Lâm Minh Kiều da đầu tê dại, cảm giác mình đang bị một con sói đói phát hiện, cô không làm gì được, đứa nhỏ vẫn còn ở đây.
Vì vậy, sau khi đứa bé ăn no, thì cô vội vàng sửa soạn lại quần áo cho chỉnh tề, thậm chí không có ngủ trưa.
Cô không ngủ, Tống Dung Đức ở trên giường chơi cùng Nguyệt Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên anh nằm trong phòng ngủ nơi cô lớn lên, đầy mùi thơm từ cơ thể cô, và khăn trải giường bên trong đều màu hồng.
“Tôi phát hiện… thật ra màu sắc chúng ta thích khá giống nhau.” Tống Dung Đức nằm trên gối cô cười nói, “Tôi cũng thích màu hồng, này, chăn bông của em là màu cam, tôi cũng thích, tôi thích màu tươi sáng hoặc màu hồng phấn.”
“Anh là đàn ông lại thích màu này, thật không biết xấu hổ còn ở đó nói.” Lâm Minh Kiều khóe miệng giật giật.
Tống Dung Đức cười khẽ, “Ai quy định đàn ông chỉ có thể thích tông lạnh, chẳng phải phụ nữ cũng thích trắng đen, điều này cho thấy chúng ta có chung sở thích, là vợ chồng, sợ nhất chính là không có chung sở thích.”
Lâm Minh Kiều bó tay anh ấy luôn rồi, cứ tiếp tục như vậy cô sợ mình sẽ bị hôn nên quay đầu chuồn ra ngoài.
Cho đến tối, Lâm phu nhân kêu cô lên lầu gọi anh ấy xuống ăn cơm, nhân tiện cũng là muốn xem Nguyệt Nguyệt đã ngủ dậy chưa.
Vừa đi lên đã thấy Nguyệt Nguyệt đang chơi một mình trong nôi.
Tống Dung Đức đang đứng bên cạnh tủ sách của cô, trên tay cầm một cuốn truyện tranh.
Lúc đầu cô không để ý, cho đến khi đi ngang qua, khi nhìn thấy những bức ảnh nóng bỏng trong truyện tranh, đại não của cô như muốn nổ tung.
Cô quên mất rằng khi còn nhỏ, cô đã mua một vài bộ truyện tranh nóng bỏng để trong tủ sách, nhưng sợ bị bố mẹ phát hiện, cô đã giấu ở góc khuất nhất, thậm chí còn bọc cả bìa lại.
Không ngờ lại bị Tống Dung Đức phát hiện.
“Không ngờ… Em từng thích xem cái này.” Tống Dung Đức trêu đùa nhìn cô, “Em còn nói tôi cặn bã, em cũng không có tử tế.”
Ahhhhh, cô ấy sắp phát điên.
Tống Dung Đức nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, càng ngày càng vui vẻ, “Nhìn đi, tôi nói rồi, chúng ta có chung sở thích…”
“Câm miệng,” Lâm Minh Kiều sắp nổ tung.
“Cái này… không biết có ý gì nha.” Tống Dung Đức thật sự cảm thấy cô xấu hổ đến mức phát điên rồi, bộ dạng cô thật đáng yêu, “Cuốn sách này khá đẹp.”
“Thích xem thì anh cũng xem đủ rồi.” Lâm Minh Kiều nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, vội vàng cầm lấy sách của mình, nhanh chóng nhét vào trong ngăn kéo, “Buổi chiều mẹ tôi gọi anh ăn cơm, có phải anh muốn tất cả mọi người trong gia đình của chúng tôi đều chờ anh?”
Cô ấy nói xong liền bế Nguyệt Nguyệt đi xuống lầu.