Ba người như lò xo lập tức đứng lên, chạy vào thuyền.
Chỉ thấy Trương Thiên Vũ đã tỉnh. Hắn hoảng hốt lung túng ngồi yên ở trên giường, tim đập hỗn loạn nhìn hai cô Hiểu Hiểu và Âu Dương Mạc Mạc, đang nằm cạnh bên một lúc lâu mới nói:
- Hiểu Hiểu, Mạc Mạc các cô?
Hiểu Hiểu và Mạc Mạc nhìn thấy có người tiến vào, cuống quít trốn vào trong chăn, sợ tới mức không dám ra.
- Hắn đã không sao rồi, ha ha...
Quỷ Y thấy bộ dáng Trương Thiên Vũ như vậy, cười lớn một tiếng, cùng Vu Thương Hải, Trí Thần rời khỏi thuyền.
Trương Thiên Vũ nhìn thấy chính mình và Hiểu Hiểu còn có Mạc Mạc ba người đều không có mặc quần áo, vẻ mặt rất xấu hổ. Hắn vừa được hai mươi tuổi, từ trước đến giờ chưa gặp qua chuyện xằng bậy này, một thanh niên cùng hai cô gái chui vào một cái chăn. Thật là chuyện kỳ lạ, hắn chuyện gì cũng không biết, chẳng lẽ hắn không còn là trai tân nữa rồi?
Trương Thiên Vũ nhấc tấm chăn lên muốn tìm kết quả của hắn dưới chăn, rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì, chỉ thấy hai cô gái trắng như tuyết ** trong chăn giống như rắn nước nằm trên giường, hai người một trái một phải gắt gao kẹp chặt hắn ở giữa. Khi Trương Thiên Vũ nhìn kỹ, không ngờ Mạc Mạc lại đoạt lấy chăn, hét toáng lên:
- Làm gì vậy? Còn chưa xem đủ sao?
- Đủ rồi, đủ rồi.
Trương Thiên Vũ nằm xuống, nhìn thấy Hiểu Hiểu buồn không lên tiếng, không khỏi lộ ra thần sắc thương hại, hắn vuốt ve tóc Hiểu Hiểu một chút hỏi:
- Hiểu Hiểu, Mạc Mạc, chúng ta rốt cuộc đã làm cái gì vậy?
Hiểu Hiểu dường như đặc biệt điềm tĩnh, cũng đặc biệt ngại ngùng, để cho mình nằm trong vòng tay của một người đàn ông, hơn nữa bên người còn có một cô gái khác, giờ phút này cô chỉ nóng lòng muốn tìm một cái động chui vào, có thể chưa có lời dặn dò của Quỷ Y, nên cô cũng không dám lộn xộn, chỉ là ôm chặt Trương Thiên Vũ, nép đầu thật sâu chôn vùi trong chăn.
I
- Làm cái gì? Anh là thằng ngốc hay là đồ ngớ ngẩn? Trương Thiên Vũ, em nói cho anh biết, từ giờ trở đi anh phải có trách nhiệm với em và Hiểu Hiều. Chúng tôi hai người hy sinh trinh tiết thiếu nữ chỉ vì cứu anh. Hiện tại em và Hiểu Hiểu khôngcòn là thiếu nữ nữa rồi, anh về sau phải đối xử tốt với tụi em, nếu không tụi em chết cũng không công bằng.
Âu Dương Mạc Mạc có thể không dịu ngoan như Hiểu Hiểu, lời nói thậm chí có chút mạnh mẽ. Dù sao Trương Thiên Vũ cái gì cũng không biết, quyết định vậy đi! Vừa lúc có thể che dấu sự thật chính cô không còn là thiếu nữ, người đàn ông tốt như vậy, có thể dựa dẫm thì nên dựa dẫm, cũng không thiệt thòi gì.
- Mạc Mạc.
