Tống Dung Đức đi theo nói nhỏ vào tai cô: “Tôi nghĩ em không nên đọc được mấy cuốn sách này, sẽ không có ích, phải tìm người thực hành, tôi nguyện ý làm đối tượng luyện tập của em, tôi vừa mới học được một vài tư thế. ”
“Cút.”
Lâm Minh Kiều đá vào bắp chân anh.
Đôi mắt đau đớn của Tống Dung Đức nheo lại, lòng dạ phụ nữ thật độc ác.
Tống Dung Đức ở lại Lâm gia hai ngày.
Tuy rằng người của Lâm gia không có thiện cảm với anh nhưng Lâm tổng và Lâm Minh Sâm đều rất bận, ban ngày thường ở công ty, buổi tối thì chỉ có gặp nhau hai ba giờ, xong hai người liền đi về phòng ngủ.
Cho nên không ảnh hưởng gì đến Tống Dung Đức.
Mà mỗi ngày ở Lâm gia ăn ngon uống ngon, Tống Dung Đức thấy nơi đây càng sống càng quen.
Lâm Minh Kiều không quen, bởi vì Tống Dung Đức thật sự rất khó chịu, không chỉ giở ra những truyện tranh hot, ngày hôm sau còn lật ra mấy cuốn truyện hot mà cô đã giấu rất kỹ.
Trong hai ngày, hình tượng trong sáng và tao nhã của cô hoàn toàn bị phá hủy trong chốc lát.
“Anh có thể quay về được rồi, cầu xin anh đó, anh không muốn quản lý công ty sao.” Lâm Minh Kiều hết lòng thuyết phục.
“Công ty có giám đốc, nếu gặp khó khăn thì gọi điện thoại giải quyết, chuyện này mà không giải quyết được thì bỏ tiền ra thuê nhân viên làm gì?”
Tống Dung Đức vươn vai, “Hơn nữa đi làm không quan trọng bằng việc chăm sóc vợ con?”
Lâm Minh Kiều trầm mặc, anh không đi, cô chỉ có thể đi.
Ngày thứ ba, cô thu dọn đồ đạc trở về Kinh Đô.
Nhưng thay vì chuyển về biệt thự dành cho hai người, cô lại chuyển về Khu vườn Tân Giang nơi cô sống trước khi kết hôn.
Tống Dung Đức dựa vào việc chăm sóc Nguyệt Nguyệt nên mới trơ trẽn chuyển đến như vậy.
Lâm Minh Kiều quá lười quan tâm đến anh, cô ấy đã mất quá nhiều thời gian vào việc sinh con, hiện tại đã có bảo mẫu chăm sóc, cô mới có thể tập trung bắt đầu sự nghiệp.
Trước đây cô ấy đã định đầu tư một công ty trang điểm, và cô ấy đã bị trì hoãn vì mang thai, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng có thể bắt đầu.
Mấy ngày nay cô bận rộn tìm một nơi cho thuê làm văn phòng, cuối cùng cũng quyết định được địa điểm. Buổi chiều cô cố ý hẹn Khương Tuyết Nhu đi uống cà phê, không ngờ lúc đó Nguyễn Nhan cũng đến.
“Nguyễn Nhan rất có hứng thú với dự án của cậu.” Khương Tuyết Nhu cười nói.
Nguyễn Nhan nhấp một ngụm cà phê, ” Tôi có thể làm người phát ngôn miễn phí cho cô.”
Lâm Minh Kiều cả người đều rất hứng thú, cô biết bây giờ Nguyễn Nhan nổi tiếng như thế nào, phim Khâu đạo diễn cũng quay gần xong, giới điện ảnh đều cho rằng cô ấy sẽ đoạt giải.
“Nhưng …” Nguyễn Nhan dừng lại, với ánh mắt nghiêm túc, “Tôi hy vọng cô sẽ làm được và trở thành một trong những nhãn hiệu trang điểm lớn nhất thế giới.”
“Điều đó là đương nhiên, nhãn hiệu trang điểm Nguyệt Hàn của chúng ta từ trước đến nay đều không tốt cho lắm.Tôi định làm vài mẫu trang điểm đặc biệt ở trong nước quảng cáo ra nước ngoài, Tuyết Nhu cũng đã thử hàng mẫu của tôi, thực ra chi phí cũng không cao, lúc trước tôi và các thực tập sinh cũng đã nghĩ đến bắt tay vào việc này.”