Diệp Khúc Đào không biết tại sao lại biến thành tình huống như bây giờ, đang êm đang đẹp đột nhiên lại đưa cho cô một đứa trẻ, cô cũng không có kinh nghiệm giữ trẻ con mà, đã thế đứa trẻ còn lớn như vậy.
Diệp Khúc Đào ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu đứa trẻ, hỏi: “Bạn nhỏ, rất vui được làm quen với em, em tên là gì?”
Nghe được lời này, bạn nhỏ trực tiếp quay mặt đi, không muốn thấy cô, còn đưa lưng về phía cô.
Diệp Khúc Đào: “...”
Có lẽ đứa trẻ này hơi nhút nhát.
Tuy rằng Diệp Khúc Đào không biết đứa trẻ này làm sao, nhưng lãnh đạo đã phân phó thì nhất định là có nguyên nhân.
Diệp Khúc Đào muốn dỗ đứa trẻ này, cô nhớ tới trong túi xách của mình có cây kẹo mút.
Cô vốn định để giờ nghỉ trưa ăn, vì cô đặc biệt thích loại kẹo mút xí muội này. Cô đưa kẹo mút cho bạn nhỏ: “Bạn nhỏ, chị mời em ăn kẹo mút được không?”
Bạn nhỏ không cần, vẫn có dáng vẻ ta đây, quay mặt đi, không muốn đáp lại cô.
Diệp Khúc Đào đã gặp rất nhiều những đứa trẻ không đáng yêu và hay gây rắc rối như vậy, trước đó cô còn muốn cùng Chu Canh Minh sinh một bạn nhỏ đáng yêu, cảm thấy không tệ. Nhưng nếu là một đứa trẻ như vậy, cô không thích chút nào.
Diệp Khúc Đào vừa muốn nói gì đó thì đã bị cậu bé đẩy ra, còn dùng sức đánh cô: “Cô không cần đến đây. Thối chết đi được!! Cút đi cho tôi, đồ nhiều chuyện đáng chết!”
Đứa trẻ này thật sự quá không đáng yêu.
Vì sao một đứa trẻ có thể nói ra những lời như vậy, gia đình này dạy dỗ có lẽ cũng không được tốt.
Diệp Khúc Đào cũng không dỗ dành nữa, cô đành đứng ở một bên mà nhìn, không để đứa trẻ này đi lạc là được.
Diệp Khúc Đào đợi mất khoảng một giờ, lúc này Cảnh Duy mới đi xuống.
Lúc anh ấy đi xuống, bên người đi dẫn một người phụ nữ, đứa trẻ nhìn thấy người phụ nữ kia, lập tức đi qua ôm lấy cô ấy, chỉ vào Diệp Khúc Đào nói: “Cô ta bắt nạt con.”
Người phụ nữ kia nghe được lời này, trừng mắt nhìn Diệp Khúc Đào, ánh mắt mang theo lửa giận.
Nghe được lời này Diệp Khúc Đào cũng không nói nên lời: “Chị bắt nạt em lúc nào?”
Đứa trẻ kia còn quay lại lè lưỡi với cô: “Chính cô đã bắt nạt tôi, cô còn đánh tôi, còn véo tay của tôi, véo tay tôi đến đỏ cả nên.”
Người phụ nữ kia không nhìn đứa trẻ cũng không phân rõ trắng đen đã nói với Cảnh Duy: “Bí thư Cảnh, cấp dưới của anh là loại rác rưởi gì vậy, sao có thể bắt nạt con trai tôi như vậy hả? Con trai tôi chính là tâm can bảo bối của tôi, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, cấp dưới của anh có chết đi cũng không đủ! Còn dám bắt nạt con trai của tôi, cô có phải là do người đàn bà kia phái đến giết chết con trai tôi đúng không? Cô ta không sinh được con trai, tôi lại có thể sinh, vì vậy nên cô ta ghen ghét tôi có con trai phải không? Đồ tiện nhân!”
Diệp Khúc Đào nghe vậy đang muốn giải thích, lại bị Cảnh Duy ngăn lại, sau đó anh ta ngồi xổm xuống dỗ dành đứa trẻ kia: “Duệ Duệ, cho chú xem cháu đau ở chỗ nào, là tay phải không? Tay đau quá, thì để chú đưa cháu đi bệnh viện, tiên một mũi là lập tức khỏi. Yên tâm, kim tiêm của bệnh viện thật sự rất hiệu quả, tiêm mấy mũi là tốt rồi.”
