Diệp Tố Huân mê mê mang mang, chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết sôi trào, hơi hít vào, lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau, giống như là bị dây nhỏ trói chặt, đau đến người hận không thể khoét da thịt trùng tu lại từ đầu.
Ý thức dần dần rõ ràng, nhớ tới một khắc kia, Diệp Tố Huân mở to mắt.
Hiện tại nàng đang ở một gian nhà gỗ nhỏ trong rừng, có vẻ như đã lâu không ai ở, hai tấm ván cửa đã đổ một cái.
Ngu Quân Duệ đâu? Diệp Tố Huân cố gắng vặn vẹo cổ tìm người.
Trong phòng nhỏ không có người, đi ra ngoài, thoáng chốc đã thấy Ngu Quân Duệ, hắn dựa vào một cây đại thụ, khoanh tay, ngửa đầu lên nhìn trời.
Đôi mắt hắn như đầm nước lạnh ngàn năm, vừa băng lãnh vừa sâu, không tìm được nửa phần ôn nhu và cuồng nhiệt trước mặt nàng. Diệp Tố Huân liền giật mình, Ngu Quân Duệ như vậy nàng cảm thấy lạ lẫm.
Thất thần hồi lâu, Diệp Tố Huân ho nhẹ một cái.
Ngu Quân Duệ vốn giống như lão tăng nhập định, nghe được tiếng ho khù khụ của ai kia lông mày nhíu lại, lao thật nhanh về phía nhà gỗ, Diệp Tố Huân tinh tường cảm giác được, khí tức Ngu Quân Duệ thay đổi.
"Tố Tố, rất khó chịu sao?" Kéo thân thể nhẹ tênh, mềm mại vào ngực, thấy mặt Diệp Tố Huân trắng như tờ giấy, ánh mắt bị sương mù bao phủ, Ngu Quân Duệ vô cùng lo lắng mà hỏi thăm.
"Khó chịu." Diệp Tố Huân chua chát nói, hít sâu một hơi, hỏi: "Làm cái gì mà nhảy núi?"
Lục La và Tử Điệp tuy là nô tỳ nhưng tình tỷ muội giữa mình và các nàng đâu ít, bỏ họ một mình chạy trốn, tư vị này thật không dễ chịu.
"Các nàng không có nguy hiểm." Ngu Quân Duệ đáp, Diệp Tố Huân lại thở dài một hơi, giãy dụa muốn rời vòng ôm của Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ thấy thế hai tay càng xiết hơn, càng ôm nàng chặt hơn.
Cằm của hắn đặt đỉnh đầu nàng, Diệp Tố Huân không thấy nét mặt hắn, nhưng trong lòng tự dưng cảm nhận được hắn bi thương.
Trong phòng nhỏ trăm vị tràn ngập, ánh nắng trên cao ở nơi rừng sâu thế này chỉ còn một đốm vàng, tiếng chim hót đâu đây, càng nổi bật một bầu không khí trầm lặng.
"Tố Tố, khi huynh mở mắt phát hiện mình sống lại, huynh đã tự nhủ, hết thảy Ngu gia huynh đều không muốn, huynh chỉ cần muội." Ngu Quân Duệ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, bình tĩnh an hòa, lại lộ ra vô tận khổ sở.
Huynh thả ta, chúng ta ai đi đường nấy, thanh tĩnh an nhàn chẳng phải là rất tốt? Diệp Tố Huân thầm nói, nàng cảm thấy, trong mơ đã hận hắn như vậy, ắt hẳn kiếp trước không khá hơn, giờ nên buông tay, làm tội lỗi mất đi chút ít, mỗi người một ngả cũng là tự nhiên.
Hai tay Ngu Quân Duệ đau nhức, nhưng không bỏ người ra, dịch Diếp Tố Vân lên trên, ôm càng vững vàng một ít, lại nói tiếp: "Lần này vì coi trọng muội, huynh nói rõ cho Ngu Quân Diệp, huynh muốn kết hôn với muội, sẽ rời đi Giang Ninh rời khỏi Ngu gia, từ nay về sau tất cả mọi việc trong nhà, không liên quan tới huynh, hắn đáp ứng huynh, sẽ không tranh muội."
"Vậy vì sao hắn lật lọng?" Diệp Tố Huân không cách nào tỉnh táo rồi, nàng không cho rằng, bản thân hấp dẫn Ngu Quân Diệp hơn tài phú và gia chủ vị Ngu gia.
"Là huynh quá vội vàng rồi, đưa tử huyệt cho kẻ khác, sao hắn không nắm chặt cơ hội này chứ?"
