Diệp Khúc Đào vừa dứt lời, cảm giác bầu không khí như đông cứng lại.
Cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nói như vậy, có lẽ là do bầu không khí khiến cô không kìm được.
Một giây trước anh nói muốn ăn gì, giây tiếp theo cô lại nói chia tay, thật xấu hổ.
Diệp Khúc Đào chột dạ không dám nhìn anh.
Chu Canh Minh vừa định giúp cô cởi dây an toàn, sau khi nghe thấy lời này anh chợt sững sờ.
Anh nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Nếu không tại sao lại nghe Diệp Khúc Đào nói… chia tay?
Vì sao đột nhiên cô lại nói chia tay?
Chu Canh Minh không có phản ứng gì, anh mỉm cười hỏi cô: “Khúc Đào, lúc nãy anh nghe nhầm, em nói gì cơ?
Diệp Khúc Đào chột dạ đan ngón tay vào nhau, lặp lại lần nữa: “Em nói, Chu Canh Minh, chúng ta chia tay đi.”
Chu Canh Minh: “...”
Bỗng nhiên lúng túng vài giây, vẻ mặt Chu Canh Minh không còn bình tĩnh nữa.
Anh có chút sụp đổ không tin.
Không thể nào.
Hô hấp Chu Canh Minh dồn dập, nhìn cô, không nghĩ ra được lý do.
Đầu óc anh rối bời, sáng ra ngoài không có vấn đề gì, sao buổi tối lại nói chia tay.
Là việc buổi sáng anh tức giận nóng nảy phải không?
Chu Canh Minh nghi ngờ hỏi cô: “Bởi vì hôm nay anh không đứng về phía em à? Khúc Đào, chuyện xảy ra lúc sáng anh có thể giải thích, không phải anh không tin em, anh chỉ đặt bậc thang để leo xuống, về rồi anh sẽ điều tra rõ, chuyện không liên quan đến em Lý Mạch sẽ xin lỗi em.”
Nếu không phải vì chuyện này thì sao lại chia tay?
“Hay là hai ngày trước chúng ta cãi nhau, em cảm thấy mình đang chiến tranh lạnh mà anh không dỗ em nên mới nói chia tay hả? Khúc Đào, nếu như vậy thì anh xin lỗi em, anh không kịp thời dỗ em, là anh sai, anh cũng…”
Anh định nói gì đó, nhưng không biết vì sao đầu óc nóng lên rồi nói ra những lời ấy.
Có lẽ anh phát điên lên vì ghen tuông, phát điên vì tức giận.
Ghen tị với người khác.
Anh muốn nói ra những lời trong lòng, thì bị Diệp Khúc Đào cắt ngang: “Không phải.”
“Không phải vì chuyện này, cũng không phải chuyện cãi nhau, em cảm thấy, chúng ta không thích hợp, tính cách cũng không hợp.”
Nghe xong, Chu Canh Minh tức giận cười to, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Diệp Khúc Đào, em theo đuổi anh, còn nói tính cách chúng ta không hợp? Lúc em theo đuổi anh cũng đã biết anh là dạng người gì, bây giờ em lại nói chúng ta không hợp? Em cảm thấy tính cách anh đối với em chỗ nào không hợp?”
Diệp Khúc Đào cảm thấy anh rất phiền, cứ phải phá vỡ mọi chuyện để hỏi đến cùng, chia tay thì chia tay thôi.
Chẳng lẽ chia tay trong hoà bình không được sao?
Chừa cho cả hai chút thể diện không được à, cứ phải xé rách mặt nhau như vậy.
Cô không muốn trách móc tật xấu của anh.
Để tránh sau này hai người gặp lại sẽ khó xử.
Diệp Khúc Đào nghĩ, cũng được, làm rõ mọi chuyện, chia tay dứt khoát.
“Không phải anh chê em nhỏ tuổi sao, em chê anh lớn tuổi.”
Cô còn muốn nói, bị Chu Canh Minh lạnh nhạt cắt ngang, giọng điệu chua lòm: “Làm sao, bây giờ có người ít tuổi hơn nên em muốn thay lòng đổi dạ à? Theo anh biết, năm nay Cảnh Duy ba mươi mốt, không ít tuổi hơn anh bao nhiêu, cũng là ông chú già rồi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô cạn lời, tại sao đang êm đẹp lại nhắc đến Cảnh Duy, liên quan gì đến anh ấy.
