Xung quanh núi non trập trùng, thung lũng bình yên trong khe núi.
Cờ phướn màu mực như từng đám mây đen phẫn nộ nối nhau cắm khắp triền núi. Trên võ trường luyện binh cát bụi mù trời, rất nhiều binh lính đang ra sức tập luyện. Ai nấy đều nghiêm túc, vật lộn, né tránh, kẻ tấn công người phòng thủ hợp thành một rừng người nhấp nhô, nhìn thoáng không thể bao quát hết được.
Phá Nguyệt cùng Dung Trạm tiến vào đại doanh liền bị không khí luyện tập vừa uy nghiêm vừa khắc nghiệt này thuyết phục.
“Ta đi tìm đại ca trước đã.” Rất hiếm khi Dung Trạm không hỏi qua ý kiến của nàng.
Phá Nguyệt nhíu mày nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ thái độ của hắn với người đại ca này đúng thật là đặc biệt.
Dung Trạm không cần hỏi thăm ai, chỉ thả lỏng dây cương trong tay, Ô Vân Đạp Tuyết đã khoan khoái hí lớn một tiếng, cắm đầu chạy về phía trước. Vượt qua rất nhiều binh lính tới một bãi đất trống vuông vức chừng hai mươi trượng, có hơn mười người ăn mặc trang phục nam tử đang bao vây lấy mảnh đất trống nhìn đến xuất thần.
Trên bãi đất, hai thân ảnh như giao long quấn vào nhau giữa ánh đao loang loáng. Trận đấu đang hồi kịch liệt.
Đạp Tuyết thông minh tự giác đứng im bên cạnh sân đấu.
Dung Trạm đỡ Phá Nguyệt xuống ngựa. Có người ở cạnh nhìn thấy, vui mừng chào hỏi: “Dung Trạm tướng quân về rồi. Còn vị cô nương này là?”
Dung Trạm khẽ mỉm cười: “Bà con xa.”
Người đó thấy Phá Nguyệt mặt mũi xấu xí, thân hình thấp bé nên cũng không để ý, quay đầu tiếp tục quan sát trận đấu, thở dài: “Đao pháp của Bộ tướng quân lại tiến bộ rồi.”
Phá Nguyệt nhìn theo, đầu tiên nàng thấy một đại hán có bộ râu quai nón khỏe mạnh. Nửa người trên để trần, từng bắp cơ đen bóng cuồn cuộn, chắc nịch. Hai tay hắn cầm một thanh đao khổng lồ, chí ít cũng cao bằng nửa người nàng. Động tác múa đao linh hoạt mạnh mẽ, chém vun vút . Phá Nguyệt không biết võ công, nhưng thấy cây đao nặng ngàn cân mà đại hán đang cầm, mỗi lần vung lên lại cuốn theo một trận cát bay mù mịt cũng đủ biết vị đại hán này thật sự vô cùng dũng mãnh.
Người đang đấu võ cùng đại hán là một nam tử mặc trường bào màu xanh. Hắn đưa lưng về phía Phá Nguyệt. Nàng chỉ thấy một đầu đai lưng đen dài, dáng đứng trầm ổn, thẳng như thân trúc, lưng hổ eo thon.
Dù Phá Nguyệt là người không học võ, nhìn sơ cũng biết võ công nam tử này cao hơn vị đại hán khỏe mạnh kia nhiều. Chỉ thấy hắn cầm trong tay một thanh đơn đao sáng loáng, từng chiêu từng thức nhịp nhàng xuất ra, tới lùi hợp lý, không nhanh không chậm nhưng vẫn hoàn toàn chặn đứng được sát chiêu tàn nhẫn của đối thủ. Trong chốc lát cả hai đã đánh được hơn ba mươi chiêu. Đại hán kia tung hết toàn lực ra hòng kết thúc trận đấu, hắn cũng như rồng bay hổ chạy thành thạo tiếp chiêu.
Người xem xung quanh thỉnh thoảng lại lên tiếng “A”, “A”, “A” tán thưởng. Dung Trạm cũng mỉm cười, ánh mắt theo dõi chăm chú, hồn nhiên quên mất nàng còn đang đứng bên cạnh. Phá Nguyệt nhìn dáng người đang tung hoành tùy ý trong sân đấu thì trong lòng lại có cảm giác dường như rất quen, bỗng nhiên rất muốn nhìn rõ gương mặt người này.
Một tiếng quát “Phá!” đột nhiên vang lên. Ánh đao trong tay nam tử lóe lên sáng ngời, tựa như Bạch Long vụt bay lên từ mặt sông, mơ hồ còn có tiếng sấm nổ mạnh. Đại hán bị bất ngờ không kịp phòng ngự, thanh đao nặng nề trong tay rơi xuống chạm mặt đất vang leng keng, còn mình thì đứng ngây như phỗng.