Tử huyệt của hắn? Là mình? Diệp Tố Huân chấn động, ngẩng đầu nhìn Ngu Quân Duệ.
"Tố Tố, huynh nghĩ, né tránh không phải biện pháp." Trong mắt Ngu Quân Duệ hiện lên vẻ ngoan lệ, nói khẽ: "Hôm nay những tặc tử kia khí tức trầm ổn, người kiểu này sẽ không chỉ đơn giản làm cướp đường."
Hắn nói những người kia là do Ngu Quân Diệp an bài hay sao? Diệp Tố Huân cảm thấy đầu óc một hồi hỗn loạn, trầm mặc một lát, hỏi: "Hắn muốn làm cái gì?"
Ngu Quân Duệ cúi đầu, hôn khóe môi Diệp Tố Huân, khiêu mi lạnh lùng cười cười, nói: "Để huynh nằm trong tay kẻ cướp, đợi lúc đi ra, danh phận muội và hắn đã định xong."
"Hắn đây là muốn? Nếu đã đồng ý huynh rời Giang Ninh và Ngu gia rồi, chẳng phải càng tiện cho cả hai?" Diệp Tố Huân thở dài, tuy nàng không muốn gả cho Ngu Quân Duệ, nhưng, nàng càng không muốn gả cho Ngu Quân Diệp.
"Điều đó làm sao sánh bằng giữ muội trong lòng bàn tay để dắt mũi huynh đi?"
Diệp Tố Huân chấn động, cũng không phải, Ngu Quân Duệ rời Giang Ninh rời Ngu gia, còn có thể lại trở về, nhưng nếu hắn thú mình...
Ngu Quân Diệp một bước cũng không nhường, ỷ vào tình thâm Ngu Quân Duệ với mình, nhưng phần tình cảm này, nàng không có phúc nhận lấy, Diệp Tố Huân nhất thời trầm mặc không nói gì.
Ngu Quân Duệ không lại nói tiếp, Diệp Tố Huân cũng không hỏi hai người bọn họ hiện tại ở vào hoàn cảnh thế nào, có hắn bên người, tựa hồ, không có cái gì cần lo lắng.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, bàn tay Ngu Quân Duệ lớn tinh tế chạm vào tóc nàng, lưu luyến đi tới đi lui, không nhanh không chậm.
Giống như nước ấm thấm vào tứ chi bách hài, như có như không lơ lửng, mềm mại khiến lòng người say lại làm tâm đau đớn, như chim ở trong lồng, trông mong tự do, lại sợ hãi núi cao.
"Tố Tố, đời trước, lần đầu chúng ta cùng một chỗ cũng là mùa xuân..." Ngu Quân Duệ nói.
Đời trước lần đầu họ cùng một chỗ cũng là mùa xuân! Phỏng đoán ý tứ của hắn, tim Diệp Tố Huân không tự chủ đập nhanh hơn.
"Huynh nhớ, ngày đó muội khóc rất lợi hại..." Giọng của hắn mang theo men say, Diệp Tố Huân bị chìm trong đó đến thất thần, theo hắn trầm thấp miêu tả, trong thoáng chốc một tràng cảnh hiện lên trong đầu Diệp Tố Huân.
Ngày đó hắn với nàng chơi trốn tìm trong vườn, sau đó nàng mệt, hắn cũng ôm nàng như thế này, họ đã ngủ trong bụi hoa, khi nàng tỉnh lại thì nhìn chằm chằm môi hắn, không biết sao vụng trộm liếm thử, liếm hồi lâu, xúc cảm ấm áp, mềm mại làm cho nàng không muốn buông tha, nàng đưa đầu lưỡi tham lam tiến vào làn môi khẽ nhếch...
Cảm thụ được tiếng tim đập có lực của hắn, cảm thụ được hắn thở hổn hển, nghe thanh âm ám muội phát ra từ cổ họng hắn, Diệp Tố Huân không phân rõ trong mơ hay hiện thực, mơ màng, nhịn không được ngẩng đầu dán môi đỏ mọng lên môi ai kia, đầu lưỡi vươn ra, đánh giá tinh tế tỉ mỉ...
"Tố Tố..." Trong đầu Ngu Quân Duệ ầm một phát, nổ tung, toàn thân khô nóng.
Vật kia trướng đến khó chịu, hầu kết bị đùa giỡn làm khoái ý dâng trào, vật kia nhảy dựng trong đũng quần, chất lỏng ở đầu thấm qua vải, có chút ướt.
