Đây là lần đầu tiên Chân Bảo đi xem phim ở rạp, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều váy áo xinh đẹp như vậy, còn nhìn thấy giày thủy tinh.
Cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, có người hôn nhan ở rạp chiếu phim.
Hàng phía trước là chỗ ngồi tình nhân, phim vừa chiếu nam sinh đã khoát tay qua bả vai nữ sinh, sau đó nữ sinh thản nhiên xông qua, Chân Bảo chỉ nhìn thấy như vậy đã rất xấu hổ, kết quả hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau... sau đấy thật sự hôn rồi!
Chân Bảo vội cúi đầu.
Không khí mập mờ nhanh chóng lây lan, Phó Minh Thời gác chân trái lên chân phải, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng không thể tập trung.
Kết thúc bộ phim, đã hơn mười giờ, gió đêm mát lạnh, thổi vào mặt rất thoải mái.
Phim xem hay không? Ngồi vào ghế lái, Phó Minh Thời nhìn cô hỏi.
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời cười, Đợi em thi xong, anh lại đưa em đi xem.
Chân Bảo cảm thấy mỏi mệt, che mặt ngáp, cô có thói quen ngủ sớm, một tháng gần đây, trễ nhất thì mười giờ cũng đi ngủ.
Phó Minh Thời chọn một bản nhạc êm dịu.
Chân Bảo dựa vào ghế, nghe nghe rồi ngủ mất.
Một giờ sau, Maybach dừng trước cửa biệt thự, Phó Minh Thời tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cô.
Ghế xe dựa vào rất thoải mái, Chân Bảo ngủ rất say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Một tháng qua cô nỗ lực ôn luyện, nằm mơ cũng thấy đáp án đề thi, tối nay khi xem phim tâm tình mới được thả lỏng, thể xác và tinh thần thoải mái, ngủ rất sâu so với bình thường.
Phó Minh Thời ngồi trong xe gần ba phút, mới xuống xe vòng qua bên ghế phụ, một tay vòng qua lưng Chân Bảo, một tay nâng chân cô lên, cẩn thận từng li từng bế người ra khỏi xe. Quay người, thấy ánh đèn phòng khách sáng chói, Phó Minh Thời liếc mắt nhìn Chân Bảo trong ngực, thấp giọng gọi bà Vương: Tắt đèn.
Bà Vương biết được tin hai người muốn đính hôn từ chỗ ông cụ Phó, ngay từ đầu cũng cho rằng Minh Thời cũng là vì bị ông cụ ép buộc, không cam tâm tình nguyện, vì vậy cả tháng nay đều không xuất hiện, vừa rồi lại thấy Minh Thời rất để ý ôm Chân Bảo xuống xe, giống như ôm bảo bối, cuối cùng bà cũng hiểu được tâm tư của vị Phó tổng trẻ tuổi này.
Bà chạy nhanh đi tắt đèn, chỉ chừa một chiếc đèn treo tường
Phó Minh thời ôm Chân Bảo vào nhà, bước từng chân vững chãi đi lên cầu thang, thẳng tiến đến lầu ba. Phòng ngủ của Chân Bảo sát vách phòng anh, Phó Minh Thời dùng vai đẩy cửa ra, bên ngoài ngọn đèn đường chiếu vào, thấy rất rõ ràng cách trang trí trong phòng ngủ. Phó Minh Thời chậm rãi đến bên giường, cúi người, cố gắng nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Thân thể đụng phải giường mềm mại, Chân Bảo thoải mái hừ một tiếng, hừ xong thì xoay người vào bên trong, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lên, tướng ngủ đặc biệt thoải mái. Phó Minh Thời nở nụ cười, đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn cô, nhìn một chút, nhớ tới lúc trong rạp chiếu phim, ở hàng ghế phía trước cặp tình nhân kia hôn nhau.
Phó Minh Thời bỗng nhiên có một loại xúc động rất muốn hôn cô.
Trước khi gặp Chân Bảo, anh chưa từng có loại cảm giác này.
Nhưng mà Phó Minh Thời nhịn được, cô chuẩn bị thi đại học, trước lúc ấy, anh không muốn làm cô phân tâm.
Giúp cô kéo rèm che, Phó Minh Thời lặng lẽ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
~
Chân Bảo ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại đã là mười giờ trưa ngày hôm sau.
Dụi dụi mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, Chân Bảo chỉ nhớ rõ hôm qua sau khi xem phim xong thì cùng Phó Minh Thời lên xe, những chuyện xảy ra sau đấy đều không có ấn tượng gì. Mơ hồ trong chốc lát, Chân Bảo rời giường tắm rửa, thay một cái quần đùi ngắn, tinh thần sản khoái bước xuống lầu, nhìn thấy Bà Vương đang gãi ngứa cho Hắc Đản
Tiểu thư dậy rồi, tôi vừa định lên gọi cô. Bà Vương cười nói.
Phó tổng đâu? Chân Bảo nghi ngờ nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Bảy giờ Phó tổng đã đến công ty, cậy ấy có dặn nói buổi trưa sẽ đến đón cô.
Người đã đi rồi, Chân Bảo sờ sờ đầu, ánh mắt mê mang. Bà Vương giống như biết được cô đang nghĩ cái gì, không thể chờ đợi được mà thay Phó tổng tranh công nói: Tiểu thư đọc sách quá mệt mỏi, tối hôm qua ngủ quên trên xe, Phó tổng không gọi cô dậy, ôm cô lên trên lầu còn bảo tôi tắt đèn phòng khách, sợ đèn quá sáng cô sẽ không thoải mái.
Chân Bảo đứng giữa phòng khách, không kìm được nhìn về phía cầu thang, từ lầu một đến lầu ba, cao như vậy, Phó Minh Thời vậy mà...
Tại sao cô không có chút ấn tượng nào?
Ngủ như chết, thật sự là rất mất mặt.
Ngồi một lát là đến lúc ăn trưa, ăn xong Chân Bảo cùng Bà Vương ngồi kiểm tra những đồ vật cần dùng cho ngày mai thi đại học, đặc biệt là đồ dùng để tính toán. Đây là cuộc thi lớn, hơi có chút lo lắng, đọc sách cũng không vào, Chân Bảo dứt khoát đi xuống lầu đưa Hắc Đản đi dạo, thuận tiện nhìn đàn ngỗng ở vườn phía sau nhà.
Hơn ba giờ chiều, Phó Minh Thời đến đón cô, khoản cách từ biệt thự đến địa điểm thi khá xa, Phó Minh Thời thuê một phòng khách sạn gần địa điểm thi.
Dụng cụ đều mang đủ? Phó Minh Thời cả người mặc âu phục đứng trước xe, một tay cằm túi đựng tài liệu, nhìn rương hành lý trong tay Chân Bảo hỏi.
Chân Bảo bị anh làm cho khẩn trương, Bà Vương