Nhan Phác Tông hờ hững ngồi dựa vào thành giường trúc nạm vàng, nhẹ nhàng vuốt ve một vật màu đỏ trong tay. Áo bào gấm đen càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú trắng trẻo, ánh mắt đen thâm trầm.
“Nàng… có liên quan tới Thanh Tâm giáo?” Giọng nói của hắn nhàn nhạt, không biểu lộ vui hay giận.
Đầu lĩnh ám vệ đang quỳ cách giường năm sáu bước chân, cất giọng trầm tĩnh bẩm báo: “Theo tin tức bốn người Hưởng, Kỵ, Si, Ưng truyền về, vốn bọn họ đang âm thầm theo dõi tiểu thư, phát hiện hình như bên cạnh tiểu thư có cao thủ giúp đỡ nên định chờ đủ người mới ra tay. Ai ngờ nửa đêm lại bị kẻ khác phá đám — là hai ả cửu đại đệ tử của Thanh tâm giáo cản trở, mới để tiểu thư trốn thoát.
“Cao thủ? Là ai?”
“Thuộc hạ không rõ. Là một thanh niên nam tử.”
“Thanh — niên — nam — tử?” Nhan Phác Tông lặp lại từng chữ một. Trong giọng nói là ý cười lạnh như băng.
Đầu lĩnh ám vệ nghe vậy thì sau lưng chợt đổ mồ hôi lạnh, vội nói: “Hai ả yêu nữ đó đã bị chúng thuộc hạ xử lý. Trước khi chết, bọn họ thú nhận đã bắt theo một nam tử bị tiểu thư giam cầm, theo mô tả hình như là Trần Tùy Nhạn. Có điều nửa đường bọn họ phát hiện ra… thân thể Trần Tùy Nhạn có khiếm khuyết nên thuận tay vất lại bên đường.”
“Bẩm, thật là như vậy.” Ám vệ ngẩng đầu, có chút hớn hở thưa: “Thuộc hạ đã phái nhiều người mai phục ở trấn Cảnh Dương. Hẳn là lúc này đã chém chết tên thanh niên lắm chuyện đó, đón tiểu thư hồi kinh. Không đầy nửa tháng tiểu thư có thể về phủ sum họp cùng đại nhân!”
Gương mặt Nhan Phác Tông vẫn lạnh lùng.
Bởi vì hắn đã để mất Phá Nguyệt quá lâu.
Dù cho hắn có quyền lực đến đâu cũng không thể tùy ý thao túng mọi chuyện. Bởi vì trên đầu hắn còn có hoàng thất.
Khi Phá Nguyệt bị Trần Tùy Nhạn bắt đi, hắn đã muốn tung hết lực lượng tìm kiếm nhưng Nhị hoàng tử Mộ Dung Sung lại truyền đến tin tức ở tiền tuyến đang có chuyện quan trọng, cần mượn binh lực của ám vệ Nhan phủ. Nhan Phác Tông làm sao không rõ Nhị hoàng tử đang mưu đồ đấu với Đại hoàng tử.
Nhiều năm qua hắn vẫn ngầm ủng hộ Nhị hoàng tử, lúc này không thể không cho mượn binh lực, thế là đành phái hơn phân nửa ám vệ ra tiền tuyến. Hắn lại vừa mới nhậm chức Vệ úy, cũng không thể tự tiện rời khỏi kinh thành nên mới để Trần Tùy Nhạn trốn thoát được mấy ngày.
Hắn không thể công khai truy nã Trần Tùy Nhạn, ngược lại còn phải chuẩn bị hai cái thi thể giả mạo, tỏ ra đau lòng mà bẩm báo với Hoàng đế rằng con gái và con rể đã bị ám sát trong đêm tân hôn. Hắn làm vậy thứ nhất là muốn dùng thân phận cơ thiếp trực tiếp đón nàng về, không cần phải gánh cái danh cha con nữa. Thứ hai, nếu tin tức Nhan Phá Nguyệt bị bắt truyền ra, người ngoài chắc chắn sẽ hoài nghi ngờ — Trần Tùy Nhạn đã cưới Nhan Phá Nguyệt, vì sao còn muốn bắt người? Đương kim hoàng thượng tâm tư sâu kín khó dò, lão luyện tàn nhẫn, nếu để ông ta tra ra được Phá Nguyệt có thể chất khác thường, nhất định sẽ động tâm chiếm đoạt, Nhan Phác Tông làm sao có thể bảo vệ được nàng?
