Chu Canh Minh một tiếng sau giờ làm vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
Anh vẫn không thấy hai người bọn họ trở về, cũng không biết bọn họ hôm nay đi toà thị chính lớn bên kia lâu như vậy làm gì, anh chỉ còn mỗi cách cứ một giờ anh lại ra đổ nước một lần.
Mắt Chu Canh Minh thấy đã đến giữa trưa, còn không nhìn thấy hai người bọn họ trở về, nhịn không được hỏi đồng nghiệp cùng phòng với Diệp Khúc Đào: “Bí thư Cảnh sao còn chưa trở về? Tôi có chuyện tìm anh ta.”
Nghe được lời này đồng nghiệp lập tức đứng lên trả lời: “Bí thư Cảnh và trợ lý Diệp nói hai người bọn họ ra ngoài làm việc chung, buổi trưa sẽ không trở lại, hai người ở bên ngoài ăn, còn nói có lẽ cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài.”
Chu Canh Minh nghe được lời này mới hiểu được, anh cũng không quá quan trọng chuyện đó, bởi vì Diệp Khúc Đào thường xuyên phải ra ngoài.
Anh một lần nữa trở lại văn phòng làm việc, tới giờ ăn cơm trưa, anh tan làm, lấy di động chuẩn bị nhắn tin cho Diệp Khúc Đào, hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì.
Nhưng Diệp Khúc Đào đã nhắn tin cho anh trước.
Diệp Khúc Đào rất thích chia sẻ với anh một số chuyện, cô và bạn bè đi ra ngoài ăn cơm cũng đều sẽ kể với anh.
Trước kia ra ngoài cùng lãnh đạo nữ, hay thỉnh thoảng ăn gì đó, đều sẽ nhắn cho anh.
Cô nhắn buổi trưa ăn đồ ăn Pháp..
【 Anh yêu, lãnh đạo em thật sự quá tốt, sau khi làm việc xong, lập tức mời em đi ăn đồ ăn Pháp! Rất ngon đó! 】
Chu Canh Minh: “…”
Anh click mở hình ảnh, thấy là một quán ăn Pháp với bối cảnh lãng mạn, hai người đi ăn đồ ăn Pháp, bí thư Cảnh cũng là người lãng mạn.
Chu Canh Minh nhắn lại ba chữ: 【 Ăn nhiều một chút. 】
Diệp Khúc Đào: 【 Được! Em sẽ ăn nhiều hơn! 】
Chu Canh Minh: “…”
…
Buổi chiều, khi Chu Canh Minh tan làm về nhà, Diệp Khúc Đào đã ở nhà, hơn nữa cũng đã tắm rửa xong, còn thay cả quần áo ngủ.
Chu Canh Minh: “Sao em về sớm thế?”
Diệp Khúc Đào kích động lôi kéo tay anh nói: “Buổi chiều bí thư Cảnh cho em nghỉ phép, bởi vì buổi sáng chúng em đã gặp một chút chuyện cho nên anh ấy bồi thường cho em. Anh yêu, để em kể cho anh nghe chuyện này, hôm nay em đã gặp một đứa trẻ vô cùng hư, đứa trẻ kia thật sự rất ác độc! Lúc trước em còn nghĩ rằng sau này giáo dục là được, nhưng sau khi em nhìn thấy đứa trẻ kia, em cảm thấy thật sự có người ác bẩm sinh! Thật sự quá xấu rồi, anh không biết nó đã bắt nạt em như thế nào đâu?”
Diệp Khúc Đào ở bên ngoài bị bắt nạt, muốn nói với anh.
Trước nay đều là chia sẻ với anh như vậy, cũng không có gì vấn đề.
Cô cũng không có nói người phụ nữ kia thân phận như thế nào, dù sao loại chuyện này truyền đi cũng không tốt, nên nói đơn giản một chút, hôm nay là đi giải quyết chuyện người phụ nữ này.
Cô bị bí thư Cảnh kêu đi cũng không phải vì có công việc gì, đây xem như việc tư, bởi vì đó là cấp trên trước của Cảnh Duy, không phải cấp trên hiện tại.
“Cho nên, bí thư Cảnh muốn bồi thường cho em, hôm nay đã mời em đi xem phim ăn cơm. Buổi chiều còn thời gian lại cho em về sớm nghỉ ngơi một chút, em lập tức lười biếng cả một buổi trưa.”
Vẻ mặt của Chu Canh Minh vẫn luôn căng thẳng, biểu tình không tốt lắm, khi nghe thấy cùng đi ăn đi xem phim thì càng không kìm lòng được.
Anh buông tay Diệp Khúc Đào ra, anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại tức giận như thế, không lý do đã bùng ra lửa giận, giáo huấn cô: “Khúc Đào, công việc chính là công việc, việc tư chính là việc tư, anh ta đã được điều tới chức vị này, chuyện hôm nay chính là việc riêng của anh ta, bảo em trông đứa trẻ, loại chuyện này là công việc sao, em hoàn toàn có thể không giúp.”
Diệp Khúc Đào vốn dĩ đang vô cùng vui vẻ, nghe thấy vậy mặt cũng sụ xuống, lập tức phản bác nói: “Anh nói lời này là có ý tứ gì? Anh ấy là cấp trên của em, anh ấy bảo em làm cái gì thì em nhất định đến làm cái đó, chẳng lẽ em còn có thể làm trái ý cấp trên sao?”
Chu Canh Minh đem chìa khóa xe vứt một bên, anh đi vào, giọng nói vẫn mang theo sự tức giận, cũng cất giấu sự ghen tuông: “Không phải anh nói em không nghe lời cấp trên nói, nhưng em cũng phải xem đó là bảo làm cái gì. Bình thường công việc em nên làm thì em làm, nhưng việc anh ta bảo em làm những việc không phải chức trách của em, sao em lại phải nghe theo? Bây giờ em trông giúp anh ta một đứa trẻ, vậy về sau thì sao? Về sau em có thể đến nhà anh ta chăm sóc anh ta, nấu cơm, giặt quần áo giúp anh ta sao, những chuyện này em đều có thể làm sao? Em là trẻ con ba tuổi à? Không biết phân biệt đúng sai sao?”
Diệp Khúc Đào cảm thấy thật sự không thể hiểu được, tại sao anh lại tức giận như vậy làm gì? Rõ ràng cô cũng không có làm sai chuyện gì.
Khẳng định là anh không biết tâm tư của nhân viên cấp thấp, dù sao anh chính là cấp trên.
Cô nói với anh những chuyện đó, là muốn cùng anh chia sẻ chuyện vui, không phải để anh mắng cô!
Tính cách Diệp Khúc Đào cũng nóng nảy, cô không phải không biết giận, cô hợp tình hợp lý, đứng trước mặt anh, hai tay chống nạnh, nói: “Em không sai! Chu Canh Minh, anh mắng em, em cũng không sai, em chính là nghe theo cấp trên nói, cái gì em cũng đều nghe, anh nói rất đúng. Không sai, anh ấy muốn em tới nhà chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy giặt quần áo, nấu cơm đều có thể. Chỉ cần anh ấy yêu cầu, em có thể tự mình đút cơm cho anh ấy ăn. Ai bảo anh ấy là cấp trên. Em cũng là người giống như anh nói, em chỉ biết nghe lời cấp trên nói, cấp trên bảo em làm gì em đều có thể làm, em không có bất kỳ chút thông minh gì, em chính là một đứa trẻ!”