“Đa tạ!” Nam tử thu đao, chắp tay cúi chào, giọng trầm như nước. Trên gương mặt nghiêng nghiêng, Nhan Phá Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt đen thăm thẳm, nhìn rất quen. Chỉ là giờ phút này, ánh mắt kia lạnh lùng sắc bén, sát khí tỏa ra tràn ngập khiến người khác không rét mà run.
Đại hán không giận, ngược lại còn cười vang. Hắn nhặt thanh trường đao, bước tới ôm vai nam tử: “Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, quả nhiên không hổ danh là cao thủ đệ nhất đao pháp trong quân đội. Hôm nay ta được đánh trận này quả là vô cùng sảng khoái, hahaha!”
Ánh mắt sắc bén của nam tử nhu hòa trong nháy mắt, phảng phất sát ý nồng đậm vừa rồi chỉ là ảo giác của Phá Nguyệt mà thôi. Giọng nói chững chạc trầm thấp của hắn vang lên: “Lão Tô, đừng nói nhảm. Nữ Nhi Hồng trăm năm thượng hạng của lão, lát nữa ta sẽ cho người qua lấy.”
Sắc mặt lão Tô cứng đờ — hắn dùng hai bình rượu ngon làm mồi mới dụ được Bộ Thiên Hành đồng ý tỷ thí đao pháp với mình. Không ngờ mình thật sự thua Bộ Thiên Hành trong vòng năm mươi chiêu. Thế là mất rượu ngon trân quý, thật là buồn bực.
Trong khi lão Tô liên tục thở dài, Bộ Thiên Hành lại cười vang nói: “Ngày mai đại quân xuất phát, tiểu đệ phải ở đại doanh trấn giữ, không thể cùng chư vị tướng quân đồng hành. Hôm nay ta mượn hoa hiến Phật, mời chư vị nhấm nháp rượu ngon!”
Mọi người ai cũng thích thú, Dung Trạm đã không kềm được nữa, tiến lên trước mấy bước: “Đại ca!”
Bộ Thiên Hành ngẩng đầu nhìn sang. Cuối cùng Phá Nguyệt cũng nhìn rõ dung mạo của hắn, tim không kềm được mà đánh thụp một cái.
Vốn nàng tưởng rằng hắn cũng giống đại hán kia, là một tướng quân uy nghiêm mạnh mẽ, không ngờ lại là một thanh niên vô cùng tuấn tú.
Mái tóc dài đen như mực buộc thành búi gọn gàng, làn da trắng nõn, ấn đường sung mãn, sống mũi thẳng tắp, gương mặt toát ra chất anh hùng khí khái. Ấn tượng nhất phải là đôi mắt của hắn, đen thăm thẳm lại trong trẻo sáng ngời, tựa như hai vì sao lẻ loi giữa trời đêm đông. Có điều trong đôi mắt đen kia trước sau vẫn là ý cười lười nhác, làm cho cả người hắn lộ ra vẻ tản mạn tùy ý.
Thấy Dung Trạm, ý cười trong mắt hắn càng tăng. Hắn bước ra từ trong đám đông,hai người ôm vai nhau thật chặt rồi buông ra. Phá Nguyệt đứng phía sau, cách bọn họ mấy bước chân, tâm tình cũng hết sức kích động.
Ai cũng biết hai người bọn họ huynh đệ tình thâm nên không cản trở bọn họ nói chuyện, chào hỏi Dung Trạm xong liền tản đi. Bộ Thiên Hành ôm một bên vai Dung Trạm: “Đi, tới chỗ lão Tô lấy rượu với ta, hôm nay không say không ngừng!”
Dung Trạm đang định gật đầu, chợt nhớ Phá Nguyệt còn đang đứng một bên, vội nói: “Chờ đệ một lát.”
Theo tầm mắt của Dung Trạm, Bộ Thiên Hành cũng xoay người. Lúc này hắn mới thấy Phá Nguyệt đang mỉm cười đứng đó.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa tan, khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn hơi nao nao nhưng rất nhanh liền dời mắt đi nơi khác.
“Tiểu Dung, đầu đệ bị ngựa đá ngốc rồi hả? Dẫn theo phiền phức về làm gì?”
Trong lòng Phá Nguyệt vốn đang kích động và tràn đầy ngưỡng mộ, bị một câu nói của hắn làm cho đờ người ra.