“Không liên quan đến người khác, em cảm thấy chúng ta không hợp, đúng là lúc đầu em theo đuổi anh, nhưng em không ngờ sau khi ở bên nhau, mối quan hệ này lại trở nên như thế. Điều em muốn là một tình yêu mà mọi người đều biết, không phải việc công xử lý phép công mà anh nói, mà là người bạn trai khi ra ngoài có thể cưng chiều em, không phải tính cách cứng nhắc như anh. Em muốn một người bạn trai có thể thể hiện hành động âu yếm mọi lúc mọi nơi, bạn bè đồng nghiệp của em sẽ thấy cảnh em và anh âu yếm, không phải giống anh như vậy, bên ngoài làm như không quen biết, ở nhà tán tỉnh làm gì, ở bên ngoài chúng ta giả bộ không quen, anh có biết em khó chịu như thế nào không?”
Nói xong Diệp Khúc Đào nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu, hai mắt đỏ hoe.
Khóc vì tức.
Cô nghĩ đến hai năm vừa qua mà tủi thân.
Ban đầu, cô có thể chịu đựng được, vì cô yêu Chu Canh Minh, cô thích khuôn mặt anh, đây cũng là người đàn ông đầu tiên cô theo đuổi, theo đuổi được người đàn ông này rất khó khăn.
Nhưng gần đây, cô cảm thấy bực bội, cô không muốn như vậy cho đến hết đời.
Bạn trai ở bên ngoài, lại tồn tại giống như không khí.
Cô không thể cảm nhận được tình yêu ở trong mắt người ngoài, khi nói ra những điều này, là cô đang cho Chu Canh Minh một nấc thang để leo xuống.
Cô không nói với anh, bởi vì ba mẹ anh không thích cô, anh cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, vẫn để cô như vậy, thậm chí anh còn không đưa cô đi gặp người ngoài, có lẽ là do cách biệt thân phận, để lại cho mình chút thể diện, cũng sẽ không quá mất mặt.
“Tính cách này của anh, thì nên tìm một người giống anh vậy, môn đăng hộ đối cũng được, chứ em chịu hết nổi rồi.”
Chu Canh Minh nghe được, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh nắm tay lái, gân xanh nổi lên chằng chịt.
Diệp Khúc Đào không nói với anh, anh cũng không biết mình có vấn đề.
Quả thật là do giáo dục ở nhà anh, từ khi anh còn nhỏ, ba mẹ chưa bao giờ ân ái khi có người ngoài, cũng dạy anh phải chú ý quy củ, có lẽ bởi vì lý do này khiến tính cách của anh trở nên như thế.
Thêm vào đó, ở độ tuổi của anh, việc thể hiện tình cảm trước mắt người ngoài cũng có chút ngại.
Lúc trước anh cảm thấy, ở nhà âu yếm, người ngoài không nhìn thấy là được.
Vì sao bây giờ lại là lý do này.
Chu Canh Minh bình tĩnh lại hỏi cô: “Cho nên, vì chuyện không vui này mà em nhẫn nhịn anh lâu như vậy?”
Diệp Khúc Đào nhìn anh, bộ dáng của anh giống như bị cô làm cho tổn thương sâu sắc, cô có chút hơi áy náy.
Gia cảnh của anh tốt, điều kiện xuất sắc, sau khi đi làm, cơ hội thăng tiến tốt hơn người khác, có thể nói anh là con cưng của trời, chắc chưa có người phụ nữ nào đối xử với anh như vậy.
Hình như cô đã làm tổn thương đến anh.
Cô nói khéo: “Cũng không phải vậy… gần đây, em mới phát hiện ra không hợp nhau.”
Lúc nãy giọng điệu Chu Canh Minh vẫn còn tốt.
Vừa nghe xong câu này, anh cười lạnh.
Quả nhiên, gần đây.
Thư ký Cảnh xuất hiện, cô cảm thấy người đó tốt hơn, nói chuyện vui vẻ với cô, cậu ta dụ dỗ mà muốn chia tay.
“Bởi vì Cảnh Duy xuất hiện, em thấy cậu ta hợp hơn anh nên muốn chia tay, sau đó ở bên cậu ta đúng chứ, Diệp Khúc Đào, sao anh lại không phát hiện ra em hai lòng như vậy, chỉ nhìn vào khuôn mặt?”
Diệp Khúc Đào nghe anh năm lần bảy lượt nhắc đến tên Cảnh Duy mới thấy khó hiểu.
Hai người bọn họ chia tay trong hoà bình, liên quan gì đến thư ký Cảnh?