Hiểu Hiểu thấy Âu Dương Mạc Mạc la to với Trương Thiên Vũ, trong lòng hơi áy náy, đang muốn ngăn cản Âu Dương Mạc Mạc, lại bị Âu Dương Mạc Mạc lấy tay che miệng lại.
- Cậu không cần nói gì hết. Tự tớ biết chừng mực, Thiên Vũ là của hai người chúng ta, hiện tại không quản giáo hắn tốt, về sau hắn đi ra bên ngoài làm loạn. Yên tâm đi, tớ sẽ không bắt nạt hắn.
- Anh Thiên Vũ, anh xem, Hiểu Hiểu vì anh mà đau lòng, anh về sau đừng có ra ngoài làm chuyện xằng bậy, nhé ông xã?
Choáng! Không ngờ kêu ông xã, Âu Dương Mạc Mạc quả thật là khéo léo, khó trách có người nói anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân, xem ra Trương Thiên Vũ khó qua khỏi cửa của hai mỹ nhân này. Hàn Hiểu Hiểu và Âu Dương Mạc Mạc một người dịu ngoan, một người mạnh mẽ, một người tình cảm mãnh liệt như lửa một người mềm mại dẻo dai. Cả hai đều e thẹn động lòng người, nằm sát hai mỹ nhân này, Trương Thiên Vũ về sau cũng coi như chịu đủ.
- Phải không? Yên tâm đi, Trương Thiên Vũ anh là người có ý thức trách nhiệm xã hội, hơn nữa anh làm sao có thể vứt bỏ hai em côi cút được?
Khi Trương Thiên Vũ nói lời này, hai tay không kìm nổi hắn làm việc cùng lúc, vội vàng. Hắn tay trái nâng Mạc Mạc, tay phải bắt lấy Hiểu Hiểu, cười đùa đùa nói:
- Cảm giác thật sướng, ừ!
Bỗng nhiên hắn lại nhíu mày tự nhủ nói:
- A? Hai người làm sao không giống nhau?
Khi cầm của Mạc Mạc Trương Thiên Vũ cảm thấy có chút đẩy đà mềm mại mà có vẻ thư giản, còn khi nắn của Hiểu Hiểu thì săn chắc và linh hoạt hơn.
Hai người nhìn thấy Trương Thiên Vũ không ngờ lại đang mỉm cười, hơn nữa tay chân cũng động đậy, không khỏi có chút kỳ quái. Sự lạnh lùng trên mặt hắn không còn nữa, trong ánh mắt nỗi hận thù cũng không có, cả người đột nhiên trở nên cởi mở ra, dường như người cũng không còn đứng đắn, đây là anh Thiên Vũ mà bọn họ quen biết sao? Hai người trong lòng suy nghĩ.
Hiểu Hiểu và Mạc Mạc nào biết đâu rằng, Trương Thiên Vũ sau khi trải qua một tai họa sinh tử, tính tình đột nhiên thay đổi lớn, hơn nữa dưới bàn tay diệu kỳ của Quỷ Y, khiến cho Trương Thiên Vũ thay đổi không ít, đây cũng chính là tất cả hy vọng của Quỷ Y.
- Hiểu Hiểu, Mạc Mạc, chúng ta như thế nào lại ở chỗ này? Anh nhớ rõ lúc trước anh bị súng bắn bị thương?
Trương Thiên Vũ nhớ lại tình hình đêm đó.
- Sự việc là như vậy ...
Hiểu Hiểu và Mạc Mạc kể cho Trương Thiên Vũ nghe về cuộc quyết đấu sống chết giữa hắn và Cuồng Long Hồ Nộ Hải, rồi hắn bị thương. Các cô nói Tiểu Trí Thần dùng thuốc nổ để ngăn chặn kẻ địch đuổi theo, sau lại gặp được Vu Thương Hải con rồng ở Hong Kong liều mình cứu giúp. Dưới trợ giúp của Vu Thương Hải đã đến được thuyền đánh cá của Quỷ Y, hai người dưới sự chỉ dẫn của Quỷ Y dùng nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ mới có thể cứu được hắn. Sau ba ngày mê man cuối cùng đã cứu được hắn.