Đã qua hai tháng, chỉ cần kéo dài thêm một tháng nữa, đợi tình hình bên phía Nhị hoàng tử ổn thỏa, hắn nhất định không để Phá Nguyệt tiếp tục lưu lạc bên ngoài.
Có điều… Nghĩ đến Trần Tùy Nhạn, nghĩ đến cái gã thanh niên kết bạn cùng Phá Nguyệt…
Nếu thân thể nàng đã không còn trong trắng, hắn nhất định sẽ rất tức giận, rất phẫn nộ.
Hắn nhướng mắt, cười nhạt nói: “Ta đã tấu trình lên Thánh thượng xin nghỉ phép, mấy ngày nữa sắp xếp ổn thỏa xong ta sẽ tự mình đi đón nàng về.”
Ám vệ im lặng lui ra. Nhan Phác Tông chậm rãi nhắm mắt, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng hôm động phòng hoa chúc, hai mắt nàng sương mù giăng phủ mịt mờ, đôi môi mọng mềm mại như hoa, nhẹ nhàng nói với hắn: “Tôn trọng ta. Ta là một con người. Cho ta ở lại cạnh ngươi, có một cuộc sống như bao người bình thường khác.”
Nàng vậy mà, lại muốn đường đường chính chính làm nữ nhân của hắn.
Nghĩ đến đây, Nhan Phác Tông không nhịn được cầm cái yếm lụa đỏ trong tay đưa lên mũi, khẽ ngửi một hơi thật sâu. Cái yếm dường như còn lưu lại mùi hương u nhã trên cơ thể nàng, khiến người ngây ngất say say, ngứa ngáy trong lòng khó mà nhịn được.
Ban đêm, trấn Cảnh Dương.
Nơi này là thị trấn gần đại doanh Đông Lộ nhất. Chỉ cần qua trấn này, đi thẳng về phía đông thêm ba trăm dặm là đến biên ải.
Hai con ngựa, một đen một trắng. Hắc mã cao lớn dũng mãnh, bạch mã tuy gầy nhưng cũng khỏe mạnh không kém, đang phi băng băng vào quan đạo(*), hất tung cát vàng và bụi mù về phía sau.
*Quan đạo: trục đường chính, đường công cộng.
Từ xa xa đã có thể thấy lối vào thôn xóm. Trăng sáng treo cao trên bức màn đêm đầy sao, dày mịn như gấm. Bên đường hai dãy nhà gỗ đen sì căn nọ nối tiếp căn kia, tựa như hắc long ngủ đông. Con đường đá xanh phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, trống vắng tĩnh mịch.
Dung Trạm đột nhiên ghìm cương ngựa: “Khoan đã.”
Phá Nguyệt gật nhẹ đầu, nhìn thôn làng phía trước, hạ thấp giọng: “Dung Trạm, cái thôn này kỳ lạ quá.”
Dung Trạm vốn đã phát hiện có điều bất thường, nghe nàng nói như vậy, không nhịn được đưa mắt hỏi: “Cô nương… làm sao biết?”
Bôn ba hết nửa buổi tối, cả người Phá Nguyệt đã mỏi nhừ. Hiếm có dịp được thả lỏng, nàng theo thói quen nằm bẹp xuống lưng ngựa, một tay chống cằm. Tư thế này thoạt nhìn tưởng chừng như nàng không còn xương cốt, rất khó coi. Dung Trạm ngó lơ sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào đầu con bạch mã.
“Tiếng vó ngựa của chúng ta rất vang, nhưng cái thôn này cả tiếng chó sủa cũng không có, không phải rất kỳ quái sao?” Nàng nhìn chăm chăm về phía trước, ánh mắt rất chuyên chú.
Dung Trạm nhìn nàng khen ngợi: “Đúng lắm. Vậy cô nương nói chúng ta phải làm sao?”
Phá Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu không chúng ta cứ ở đây chờ một lúc. Bây giờ đã gần đến canh ba, nếu lát nữa không nghe tiếng phu canh gõ mõ là có thể xác nhận.” Giọng nói rất nhẹ nhàng, lại có chút run rẩy. Ai sẽ mai phục ở chỗ này?
Đáp án, cũng không khó đoán.
“Là biện pháp hay, có điều không cần đợi nữa.” Sắc mặt Dung Trạm trầm xuống: “Phu canh có lẽ đã chết rồi.”
Hắn không nói cho Phá Nguyệt biết, hắn ngửi được mùi máu tươi.
