Editor: Maria Nyoko
Sân bay quá hiện đại, Chân Bảo thấy hoa cả mắt.
Phó Minh Thời như một hướng dẫn du lịch, thấp giọng giảng giải cho cô. Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông cao lớn cùng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kề vai sát cánh thong thả đi, một người cúi đầu nói một người nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại kinh ngạc thỉnh thoảng gật đầu cười, nhìn xa xa, giống như một đôi tình nhân.
Hơn mười phút sau, cuối cùng Chân Bảo đã thấy được chiếc máy bay mà lần đầu tiên trong đời cô ngồi lên. Nhìn bên ngoài cô cảm thấy máy bay rất nhỏ, vốn trước đây chưa từng thấy qua, Chân Bảo cẩn thận giữ ý nghĩ trong đầu, sợ nói sai lại mất mặt, chẳng qua là khi lên máy bay, xác định bên trong chỉ có mấy chỗ ngồi đếm được trên đầu ngón tay, Chân Bảo triệt để hồ đồ rồi, nhỏ giọng hỏi Phó Minh Thời, Máy bay một lần chỉ chở bảy tám hành khách?
Phó Minh Thời nín cười, nhưng vui vẻ trong mắt sắp tràn ra, Chưa nghe nói máy bay tư nhân sao?
Chân Bảo chưa nghe nói qua, nhưng bây giờ nghe ý tứ mặt chữ cũng hiểu rõ rồi.
Không muốn làm trò cười hay bị chê cười ầm ĩ, Chân Bảo cúi đầu đi đến chỗ ngồi gần cửa sổ, giả vờ nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, Chân Bảo xoay mặt áp vào kính thủy tinh.
Để cất cánh, anh giúp em thắt dây an toàn. Phó Minh Thời săn sóc nói.
Nghĩ đến tình hình buổi sáng thắt dây an toàn, tai Chân Bảo liền nóng, vội nói không cần, bản thân cúi đầu tìm.
Nhưng mà dây an toàn máy bay không giống như trên xe con, Chân Bảo lại choáng váng.
Phó Minh Thời tiếp nhận dây an toàn, giúp cô cài ngang eo, cũng không thắt qua ngực, Chân Bảo cũng ngượng ngùng.
Phó Minh Thời mở Laptop ra, xem xét hôm nay có động thái gì mới.
Lực chú ý của Chân Bảo bị hấp dẫn tới đây.
Phó Minh Thời giới thiệu Weibo cho cô, còn giúp cô đăng ký tài khoản weibo, Nghĩ một cái nick name.
Nếu đột nhiên nghĩ một cái tên, Chân Bảo không nghĩ ra được.
Phó Minh Thời nhìn cô, ngón tay thon dài gõ mấy chữ tại ô nick name: Chân cô nương mang giày thủy tinh
Túc mệnh kỳ duyên.
Chân Bảo đương nhiên biết rõ chuyện cô bé lọ lem, nhìn chằm chằm vào nick name vài giây, đột nhiên chu miệng, chỉ vào Laptop muốn đổi một cái khác. Cô không thích nick name lớn lối như vậy, người khác nhìn qua sẽ nghĩ tới cô bé lọ lem, nhưng cô cũng không phải cô bé lọ lem thật sự.
Em không thích đôi giày cao gót kia? Phó Minh Thời nhập mật mã vào.
Chân Bảo vẫn còn xoắn xuýt với nick name, không cảm thấy anh nhập mật mã có cái gì không đúng, đợi lúc cô muốn bàn bạc chuyện giày cao gót, trên màn hình đột nhiên xuất hiện chữ đăng kí thành công.
Không nói tới chuyện cổ tích, em thật sự không thích nick name này? Phó Minh Thời mở trang web, giao quyền quyết định cho cô, Nếu không thích, có thể đổi.
Chân Bảo đã trầm mặc, kỳ thật, Phó Minh Thời muốn nick name vẫn thật là dễ nghe đấy.
Vậy dùng cái này, chờ khi em thi Đại Học xong, anh lại nghe theo em. Trước tiên Phó Minh Thời để Chân Bảo nghe theo anh. Vừa xong, có bưu kiện mới đã đến, Phó Minh Thời dạy Chân Bảo đăng nhập trên điện thoại di động, hắn xử lý công việc trước.
