Càng nghe Thẩm Thất càng tò mò, khuyến khích Thẩm thị mau nói, Thẩm thị kia cũng là một người nhiều chuyện, đối với việc bí mật này nàng cũng muốn thảo luận, “Vị Quang Liệt hoàng hậu được coi là truyền kỳ, ngày đó nàng vì nghĩa dũng cảm xông ra một mình đối phó hồ doanh, cứu dân chúng Tây Hoa, nhưng dù sao danh tiết của nữ nhân cũng rất quan trọng, tuy rằng hoàng thượng đưa nàng trở về, tuy nhiên nàng tự thấy không còn mặt mũi sống tiếp, liền nhảy xuống Trích Tinh lâu. Nghe nói trước đó nàng ấy chỉ là tần, sau khi mất được truy phong làm hoàng hậu, vì vậy hoàng thượng luôn luôn chiếu cố cả nhà Thẩm thị chúng ta, nhưng mà Quang Liệt hoàng hậu cũng là người đáng thương, nghe nói khi còn sống nàng rất yêu hoàng thượng, đáng tiếc hoàng thượng không động lòng.”
“Hừ, hoàng thượng cũng thật quá bạc tình.” Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy tức giận, không nghĩ rằng ở phía sau nàng, có rất nhiều người nói nàng đáng thương, đáng thương vì nàng không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Thẩm Thất chuẩn bị tinh thần tốt, lại hỏi tiếp: “Chúng ta?”
“À, ta là Thẩm thị một mạch họ hàng xa của Quang Liệt hoàng hậu. Nhưng công chúa cũng đừng nói hoàng thượng bạc tình, nghe nói trước kia hoàng thượng rất yêu một người, là Hiếu Thuần hoàng hậu, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đến giờ hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, hai năm tuyển tú, chưa từng lưu lại một người, đến hiện tại trong cung chỉ có hai vị quý phi nương nương. Hoàng thượng của chúng ta là người si tình nhất trên đời, bộ dạng lại anh tuấn, vị Hiếu Thuần hoàng hậu kia thật đúng là tàn sát nữ nhân thiên hạ mà.” Thẩm thị tỏ vẻ buồn phiền.
Thẩm Thất càng nghe càng tức, nàng cố gắng kìm nén, may mắn bản thân đã sớm hạ quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến hắn. “Vậy tại sao không được nhắc đến Quang Liệt hoàng hậu?”
“Nghe nói Quang Liệt hoàng hậu phạm phải đại tội, dám hủy thánh chỉ, đây là tội tru di cửu tộc, may mắn hoàng thượng là người nhân hậu, chỉ hạ phong vị của nàng từ hoàng quý phi xuống tần, khiến hoàng hậu nhất thời nghĩ không thoáng liền nhảy lầu, sau đó truy phong hoàng hậu. Nàng phạm phải tội lớn như vậy, tất nhiên trong lòng hoàng thượng có chút không vui với nàng, nghe nói còn không muốn nghe bất cứ ai nhắc đến tên của nàng.” Thẩm thị một mực bào chữa cho Hàn Sâm.
Thẩm Thất nghe nàng nói xong, hồi nãy thì nói Quang Liệt hoàng hậu vì danh tiết mà nhảy lầu, lát sau lại bảo vì đốt thánh chỉ mà nhảy lầu, xem ra cũng chỉ là tin vỉa hè, tuy nhiên cũng thật quá đa dạng đi, nói trúng sự thật khá nhiều, dù sao bản thân Thẩm Thất là người rõ ràng nhất, cho nên nàng không hỏi nữa.
“Việc này cũng chỉ có thể trách Quang Liệt hoàng hậu quá ngốc, lại đem lòng yêu một người si tình như hoàng thượng, nàng ta không biết người càng si tình thì càng bạc tình sao.” Thẩm Thất cảm thán.
“Cũng không thể nói như vậy, ai nhìn thấy nam tử như hoàng thượng cũng đều rung động, ngài ấy vừa uy phong lại anh tuấn, nhìn xa trông rộng, chính chắn quyết đoán, nữ nhân nhà nào chẳng động tâm, nếu ngày đó hoàng thượng không ban ta cho vương gia, ta cũng…” Thẩm thị có chút xấu hổ.
Nhớ tới cảnh tượng tuyển tú nữ