Mùi máu nhàn nhạt trong không khí giá lạnh của đêm đen thổi tới từ phía trước. Có lẽ Phá Nguyệt không nghe được, nhưng hắn ở trong quân đội đã năm năm, chỉ cần ngửi được mùi này thì cơ bắp toàn thân lập tức căng cứng, đã thành bản năng.
“Bỏ ngựa lại.” Gương mặt Dung Trạm lạnh tanh, giọng nói nặng nề: “Phía sau núi có con đường mòn, chúng ta tranh thủ trời tối đi thôi.”
Phá Nguyệt gật đầu, bụng vẫn cứ đánh trống dồn vì khẩn trương nhưng thấy vẻ trấn tĩnh của Dung Trạm, nàng cũng không muốn tỏ ra nhát gan.
Nàng đã không phải Nhan Phá Nguyệt suýt bị Nhan Phác Tông ăn đến không chừa chút xương đó! Nàng tuyệt đối sẽ không để hắn bắt trở về!
Nàng cúi đầu xem xét, thúc ngựa đến dưới một gốc cây mọc đầy cỏ xanh, lại lấy từ trong áo ra túi đường hạt mà nàng mua để dành cho con ngựa, rắc một vòng quanh gốc cây. Con ngựa cúi đầu khẽ ngửi, liền men theo gốc cây liếm đường hạt rơi vãi. Tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc” vang lên nho nhỏ.
“Có tiếng vó ngựa, bọn chúng sẽ tưởng chúng ta còn ở đây.” Nàng đút ngón tay dính đường ngòn ngọt vào trong miệng liếm liếm, ngẩng đầu cười với Dung Trạm.
Dung Trạm ngẩn người, quay đầu đi nơi khác, đôi môi mỏng khẽ cong: “Kế này rất hay.”
Phá Nguyệt chuẩn bị xong cho hai con ngựa thì Dung Trạm cũng dùng vải dày quấn xong tay phải, nghiêng mặt cúi đầu nhìn nàng: “Khinh công của cô nương không bằng ta, đành phải đắc tội.”
Phá Nguyệt thầm nghĩ ngươi còn khách khí cái gì, nào chỉ có không bằng, ta vốn không biết khinh công.
Nhưng sợ Dung Trạm xấu hổ, nàng tỏ ra thản nhiên đi đến trước mặt hắn: “Cám ơn.”
Dung Trạm duỗi tay ôm lấy eo nàng, vận khí bắt đầu chạy.
Không ngờ đúng lúc này, Phá Nguyệt cũng thò tay nắm chặt lấy cánh tay hắn. Trên cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại của ngón tay nữ tử làm Dung Trạm ngẩn ra, chân không thể bước tiếp.
Phá Nguyệt thấy hắn thất thần không động đậy, mới giật mình hiểu ra: “Công tử có muốn ta cũng quấn vải lên tay không?”
Dung Trạm cúi đầu liền bắt gặp bàn tay nhỏ nhắn của nàng, xuống chút nữa là cái eo bé bỏng không đầy một vòng tay. Tinh thần hỗn loạn tỉnh cả ngủ. Hắn đọc thầm mấy câu kinh Phật, nhất thời tinh thần bình thản trở lại, nội lực trong đan điền lại tràn đầy, nhẹ nhàng nói: “Không cần.” Không đợi nàng nói tiếp đã một bước nhảy đi xa.
Núi rừng tăm tối, đường mòn đầy đá lởm chởm. Tuy hắn ôm nàng nhưng vẫn di chuyển nhẹ nhàng như quỷ ảnh, không hề phát ra tiếng động. Phá Nguyệt nép vào lồng ngực hắn nhìn cây cối hoa cỏ xung quanh lướt nhanh về phía sau, gió thổi vù vù bên tai, cảm thấy rất kỳ diệu không thực, mọi sợ hãi lo lắng trong lòng đều tan biến hết.
Vốn Dung Trạm đang tập trung vận khí chạy thật nhanh, vô tình trông thấy khóe môi nàng hơi mỉm cười, hai mắt linh động. Không biết vì sao một cảm giác hào hùng dâng lên trong lồng ngực hắn. Dường như con đường núi nhỏ hẹp đầy đá lởm chởm trước mắt cũng trở nên bằng phẳng, khiến hắn không tự chủ được muốn chạy nhanh hơn.
Đang định vận khí tăng tốc, đôi mày dài của hắn đột nhiên nhíu chặt.
Hắn nghe tiếng vó ngựa rất nhẹ, truyền đến từ rất xa nhưng vô cùng dày đặc.
Bọn chúng đã đuổi đến đường lớn.