Nghe được lời này sắc mặt của đứa trẻ thay đổi hẳn, cậu ta bắt lấy tay người phụ nữ, sợ hãi che miệng nói: “Không cần, cháu không có việc gì, cháu là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, không muốn cùng cô ta so đo, cô ta chính là một người phụ nữ xấu xa, chú hãy cách xa cô ta ra một chút, trên người cô ta có mùi rất khó ngửi, giống như mùi hôi do mấy ngày không tắm.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cảnh Duy nhìn cô với vẻ mặt cười méo mó: “Hay là phu nhân về trước đi, đây là tòa thị chính, có rất nhiều người, nếu bị nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt. Nếu không may cấp trên điều tra xuống, lúc đó phu nhân và tiểu thiếu gia đều sẽ gặp phiền phức.”
Nghe được lời này người phụ nữ kia mới rời đi, lúc rời đi còn hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Khúc Đào một cái: “Tiện nhân, cô chờ đó cho tôi.”
Diệp Khúc Đào cũng không biết bản thân đã làm gì sai, không phải rõ ràng là tiểu quỷ nghịch ngợm kia sai sao?
Diệp Khúc Đào tức giận nhìn Cảnh Duy, có lẽ là hiểu được ý tứ trong ánh mắt đáng thương của cô, nên chủ động giải thích với cô: “Lúc trước cấp trên của tôi có phụ nữ bên ngoài, đứa bé kia là do người đó sinh ra, cô ta muốn cấp trên của tôi ly hôn, nhưng cấp trên của tôi không có khả năng ly hôn, cho nên, người phụ nữ kia mới tới đây làm loạn lên. Thật vất vả mới giải quyết xong cô ta, rất xin lỗi, vừa rồi không có bênh vực cô, bởi vì người phụ nữ này có chút… đanh đá, nếu là không dỗ dành cô ta đi, thì cô ta có lẽ có thể làm loạn cả một ngày, hơn nữa nguyên nhân cũng vì thân phận của cô ta, sợ để lại ấn tượng xấu với cô.”
Anh ấy vừa mới đi làm trong tòa thị chính, như vậy người cấp trên mà anh ấy vừa nói, có lẽ Diệp Khúc Đào đã biết đó là ai.
Anh ấy nói không sai, một nhân viên cấp thấp như anh ấy cũng không thể trêu chọc dạng người đó, Cảnh Duy cũng đang bảo vệ cô.
Cô nghĩ đến đây trong lòng lập tức không khó chịu nữa, chỉ là đứa trẻ này cũng thật không ra thể thống gì, nhưng lúc nhìn thấy mẹ thằng bé thì cô cũng đã hiểu tại sao. Người mẹ như vậy thì có thể dạy con cái thành dạng người gì chứ?
Cảnh Duy xin lỗi cô rồi nói: “Đi thôi, để bù đắp cho cô, trưa nay tôi mời cô ăn cơm, cô muốn ăn cái gì? Thích đồ ăn Pháp? Hay là đồ ăn Ý?”
Diệp Khúc Đào nhìn thời gian, bây giờ chưa phải lúc tan làm, hơn nữa mới đi làm được hơn một giờ, hiện tại đã đi ăn cơm thì cũng có chút không đúng.
“Bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, chưa đi ăn cơm được đâu.”
“Không sao đâu, bây giờ chúng ta phải đi sang thư viện thành phố bên kia kiểm tra tư liệu, tra xong tư liệu cũng vừa lúc là thời gian cơm trưa, chẳng qua so với người khác thì chúng ta ăn trưa đầu tiên mà thôi, yên tâm đi, hôm nay tôi bao cô, để đền bù tâm hồn cô vừa rồi bị đứa trẻ kia tổn thương, buổi chiều cô cũng không cần đi làm, tôi vẫn chấm công cho cô.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy, há hốc kinh ngạc.
Buổi chiều không đi làm còn có thể tính là đi làm, có người làm công nào không thích chứ.
Cô đột nhiên cao hứng ngay lập tức, tung ta tung tăng đi theo anh ấy đi ăn cơm.