Dung Trạm bất đắc dĩ nói: “Đại ca, đây là Mộc Phá Nguyệt cô nương. Đệ muốn sắp xếp nàng làm đầu bếp trong doanh trại. Nàng sẽ không đem lại phiền toái gì đâu. Với lại, đừng gọi đệ là Tiểu Dung. Phá Nguyệt, đại ca nhanh mồm nhanh miệng, cô nương đừng để trong lòng.”
Bộ Thiên Hành nghe Dung Trạm nói vậy, không thèm nhìn Phá Nguyệt nữa, kéo Dung Trạm bỏ đi.
“Lão tiền bối…” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Thân thể Bộ Thiên Hành và Dung Trạm cứng đờ cùng lúc, quay đầu nhìn nàng.
Tia lém lỉnh ánh lên trong mắt Phá Nguyệt. Nàng cười ngọt ngào: “Lão tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của người.”
Bộ Thiên Hành lúc này mới nhìn thẳng vào nàng. Nhưng trong đôi mắt đen sắc bén lạnh lùng kia không có lấy một chút ý cười.
Ánh mắt của hắn rất đáng sợ. Phá Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm đâm ra hơi hốt hoảng, nhưng nàng cũng không chịu yếu thế, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười càng rạng rỡ.
Dung Trạm mỉm cười vỗ vỗ vai Bộ Thiên Hành: “Không phải huynh nói nàng không nhận ra huynh sao? Phá Nguyệt, làm sao cô nương nhận ra?”
Phá Nguyệt thật thà đáp: “Ta nhận ra ánh mắt của hắn.”
Dung Trạm lại hỏi Bộ Thiên Hành: “Huynh làm sao biết đó là nàng?”
Bộ Thiên Hành không đáp, nụ cười tản mạn trở lại rất nhanh trên khuôn mặt, chậm chạp nói với Dung Trạm: “Tiểu Dung, ta thứ nhất không thích mặt đen như than, thứ hai không thích mặt rỗ. Đệ đem cô ta về đây rõ ràng là làm khó ta rồi.”
Dung Trạm nhíu mày: “Đại ca đừng nói bậy. Đệ dẫn cô nương ấy vào nhà bếp rồi trở lại tìm huynh ngay.”
Bộ Thiên Hành nở nụ cười, ghé sát tai Dung Trạm thấp giọng thì thầm gì đó. Dung Trạm nghe xong sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.
Hắn lại cười ha ha, xoay người nhảy lên lưng Đạp Tuyết , thân ảnh nhanh chóng mất hút.
Lúc này Dung Trạm mới hắng giọng khụ khụ hai tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn Phá Nguyệt nói: “Cô nương đừng để trong lòng. Đại ca tuy ăn nói không được đứng đắn, nhưng thật ra rất tỉ mỉ chu đáo. Ngày đó ở Ích Châu… Kế hoạch ban đầu của chúng ta là đợi Ngũ Hổ rời khỏi khách điếm mới ra tay, nhưng huynh ấy khăng khăng muốn cứu cô nương. Mà… ngại danh dự của cô nương nên không dẫn theo người giúp đỡ, một mình xông vào trong. Nên biết võ công của huynh ấy tuy cao hơn ta, nhưng nếu Ngũ Hổ liên thủ, huynh ấy cũng khó lòng địch lại. Ngày đó thật sự là vô cùng nguy hiểm.”
Phá Nguyệt nghe hắn nói xong, cảm xúc trong lòng càng thêm xao động. Nhớ đến hôm đó Bộ Thiên Hành làm ra vẻ là một tên dâm tặc bỉ ổi lôi thôi, cười nói mắng mỏ đám Ngũ Hổ, thì ra cũng chỉ vì danh dự của mình.
Có điều…
“Dung Trạm, vị đại ca này của công tử, thật sự là hơi ngạo kiều(*) đó.”
“… Ngạo kiều? Là ý gì?”
“Ý như mặt chữ.”
*Ngạo kiều: 傲娇 - vừa kiêu ngạo vừa yêu kiều.
“… Dung Trạm thọ giáo. Hình dung như thế, cũng có mấy phần đúng.”
Phá Nguyệt "Phì" một tiếng, cùng Dung Trạm nhìn nhau cười.
Dung Trạm dẫn Phá Nguyệt đến gặp bếp trưởng Ngũ, nói rõ nguyên do xong còn đưa thêm mười lượng bạc. Bếp trưởng Ngũ thấy Phá Nguyệt mặt mũi thô kệch, cũng muốn giữ thể diện cho Dung Trạm xưa nay hiền lành chất phác, liền thu nhận Phá Nguyệt, phân công cho nàng theo hai người phụ nữ thô lậu chuyên quản lý củi lửa ở một doanh trại nhỏ.