Việc đã đến nước này, Dung Trạm biết cố gắng che dấu hành tung cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn hét một tiếng thật dài, giống như cuồng phong khuấy động núi rừng, chân khí trong cơ thể dồi dào hùng hậu, không để ý dưới chân nữa mà đạp nát lá cây cùng cành khô lạo xạo như xương gãy, ôm Nhan Phá Nguyệt dùng toàn lực chạy như bay.
Phá Nguyệt cũng nhận ra sự thay đổi của hắn, trong lòng biết rõ truy binh đã sắp đuổi tới đây. Chạy được thêm khoảng thời gian hai nén hương, hai người đã băng qua núi rừng, đứng trước một quan đạo bằng phẳng, rộng mênh mông.
Mà tiếng vó ngựa thanh thúy, dồn dập đã truyền đến sau lưng, cách bọn họ không đầy năm mươi trượng.
Dung Trạm lắng nghe âm thanh truyền đến, đã biết quân địch kéo tới rất đông, bản thân khó mà ngăn cản. Hắn nhẹ nhàng thả Phá Nguyệt xuống đất, xoay người đối diện hướng quân địch đang kéo tới: “Chạy về hướng đông! Ta cản ở phía sau!”
Phá Nguyệt không động đậy, giọng nói hơi run rẩy nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bọn chúng chỉ muốn bắt ta, công tử đi đi.”
Dung Trạm kiên quyết nói: “Không thể! Ta… quyết không thể để cô nương lại rơi vào tay cha cô!”
Phá Nguyệt nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cắn môi nói: “Công tử đánh thắng được bọn chúng không?”
Tuy rằng võ công Dung Trạm cao hơn Trần Tùy Nhạn, nhưng Trần Tùy Nhạn cũng chỉ là một trong mười thủ hạ tinh nhuệ của Nhan Phác Tông mà thôi. Bây giờ địch quân lại kéo tới đông như vậy, mà bọn chúng ai cũng là cao thủ. Chỉ một mình Dung Trạm căn bản không thể thắng được.
Giọng nói của Dung Trạm trong màn đêm vẫn dịu dàng, trầm thấp ấm áp: “Ta sẽ thắng.”
Trong lòng Phá Nguyệt vô cùng đau xót, bất ngờ nắm lấy hai cánh tay hắn: “Không được! Chúng ta cùng nhau đi đi!”
Dung Trạm bị nàng ôm phải bất động, toàn thân cứng ngắc như sắt. Mắt thấy phía trước chim rừng kinh hoảng kêu la, tiếng gió nổi lên, hắn biết rõ địch thủ mạnh mẽ, cuối cùng trong lòng thầm than một tiếng, dứt khoát xoay người, cầm lấy tay nàng: "Tốt! Nếu ta không bảo vệ được cô nương, ta sẽ giết cô trước, bảo toàn trong sạch cho cô."
Phá Nguyệt vốn đã nước mắt lưng tròng, nghe hắn nói xong, sắc mặt cứng đờ. Lòng nghĩ thôi xong rồi! Dung Trạm, cái tên cổ hủ này! Trong sạch đâu có quan trọng vậy, nếu có rơi vào tay Nhan Phác Tông, nàng cũng... Không cần chết, không nhất thiết phải chết mà!
Không đợi nàng nói thêm, Dung Trạm lại cúi người ôm nàng lên, vận sức chạy tiếp.
Trăng lưỡi liềm treo cao, đêm lạnh như nước.
Quan đạo trước mặt càng lúc càng hẹp, truy binh đuổi theo phía sau lại mỗi lúc một gần. Phá Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy từ đầu kia quan đạo dường như có vài chục kỵ binh đang đạp tung bụi mù mà tiến tới.
Dung Trạm chạy bộ, lại ôm thêm một người, làm sao có thể chạy nhanh hơn tuấn mã? Nhìn bóng đêm mờ mịt phía trước, bước chân hắn, dịu dàng hỏi Phá Nguyệt đang được hắn ôm trong ngực: “Cô nương sợ đau không?”
“Sợ! Sợ chết đi được!” Phá Nguyệt chưa bao giờ nghe hắn nói dịu dàng như vậy, nhất thời sởn tóc gáy, vội nói: “Đừng vội giết ta! Trời không không tuyệt đường người đâu!”
Dung Trạm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thương xót: “Nếu có Ô Vân Đạp Tuyết của đại ca ta ở đây, cho dù là thiên quân vạn mã ta cũng có thể dẫn cô nương đi.”
“Ngựa!” Phá Nguyệt hô lớn.
Dung Trạm gật đầu: “Đạp Tuyết là ngựa của đại ca ta.”