Cô chỉ muốn chia tay với anh mà thôi.
“Không liên quan đến người khác, tính cách của chúng ta không hợp.”
Chu Canh Minh không tin lời giải thích của cô, bây giờ anh cũng không đồng ý chia tay.
Anh chậm rãi nói với cô: “Chúng ta bình tĩnh lại mấy ngày đi, em muốn bao lâu cũng được, dù sao anh cũng không đồng ý chia tay. Chờ em bình tĩnh lại rồi trả lời anh. Vấn đề em nói với anh, anh sẽ sửa chữa, được không?”
Diệp Khúc Đào không muốn, lưu loát dứt khoát nói: “Không cần bình tĩnh, Chu Canh Minh, em rất bình tĩnh, em tự hỏi mình nhiều lần rồi mới nói với anh, em chỉ muốn chia tay, em nói với anh rồi, em muốn chia tay, anh là người quyết đoán thì nên đồng ý, không cần ở đây cãi nhau với em. Bây giờ thay đổi cũng không cần nữa, anh đã làm em tổn thương rồi.”
Bây giờ anh cũng không cần thăng chức, hai người chia tay, đồng nghiệp trong đơn vị còn thích nghe ngóng, biết được là chuyện sớm hay muộn thôi.
Cô nói hết lời, Chu Canh Minh không thể chen vào được câu nào, chuyện này thì quyết đoán cái gì chứ.
Anh chắc chắn sẽ không đồng ý chia tay.
“Chúng ta bình tĩnh một tháng đi, bình tĩnh một tháng rồi nói.” Chu Canh Minh nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay cô.
Bị cô phản kháng đẩy ra: “Chu Canh Minh, em nói là muốn chia tay, anh nhất định muốn trở mặt sao?”
Chu Canh Minh bị cô hất ra, thấy dáng vẻ của cô quyết đoán như vậy, trái tim anh cũng lạnh giá.
Anh không nói gì, cô thấy mình đã chia tay rồi, là đơn phương chia tay.
Cô tháo dây an toàn rồi bước xuống xe, Chu Canh Minh xuống xe đuổi theo cô.
Diệp Khúc Đào muốn lên lầu thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong, tối nay cô có thể rời đi, cô sẽ ở khách sạn trước, sau đó sẽ tự mình thuê nhà.
Cô có chút hối hận khi dọn đến ở cùng anh, cô nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau mãi mãi, anh đề nghị chuyển đến ở chung cô lập tức đồng ý.
Cô vốn không nghĩ đến sau khi chia tay lại phải chật vật dọn đồ như thế, giờ thì đã biết, cảm nhận được rồi.
Lúc Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh vừa mới yêu nhau, có chút bất tiện vì cuối tuần nào cũng phải chạy đến nhà anh.
Hơn nữa, cô ở khá xa nơi làm việc, mỗi ngày cô phải ngồi tàu điện ngầm một giờ, còn phải trả tiền thuê nhà với bạn trọ.
Phải chịu thôi, lương của nhân viên công chức mới đầu rất thấp, ở bên này là thành phố lớn, thuê nhà ghép, ở rất xa, phải tiêu quá nửa tiền lương, tuy rằng gia đình có trợ cấp cho cô nhưng về mặt này thì tiền lương thật sự không đủ dùng.
Cô thường đến nhà Chu Canh Minh vào thứ bảy, mang theo túi đựng đồ vệ sinh cá nhân, ở lại vào cuối tuần, anh đưa cô đi làm vào thứ hai rồi đưa cô về nhà thuê sau khi tan làm.
Mỗi sáng cô đi làm rất vất vả, tuy rằng ngày thường Chu Canh Minh không bận có thể đưa cô về nhưng nhà anh lại ở xa quá.
Nhà anh ở trung tâm thành phố, rất gần văn phòng, mỗi ngày đi làm mất khoảng mười phút.
Diệp Khúc Đào đã tận hưởng lợi ích của việc có thể ngủ thêm một giờ, vì vậy cô muốn chuyển đi, ngay cả khi cô chết đói, cô cũng phải chuyển đến nơi ở tốt hơn.
Vừa rồi chủ nhà nói hết hạn hợp đồng, cô cũng không thuê nữa.
Khi Diệp Khúc Đào tan làm, cô lên mạng tìm phòng, trong khi chờ đèn giao thông, Chu Canh Minh đã nói thẳng với cô: “Khúc Đào, chuyển đến ở với anh đi.”