Chân Bảo xem trang web của Phó Minh Thời, chứng thực là CEO tập đoàn Thịnh Thế, lại mở các bình luận trên weibo của Phó Minh Thời mới nhất cũng là năm tháng trước, liền thấy một cái tên Hạ Dĩnh , còn có một đám người gọi Phó Minh Thời là lão công, nói Hạ Dĩnh không xứng với hắn, cũng có người phản bác thay Hạ Dĩnh, nói Hạ Dĩnh cùng Phó Minh Thời là trai tài gái sắc.
Chân Bảo cúi đầu nghiêm túc, sau đó tay không biết đụng phải cái gì, đột nhiên chuyển đến trang của Hạ Dĩnh, chân bảo lại càng hoảng sợ, vụng trộm nhìn Phó Minh Thời, vẻ mặt anh đang chăm chú. Chân Bảo không hiểu có chút chột dạ, nhưng vẫn nhịn không được nhìn weibo của Hạ Dĩnh, có ảnh sân khấu cổ trang có bìa tạp chí, đều đặc biệt xinh đẹp.
Chân Bảo càng xem càng nghiêm túc, dần dần đã quên lòng tò mò lúc ban đầu, chủ yếu là Hạ Dĩnh thật sự đẹp.
Hiệu quả trang điểm tốt, vẻ mặt phù hợp với bức ảnh, kỳ thật người thật bình thường. Phó Minh Thời giải quyết xong, phát hiện Chân Bảo đang nhìn Hạ Dĩnh, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt thưởng thức, nhịn không được phát biểu cái nhìn của mình, vô cùng khách quan.
Chân Bảo nghi hoặc, Cái gì gọi là vẻ mặt phù hợp?
Phó Minh Thời nở nụ cười, cảm thấy cô giống như Bảo Bảo hiếu kỳ.
Máy bay còn mười lăm phút nữa cất cánh, Phó Minh Thời dùng phần mềm trong điện thoại di động của mình, sau đó rời chỗ ngồi, chọn lựa góc độ chụp ảnh cho Chân Bảo. Tính cách Chân Bảo hướng ngoại, chẳng qua là đột nhiên gặp phải kẻ có tiền, lại chưa quen thuộc hoàn cảnh mới biểu hiện câu nệ, hiện tại rất quen với Phó Minh Thời rồi, liền thoải mái để cho anh chụp, dáng vẻ tươi cười, giống như lúc trước để cho lái xe chụp ảnh.
Nhìn Chân Bảo trong ảnh ngọt ngào đơn thuần tươi cười, Phó Minh Thời ngẩn người, mới liên tục chụp vài tấm.
Chụp xong rồi, Phó Minh Thời cho Chân Bảo xem vẻ mặt khác biệt trước và sau.
Tối hôm qua Chân Bảo ngủ không ngon, hôm nay vành mắt có chút đen, chủ yếu là vẻ mặt khác nhau, còn những chỗ khác cũng không khác biệt lắm, không khỏi hỏi đánh giá của Phó Minh Thời đối với Hạ Dĩnh. Phó Minh Thời không giải thích với cô tỉ mỉ, anh chỉ giải thích đơn giản quan hệ cùng với Hạ Dĩnh, Ngành giải trí không có mấy tin tức thực sự, em nhớ kỹ anh chỉ có em là vị hôn thê, những thứ khác không cần tin.
Chân Bảo gật gật đầu, tuận tiện chú ý Hạ Dĩnh.
Người không quan hệ không cần chú ý. Phó Minh Thời lại giúp cô xóa bỏ, bổ sung: Chuyên tâm chuẩn bị kỳ thi Đại Học, thi xong tùy ý em.
Chân Bảo rụt cổ một cái, không đi học lâu như vậy, lần nữa cảm nhận được áp lực bị thầy cô đốc thúc.
Phó tổng, lập tức cất cánh.
Phó Minh Thời đóng Laptop lại, cũng giúp Chân Bảo tắt điện thoại di động.
có lẽ sẽ có chút lắc lư Cô ngồi máy bay lần đầu tiên, Phó Minh Thời sợ cô không quen.
Chân Bảo hoảng hốt, thật sự bay lên,