Dung Trạm đưa Phá Nguyệt đến doanh trại, liền cáo từ để tránh lời ra tiếng vào. Phá Nguyệt để hành lý xuống, nhìn lều trướng sơ sài, trong lòng ngược lại cảm thấy vô cùng an tâm, vén tay áo đi đến cạnh một phụ nữ thô kệch đang bận rộn trước mặt: “Đại tỉ, ta đến giúp tỉ.”
Dung Trạm về doanh trại chính giao lại lệnh bài và công văn, bái kiến Thống lĩnh đại tướng quân Triệu Sơ Túc xong thì về lều của mình nghỉ tạm. Vừa ngồi được nửa khắc đã thấy Tiểu Tôn chậm chạp chạy tới.
“Dung Trạm tướng quân, Bộ tướng quân mời ngài đi uống rượu.”
Bộ Thiên Hành là ngũ phẩm Bình Nam Tướng quân, lều trại cũng rộng rãi hơn của Dung Trạm nhiều. Suy nghĩ của hắn cũng độc đáo, trên đỉnh lều lại mở ra một khoảng trống như giếng trời, nói là để dành trời mưa thuận tiện tắm gội; trời trong thì uống rượu ngắm sao, khiến những tướng quân khác chỉ biết phì cười.
Dung Trạm vừa bước vào doanh trướng liền gặp Bộ Thiên Hành nghiêng ngả nửa nằm nửa ngồi trên cái sập, trong tay cầm một cái chén to, nhìn cảnh hoàng hôn trên đỉnh đầu rồi ngửa mặt lên trời uống một hơi cạn sạch chén rượu. Sau đó hai mắt hắn khép hờ, dường như rất khoan khoái.
Dung Trạm cũng không nhiều lời, ngồi xuống chiếu rồi nhấc bầu rượu bằng bạch ngọc trên án, rót đầy một cốc cho chính mình. Nhấp một ngụm nhỏ, mặt mày giãn ra thư thái.
Hai người chìm trong im lặng, Tiểu Tôn cũng bưng đến mấy món nhắm rượu. Uống được hơn nửa canh giờ đã hết một vò, Bộ Thiên Hành mới ngẩng đầu nhìn gương mặt Dung Trạm đỏ bừng, biết hắn say rồi.
“Để cô nương ấy ở chỗ ta.” Hắn chậm chạp nói.
Dung Trạm tuy đã ngà ngà say nhưng thần trí vẫn còn chút tỉnh táo, nghe vậy ngờ nghệch nhìn hắn: “Vì sao?”
Bộ Thiên Hành nhàn nhạt nói: “Ngày mai đại quân xuất phát, đệ tuy an bài cho cô ta ở phòng bếp, nhưng hai bên giao chiến, đao kiếm vô tình, nếu vì vậy mà hương tan ngọc nát thì đệ tính sao?”
Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc, gật đầu: “Đại ca nói phải.”
Bộ Thiên Hành lại nói tiếp: “Mà nhà bếp đó tuy mấy người phụ nữ đã tuổi cao sắc kém, nhưng cũng có quan hệ bậy bạ với một vài binh sĩ. Đại tướng quân vốn vẫn nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, có điều tuổi cô nương ấy còn trẻ…”
Dung Trạm giật mình: “Có chuyện này sao?”
Bộ Thiên Hành liếc nhìn hắn một cái như muốn nói cái ngươi không biết, còn nhiều.
Dung Trạm trầm mặc, rồi hỏi: “Nhưng phải dùng lý do gì mới để cô nương ấy ở chỗ huynh được?”
“Cứ nói là ta mới có quân nô.” Bộ Thiên Hành lạnh nhạt nói.
Dung Trạm chần chừ trong một chốc. Tuy thấy không ổn, nhưng hắn tin tưởng vào nhân phẩm của Bộ Thiên Hành, liền hạ quyết tâm: “Vậy đành nhờ đại ca chăm sóc.” Dừng một chút, lại cười: “Sao huynh không hỏi đệ vì sao cứu cô nương ấy?”
Bộ Thiên Hành cũng không ngẩng đầu đáp: “Đệ cứu, thì dĩ nhiên là vì cứu người.”
Dung Trạm gật đầu, ánh mắt nhu hòa: “Thân thế của Phá Nguyệt cô nương rất đáng thương, đệ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trăng treo ngọn cây.
