Nhất định phải bắt được hắn!"

"Sắt Sắt, người kia là ai?" Mạc Tầm Hoan xoay người lại, lúm đồng tiền như hoa hỏi.

Giọng Sắt sắt nói lạnh lùng: "Làm sao ta biết được!"

Mạc Tầm Hoan nhíu mày, đôi mắt sáng như ngọc dừng ở Sắt Sắt, cười nhẹ nói: ''Ngươi không biết sao? Nhưng hắn cũng không trốn thoát khỏi hoàng cung này, trong chốc lát chúng ta sẽ biết hắn là ai!"
alt
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc