Dùng trượng đánh chết, Diệp Tố Huân sợ hãi không nhẹ, lại rất là khó hiểu. Trừng phạt này đặt trên người hạ nhân khác, có lẽ bình thường nhưng Lâm Ngọc kia là người của Diệp Tố Vân, đánh chó còn xem mặt chủ, vì sao phụ thân phải trừng phạt nặng người của Trần di nương?
"Các ngươi đi nhà bếp xem đồ ăn đã làm xong chưa?"
Ngu Quân Duệ phất tay để Lục La và Tử Điệp lui, nhìn về phía Diệp Tố Huân, cười nói: "Có phải là tò mò lí do phụ thân muội trừng phạt nặng nha hoàn tam muội?"
"Ừ, việc này làm cho Trần di nương quá mất mặt rồi, phụ thân ta rất sủng ái bà ta nha."
"Nếu như không sủng ái bà ta thì cũng không chỉ đơn giản đánh chết bằng trượng như thế." Ngu Quân Duệ cười lạnh, nói: "Phụ thân muội làm vậy ắt đầu óc không hồ đồ, phòng ăn nhỏ ở Điệp Thúy Uyển, có phải là sau khi muội biens thành ngu ngốc, ông mới cho làm riêng?"
Hình như thế, nàng nhớ trước khi ngu ngốc, khi đó Điệp Thúy Uyển không có phòng bếp nhỏ.
"Huynh đoán, chuyện muội biến thành ngu ngốc, phụ thân muội đã nghi Trần di nương gây nên, nhưng ân ái ngày xưa vẫn còn, ông bề bộn sinh ý bên ngoài, nương muội nhu nhược không quản lý gia đình được, huống hồ muội trở thành ngu ngốc đã thành sự thật, sau này muốn trèo cao, cần nhờ hai muội muội kia nên chỉ có thể đè xuống không truy cứu, đến cùng lại sợ Trần di nương không chịu bỏ qua, lại hạ độc, thế là xây phòng ăn riêng cho muội."
"Nói như thế, phụ thân vẫn thương muội sao?" Diệp Tố Huân thấp giọng lẩm bẩm, có chút cảm động.
Đương nhiên ông ấy thương muội! Trong lòng Ngu Quân Duệ nói, kiếp trước, hắn dự tính kết thúc, diệt nhạc phụ Diệp Bác Chinh - trợ thủ mạnh nhất của Ngu Quân Diệp. Lúc nhà họ Diệp bị tội liên đới kê biên tài sản, Diệp Bác Chinh sai người tìm hắn, dâng chỗ bí mất ông giấu tài sản kếch xù, chỉ xin hắn buông tha nữ nhi ngu ngốc của mình.
Ngu Quân Duệ có khi nghĩ, khi đó nếu như bản thân không đáp ứng, thì sẽ không có nhưng mưa gió về sau nhưng hắn lại đồng ý. Vì thế sau này mới có chuyện Ngu nhị thiếu gia tính tình lạnh nhạt điên đảo thần hồn vì một cô ngốc làm đề tài hài hước cho mọi người say sưa bàn luận.
Hai người đang nói chuyện thì nhà bếp làm xong, Lục La và Tử Điệp bưng thức ăn lên, Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân đến bên cạnh bàn cũng không buông, ôm nàng ngồi vào trên đùi, cầm đũa bón nàng ăn.
Diệp Tố Huân cũng quen với hành động của hắn, há miệng dùng bữa, mới nhai hai cái, đột nhiên thấy mắt trợn tròn xoe của hai nhà hoàn, mãnh liệt tỉnh ngộ, xấu hổ đẩy Ngu Quân Duệ ra nhảy xuống, chỉ hận không có một cái động để nàng chui vào.
Ngu Quân Duệ phiền muộn vô hạn, nhớ tới Tố Tố ngu ngốc kiếp trước, khi đó Tố Tố đều mặc kệ ý nghĩ của người khác, chỉ để ý mình hắn, cả ngày dính người, một khắc cũng không muốn rời khỏi lồng ngực của hắn.
"Huynh đi nhanh đi, đừng để người khác biết huynh ăn ở đây." Ăn cơm xong, Diệp Tố Huân đuổi Ngu Quân Duệ.
Khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Ngu Quân Duệ lập tức ảm đạm, hắn không chỉ không sợ người biết rõ, còn muốn chiêu cáo với tất cả mọi người Diệp Tố Huân là người của hắn, hắn thậm chí nghĩ, chiếm thân thể Diệp Tố Huân, bức Diệp Bác Chinh đồng ý việc hôn sự, Ngu Quân Diệp chỉ có thể khuất phục.
Nhưng, hắn nhớ kiếp trước, sau khi Diệp Tố Huân khỏi bệnh, hận nhất là hắn nhân lúc nàng vô tri mà chiếm đoạt thân thể nàng.