Ngu Quân Duệ nắm chặt tay thành nắm đấm, hít sâu một hơi, cưỡng chế không đảo khách thành chủ, đè Diệp Tố Huân xuống
Giờ nàng không chịu được bão tố tàn phá.
Nhiệt tình hóa thành ôn nhu vuốt ve, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng mà men đến vai Diệp Tố Huân, có độ nặng nhẹ vuốt ve.
Cảm giác thật thoải mái lại thích ý, Diệp Tố Huân ưm một tiếng, buông hầu kết Ngu Quân Duệ, dúi đầu vào trong lòng ngực của hắn, tùy ý tay Ngu Quân Duệ chạy trên cơ thể.
Ngu Quân Duệ xoa xoa bóp bóp, xuống dưới bả vai, xuống lưng, xuống eo nhỏ...
Khí tức trên đỉnh đầu vô cùng ấm áp, thổi có phần ngứa ngáy, ngoài thích ý, lại mang theo trận trận lạ lẫm lại quen thuộc, Diệp Tố Huân tâm hoảng khí đoản, nhắm chặt mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Thoải mái sao? Tố Tố." Ngu Quân Duệ ôn nhu hỏi.
Diệp Tố Huân nóng nảy được sủng ái đỏ bừng, muốn nói không thoải mái, thực là lời trái lương tâm, Ngu Quân Duệ bắt đầu vuốt ve hết sức thoải mái, mỗi lần ngón tay kia nhấn một cái, sự thoải mái tràn ra từ tận xương...
"Trước kia huynh cũng hay làm như vậy với ta?" Diệp Tố Huân nhớ tới kiếp trước mơ hồ, trong bụng trào ghen tuông.
"Ừ, muội thích huynh đấm bóp nhất..." Ngu Quân Duệ đắm chìm trong hồi ức. Lúc vừa mang Diệp Tố Huân về, hắn thật không có ý với nàng, chỉ là Diệp Tố Huân cái gì cũng không hiểu rất dính hắn, thấy hắn liền nghĩ tất cả biện pháp muốn lưu hắn tại bên người. Trong đầu nàng trống rỗng, không có thủ đoạn cao, lại rất mẫn cảm, có lần hắn ôm nàng mát xa lại có phản ứng, nàng ý thức được, sau đó thường xuyên quấn quít lấy hắn muốn hắn mát xa, hữu ý vô ý dùng thân thể quyến rũ hắn.
Ngu Quân Duệ đắm chìm trong hồi ức, tâm tư không ở chỗ này, một tay cũng không dừng lại, len vào trong vạt áo, khiêu khích hoa anh đào trở nên cứng rắn. Diệp Tố Huân cứng đờ, muốn đẩy hắn ra nhưng cái kia tay chợt tăng thêm một phần khí lực, móng tay lướt qua vật nho nhỏ màu hồng.
Giống như mũi đao nhẹ nhàng lướt qua, ngoài hơi đau, còn có thập phần vui thích.
Sơn cốc đột nhiên nổi gió, thổi khắp chốn, mang đến tí ti cảm giác mát mẻ, mãnh liệt khoái ý đột nhiên biến thành đau nhức nơi quả tim, bởi vì hắn mà động tình làm cho mình đau khổ?
Diệp Tố Huân đột nhiên cười khẽ một tiếng, đẩy Ngu Quân Duệ ngồi dậy, trầm thấp, rõ ràng mà hỏi thăm: "Ngu Quân Duệ, mọi chuyện đời trước, ta đã quên, ta thường xuyên nằm mơ, mơ rất hận huynh, huynh có thể nói cho ta biết lí do không?"
"Tố Tố." Nhu tình trên mặt Ngu Quân Duệ lập tức thu lại, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Diệp Tố Huân hồi lâu, bộ dạng phục tùng, nghiêm túc và trang trọng nói: "Tố Tố, đời trước đã qua, chúng ta đều trọng sinh, làm lại từ đầu có được không?"
Hắn đang lảng tránh, hắn không dám trả lời, là dạng tổn thương thế nào mà mình không thể nhớ ra nhưng cũng không thể quên được sự thù hận?
Diệp Tố Huân đứng lên, nhìn dãy núi cao phía xa, thản nhiên nói: "Làm lại từ đầu? Được! Xin Ngu nhị công tử đừng quên, bây giờ chúng ta chỉ là người xa lại mới gặp vài lần, sau này kính xin Ngu nhị công tử tự trọng."
Là mình nói làm lại từ đầu nhưng khi nghe được ba chữ Ngu nhị công tử, cổ họng bỗng nghẹn lại, Ngu Quân Duệ cười khổ, thấp giọng nói: "Được."