“Không!” Phá Nguyệt chỉ sang bên đường. “Bên đó có một con ngựa!”
Dung Trạm vốn đã chạy lướt qua khỏi đó, nghe vậy đột ngột kềm lực dừng lại, dưới chân cát bay mịt mù. Hắn xoay người thì thấy dưới một tàng cây xanh um tươi tốt là một con hắc mã cao lớn đang đứng yên. Bốn chân thon dài rắn chắn, vó bạc phản chiếu dưới ánh trăng như tuyết đầu mùa, phong thái phi phàm.
Đứng cạnh con ngựa là một thân ảnh nhỏ gầy, đầu đội nón nỉ che khuất gương mặt.
Phá Nguyệt thấy con ngựa cũng hết sức vui mừng, nhưng nghe hắn gọi như vậy, cảm thấy rất kinh ngạc.
Dung Trạm không chút do dự ôm nàng vọt tới trước mặt con ngựa.
“Tiểu Tôn.” Từ trong giọng nói của hắn là cảm giác vui mừng phát ra từ nội tâm. “Ngươi làm sao lại ở chỗ này? Đại ca đâu?”
Người đứng cạnh ngựa ngẩng đầu, thì ra là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt mũi lanh lợi, tươi cười rạng rỡ: “Dung Trạm tướng quân, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Bộ tướng quân nhận được tin tức của ngài, mà hôm sau đại quân phải xuất phát sợ ngài về không kịp, mới sai thuộc hạ ở đây chờ ngài. Phía sau là truy binh phải không? Có phải môn đệ kỹ nữ của Thần giáo không? Có phải bọn họ đều là những cô nương xinh đẹp không? Ồ, còn vị cô nương này là ai?”
Thiếu niên nọ nói một hơi không ngừng nghỉ, Dung Trạm phì cười: “Chuyện đó nói sau. Phá Nguyệt, lên ngựa.” Hắn nhẹ nhàng đỡ Phá Nguyệt lên ngựa, nhún nhẹ mũi chân xuống đất nhảy lên ngồi sau lưng nàng, hai tay nắm chặt dây cương từ phía sau.
Hắn ôm nàng chạy đã lâu, lớp áo trước ngực đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm, bây giờ bộ ngực ấm áp ấy lại dán sau lưng Phá Nguyệt khiến tinh thần nàng rung động. Nhưng nàng không nghĩ nhiều, quay lại nhìn thiếu niên đứng cạnh ngựa hỏi: “Vậy Tiểu Tôn phải làm sao?”
Dung Trạm còn chưa trả lời, Tiểu Tôn đã nhe răng cười: “Đa tạ cô nương lo lắng. Chúng ta gặp nhau ở đại doanh!” Nói xong liền xoay người nhảy vào rừng như một chú khỉ, bóng dáng mất hút trong khoảnh khắc.
“Giá” — ” Dung Trạm được ngựa tốt trợ giúp, còn ngại chi truy binh. Phá Nguyệt ngồi trong lòng hắn, cảm giác được ngựa chạy nhẹ nhàng mà nhanh như bay, chở hai người mà tốc độ vẫn nhanh không thể tưởng. Chỉ không đầy thời gian một nén nhang, tiếng vó ngựa phía sau lưng đã dần xa.
“Tiểu Tôn rất thông minh lanh lợi, lại quen thuộc địa hình. Yên tâm, bọn chúng không bắt được hắn đâu.” Dung Trạm trấn an.
Phá Nguyệt gật đầu, nghĩ đến hôm nay thật đúng là thoát hiểm trong gang tấc, vui mừng nhướng mày nói: “Con ngựa này tới thật đúng lúc. Đại ca của công tử thật là tính toán như thần.”
Dung Trạm thấy truy binh đã bị bỏ xa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cười nói: “Bộ Thiên Hành là huynh đệ kết nghĩa của ta, là người ta ngưỡng mộ nhất trên đời. Đại ca trước giờ luôn hành động tùy ý phóng khoáng, nàng cũng là người thẳng thắn, có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu.”
Hàng mi cong của Phá Nguyệt khẽ động, nàng cười: “Nghe công tử khen ngợi như vậy, ta cũng muốn được gặp người đó một lần.”
Trong bóng đêm tĩnh mịch, Ô Vân Đạp Tuyết dường như cảm nhận được tình ý dạt dào của người trên lưng, ngửa mặt nhìn trăng hí dài một tiếng, càng chạy nhanh hơn, chỉ trong chốc lát hình bóng cả người lẫn ngựa đều tan vào bức màn đêm đen.