Mà ở kiếp này, tuy bây giờ Diệp Tố Huân không ngốc, nhưng nàng mất ký ức, nàng đã quên hận thù giữa họ, nếu lỗ mãng đoạt người, hắn sợ lại giống kiếp trước, bế tắc không thể hóa giải.
Sau khi Ngu Quân Duệ đi, Lục La hỏi: "Tiểu thư, sao người không khách khí với nhị thiếu gia như thế?"
"Đúng nha! Tiểu thư, nô tài thấy hắn rất tốt với người, gả cho hắn, coi như nhân duyên cũng không tệ." Tử Điệp tiếp lời nói.
Nhân duyên không tệ? Diệp Tố Huân cười khổ, những oán hận bi thương trong mơ kia đau tận xương cốt, nàng tin, Ngu Quân Duệ yêu mình, đồng thời khẳng định hắn đã tổn thương mình thật sâu.
**
Diệp Bác Chinh buồn bực, hai huynh đệ Ngu gia cầu kiến mình, đồng thời cầu hôn nữ nhi ngốc nghếch của mình.
Một nữ gả hai phu không được, Diệp Bác Chinh muốn gả cả hai nữ nhi cho Ngu gia. Nhị nữ nhi bị hủy khuôn mặt, nhưng ông còn có tam nữ nhi, chỉ nhỏ hơn một tuổi, cũng khá xinh đẹp.
Cho dù Ngu Quân Diệp từ bỏ, Diệp Bác Chinh cũng không nói ra được, tam nữ nhi mỹ mạo như hoa nhưng xuất thân còn đó, Ngu gia kết thân với Diệp gia, vốn đã thấp hơn, lại để một trưởng tử là Ngu Quân Diệp lấy một nữ nhi thứ xuất nhà thương nhân, thật là không thể nào nói nổi.
Gả tam nữ nhi cho Ngu Quân Duệ? Người ta nói rất rõ ràng, chỉ cần lấy đại nữ nhi.
"Lão gia, nếm thử tổ yến cách thủy thiếp tự tay hầm này." Cùng với lời nói ôn nhu, trong không khí nổi lên hương thơm nhàn nhạt, Trần di nương chậm rãi đi đến, tiếng ngọc bội nhẹ nhàng vang lên, váy phượng màu tím có chút lay động, dáng người uyển chuyển ưu mỹ.
Ngón tay trắng nõn được bảo dưỡng tinh tế tỉ mỉ bưng bát sứ tím nhạt đưa tới trước mặt Diệp Bác Chinh, Diệp Bác Chinh thầm than, cầm lấy thìa yên lặng quấy.
Việc ái thiếp làm, trong lòng ông hiểu rõ, mạo hiểm dụng kế trên yến tiệc, đó là bởi vì sau khi Diệp Tố Huân biến thành ngu ngốc, cơ bản không rời Điệp Thúy Uyển,thức ăn cách ly rồi, nếu không hạ thủ, hôn sự của Diệp Tố Huân và Ngu Quân Diệp sẽ định xuống, khi đó dù làm cái gì đều đã muộn.
Diệp Bác Chinh trầm mặc không nói, Trần di nương cũng không gấp gáp, đi đến phía sau Diệp Bác Chinh, nhu hòa xoa bóp bả vai. Một đôi tay trắng nõn mềm dẻo của bà xoa bóp với độ mạnh yếu vừa phải, Diệp Bác Chinh hết sức thoải mái, không có cách nào lại mặt lạnh.
"Nguyệt Nhi còn tốt đó chứ?"
"Cũng may, lão gia không cần lo lắng."
"Haizzz, đợi thương thế tốt lên, ta sẽ đi cầu bột sò trắng, có thể trị tốt vết sẹo, không cần lo lắng nhiều."
"Thiếp tạ ơn lão gia." Trần di nương rất cảm động, nghẹn ngào nói, ngón tay mát xa chuyển hướng khác, nhẹ nhàng mà đẩy cổ áo Diệp Bác Chinh ra...
Một phen mây mưa, Diệp Bác Chinh vô cùng thích ý hưởng thụ tư vị của ái thiếp, sau khi mọi việc thành công, Trần di nương lại góp lời —— để Diệp Tố Huân và Diệp Tố Vân đi theo huynh đệ Ngu gia đến Ngu phủ ở Giang Ninh
"Lão gia, tuy Ngu đại thiếu gia cố ý cầu hôn đại tiểu thư nhưng Ngu lão gia vẫn còn sống, cũng không biết đây là ý Ngu lão gia hay là Ngu đại thiếu gia tự chủ trương, nếu lão gia đồng ý, chỉ sợ Ngu lão gia ghét bỏ đại tiểu thư, không bằng lại để Tố Vân đi cùng đại tiểu thư, Ngu lão gia tận mắt gặp đại tiểu thư, còn không thay đổi đối tượng, lão gia có thể yên tâm."