Một loạt sự việc, nghe hai người kể tới êm tai, Trương Thiên Vũ tưởng như đang nằm trong mơ. Hai người chỉ có lược đi chuyện Hiểu Hiểu đi cầu xin Cuồng Long Hồ Nộ Hải. Trương Thiên Vũ rất cảm thán, nghĩ đến Hiểu Hiểu và Mạc Mạc hai người xả thân cứu giúp, không khỏi xúc động vạn phần, ôm chặt hai người vào trong lòng, thì thào nói:
- Anh Trương Thiên Vũ nhất định sẽ không phụ lòng đại ân của hai em, nếu có vi phạm lời thề, Trương Thiên Vũ sẽ chết không toàn thây.
- Phì, phì! Ai kêu anh thề.
Hiểu Hiểu và Mạc Mạc hai người đồng thời lấy tay bưng kín miệng Trương Thiên Vũ.
- Lần sau không được nói những điềm gở như vậy nữa.
Âu Dương Mạc Mạc hôn trên mặtTrương Thiên Vũ một cái, hì hì mỉm cười.
- A? Anh làm sao không đau nữa?
Hiểu Hiểu đột nhiên phát hiện vết thương trên người Trương Thiên Vũ đã chuyển biến tốt, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, thật sự kỳ quái?
- Vết thương do bị súng bắn của anh đâu?
Nghe Hiểu Hiểu vừa nói như vậy, Trương Thiên Vũ lúc này mới phát hiện, hắn sau khi tỉnh lại, không ngờ không còn cảm cảm thấy vết thương trên người đau đớn, chỉ để lại một vết sẹo lớn nhỏ như chén rượu, đây là chuyện gì? Chính hắn cũng mơ hồ.
- Quỷ Y.
Trương Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới Quỷ Y mà Hiểu Hiểu và Mạc Mạc nói, còn có vị Vu Thương Hải một con rồng ở Hong Kong cứu mạng hắn, đã bình an vô sự, còn không đi cảm ơn ân nhân cứu mạng, tri ân mà không báo đáp thì không phải là quân tử. Trương Thiên Vũ từ trên giường nhảy xuống, vỗ vào cái mông trắng như tuyết của Hiểu Hiểu và Mạc Mạc nói:
- Đi, các bà xã của anh, rời giường đi.
- Ăn cơm nào.
Trí Thần đột nhiên nhấc rèm cửa lên xông tới, nhìn thấy ba người đang mặc quần áo, cũng không lảng tránh, cười đùa nói:
- Anh Thiên Vũ, anh không sao nữa rồi?
Hiểu Hiểu và Mạc Mạc thét một tiếng kinh hãi.
- A! Sắc lang!
Rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, la to với Trí Thần:
- Đi ra ngoài, Trí Thần, mau đi ra.
Ai ngờ Trí Thần không có để ý đến các cô, ngược lại đến gần mép giường nói với Trương Thiên Vũ:
- Chúc mừng anh Thiên Vũ, trong phút chốc đã cưới được hai bà xã xinh đẹp như hoa như ngọc, mấy ngày nay anh em chịu khổ, anh ngược lại rất may mắn, trốn nơi quê nhà hưởng thanh phúc.
- Trí Thần, cảm ơn em đã cứu anh. Về sau nếu anh ăn nên làm ra thì cho cậu tha hồ chọn các em xinh đẹp. Muốn nhiều ít bao nhiêu đều được hết. Anh hai cô thì em tám cô mười cô nhé, thế nào?
Trương Thiên Vũ đã mặc quần áo, đi xuống giường..
- Mau dẫn anh đi gặp vị ân nhân cứu mạng.
- Ha ha... Không cần nữa! Người anh em!
Trương Thiên Vũ vừa bước ra, bên ngoài khoang thuyền đột nhiên vang lên một trận cười sảng khoái.