Trần di nương muốn cho Diệp Tố Vân vào Ngu gia, cùng hội với con trưởng, Diệp Bác Chinh hiểu rõ, song có điểm bà nói có lí, ông nào biết ý của Ngu lão gia Ngu Diệu Sùng, không tra rõ ràng, qua loa định hôn sự, kết quả là Ngu Diệu Sùng không đồng ý, nữ nhi Diệp Tố Huân ngu ngốc bị từ hôn, tam nữ nhi cũng gả không thành, ông liền mất cơ hội kết thân với Ngu gia.
Nếu là Diệp Tố Vân có thể đánh động Ngu Diệu Sùng, kết hôn với Ngu Quân Diệp, đại nữ nhi với Ngu Quân Duệ, vấn đề viên mãn liền giải quyết nhưng...
"Nói với Vân Nhi, nó phải chăm sóc cẩn thận Huân Nhi, nếu có cái gì sai lầm, nó cũng đừng về nhận người cha này." Diệp Bác Chinh ôm Trần di nương hôn một cái, lại nhàn nhạt nói.
"Đây là dĩ nhiên, lão gia yên tâm, thiếp sẽ dặn nó thật chăm sóc đại tiểu thư." Miệng Trần di nương mềm mại vô cùng nói nhưng trong bụng chửi rủa Diệp Bác Chinh trăm lần, đây là đang cảnh cáo bà, nếu Diệp Tố Huân có chuyện gì, ông sẽ không bỏ qua cho mẫu tử họ.
"Lão gia! Thế này là mang nữ nhi đến cửa cho người ta chọn." Dương Thị nghe xong ý định của Diệp Bác Chinh, nghẹn ngào, sợ hãi kêu lên.
"Đưa tới cửa cho người chọn cũng phải đúng quy cách đưa tới cửa, sau khi Quân Diệp trưởng thành, nữ hài đưa tới cửa cho nhà cậu ta chọn, còn ít sao?" Diệp Bác Chinh không cho là đúng nói.
"Vậy, lão gia, ngày thường Huân Nhi đều có người chăm sóc, đi Ngu gia sẽ ra sao?"
"Nếu là không thể làm khách mời, cửa hôn sự này đành chịu thôi." Diệp Bác Chinh thở dài.
Diệp Tố Huân nghe nói phụ thân muốn đưa nữ nhi tới cửa, vừa vội lại không biết làm thế nào nhưng nàng không làm chủ được, đừng nói bây giờ là ngu ngốc, mặc dù không phải ngu ngốc, lời phụ thân đã nói cũng chỉ có thể nghe theo.
Huynh đệ Ngu gia đưa tỷ muội Diệp gia đến Giang Ninh làm khách, việc xuất hành rất nhanh được định xuống.
Diệp Bác Chinh gửi một xe đặc sản quý giá cho Ngu Diệu Sùng, Diệp Tố Huân và Lục La,Tử Điệp một chiếc xe ngựa, Diệp Tố Vân mang theo nha hoàn Thanh Ngạc, Bạch Chỉ một chiếc xe ngựa, huynh đệ Ngu gia cưỡi ngựa. Ba tháng mười ngày, một đoàn người đã đến Giang Ninh.
Xe ngựa xa hoa, thoải mái dễ chịu, một đường trôi chảy yên ổn nhưng lặn lội đường xa, vẫn rất dễ dàng mệt nhọc.
Lúc đi ngang qua một ngọn núi, đường núi gập ghềnh, xe ngựa đi có phần xóc nảy, Diệp Tố Huân hơi có cảm giác buồn nôn, đang khó chịu, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Có chuyện gì vậy? Lục La đưa tay định nhấc màn xe lên.
"Không nên cử động, đừng lộ diện." Giọng nói Ngu Quân Duệ trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa, Diệp Tố Huân sững sờ, chẳng lẽ có cướp?
Ninh triều trị an không tệ, lại có hai đại nam nhân đi theo, bọn họ ngay cả gia đinh cũng không đem theo.
"Các vị đại ca, xin bỏ qua cho, xin hãy nhường đường..." Giọng nói Ngu Quân Diệp truyền đến, thật sự gặp cướp đường, Diệp Tố Huân run lên, lặng lẽ nhấc một góc rèm nhìn ra ngoài.
Đúng lúc Ngu Quân Duệ nhìn qua, sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng, Diệp Tố Huân biết rõ hắn có võ công, thấy mặt hắn trầm như nước, không luống cuống, thấp giọng hỏi: "Võ công kẻ cướp rất cao cường?"
Ngu Quân Duệ không có trả lời, liếc qua Lục La và Tử Điệp, không biết thấp giọng nói một câu gì, Diệp Tố Huân chưa nghe rõ, đang muốn hỏi hắn, rèm xe bị luồng gió cuốn lên, Ngu Quân Duệ vươn tay, thân thể của nàng đã ra khỏi xe ngựa.
Hắn muốn làm cái gì? Diệp Tố Huân không hỏi, vì Ngu Quân Duệ muốn làm cái gì trong nháy mắt nàng đã biết. Hắn ôm nàng, nhảy xuống đường núi ở bên phải vách núi