Nhan Phá Nguyệt ngồi lắng nghe Trương đại tỷ kể chuyện phiếm trong lều. Nghe nói ba tháng trước Bộ Thiên Hành cầm quân cướp bóc, còn treo ngược một tên thân hào nông thôn lên đánh cho một trận. Kết quả Đại tướng quân Triệu Sơ Túc vô cùng giận dữ, trực tiếp giáng chức hắn xuống làm quan trông coi lương thảo, bây giờ mới phải ở lại đại doanh. Nàng đang say sưa hóng chuyện ngon lành, chợt nghe ngoài trướng có tiếng gọi thanh thúy: “Mộc tỷ tỷ! Mộc tỷ tỷ!”
Phá Nguyệt bước ra ngoài xem, chính là binh sĩ thân cận của Bộ Thiên Hành, Tiểu Tôn. Phá Nguyệt vô cùng vui vẻ: “Ngươi bình an về rồi!”
Tiểu Tôn ngẩn ra, cười tươi rói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Dung Trạm tướng quân mời tỷ đi uống rượu.”
Phá Nguyệt không nghi ngờ gì, đi cùng Tiểu Tôn đến lều trại của Bộ Thiên Hành. Dọc đường có người thấy Tiểu Tôn, cười nói: “Hiếm thấy nha! Hiếm thấy nha! Bộ Thiên Hành mà cũng đem nữ tử về lều sao?”
Tiểu Tôn cười hí hí, lại không thèm giải thích. Da mặt Phá Nguyệt so với mấy người thời xưa này dày hơn nhiều, chỉ cười trừ. Tiểu Tôn thấy nàng bị hiểu lầm là quân nô nhưng thần sắc vẫn bình thản, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Phá Nguyệt giở cửa lều một mình bước vào, thấy một người nằm gục trên án kỷ, vóc người cao to, hai tai trắng như tuyết, nhìn thân hình thì chính là Dung Trạm.
Bộ Thiên Hành nhắm mắt nằm đối diện trên một cái sập, nghe tiếng động cũng không thèm mở mắt, sờ lấy cái cốc ở bên cạnh, trực tiếp ném vào đầu Dung Trạm: “Tiểu Dung, người tới rồi.”
Dung Trạm mơ mơ màng màng ngẩng đầu, xoay người nhìn, thấy Phá Nguyệt thì hai mắt sáng ngời: “Phá Nguyệt… Sáng, ngày mai ta phải xuất chinh, cô nương, cô nương không cần tới nhà bếp nữa, ta đã… nhờ đại ca, nhờ huynh ấy chăm sóc cô. Cô nương, nhất định phải bình an vô sự, được không?”
Nhan Phá Nguyệt khó khăn lắm mới nghe được hắn nói gì, giật cả mình — gửi gắm nàng cho Bộ Thiên Hành?
Nàng không khỏi nhìn về phía Bộ Thiên Hành. Ai ngờ đúng lúc này hắn bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt như phóng điện nhìn Nhan Phá Nguyệt. Hai mắt sáng trong tỉnh táo, làm gì có vẻ say rượu?
Bị ánh mắt không có chút cảm tình nhìn làm cho trực giác Phá Nguyệt… cảm thấy phải khẩn trương đề phòng.
Dung Trạm lại nói: “Ngày mai đầu giờ Dần đại quân sẽ khởi hành, ta sợ không kịp từ biệt cô nương. Chúng ta tạm biệt ở đây…” Hắn xoay người vái chào nàng một cái thật thấp. Ai ngờ động tác quá mạnh làm thân mình hắn khẽ nghiêng, trực tiếp ngã xuống đất, bất động.
“Dung Trạm, Dung Trạm…” Phá Nguyệt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay hắn. Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, mặt mày bình thản, hơi cười cười, đích thực là say khướt rồi.
Phá Nguyệt không cách nào gọi hắn dậy, muốn đứng lên nhưng tay bị xiết chặt — Dung Trạm bắt lấy tay của nàng.
Lực tay hắn rất mạnh, Phá Nguyệt trong nhất thời không thể động đậy. Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu lại, đôi môi mỏng khép hờ lẩm ba lẩm bẩm.
“… Nội hữu sắc tương ngoại quan sắc — Bất phôi nội thân cốt nhân, nhi quan ngoại sắc bất tịnh. Thử vị tại sơ thiện. Nội vô sắc tương ngoại quan sắc — Phôi diệt nội cốt nhân, quan ngoại bất tịnh. Đắc nhập nhị thiện...”
* Kinh phật Chomei không thể dịch sát, chỉ có thể hiểu nôm na: Tâm đẹp vẻ ngoài cũng đẹp - Tâm không xấu vẻ ngoài thuần khiết, chính là bước thứ nhất để nhập thiền. Tâm không đẹp vẻ ngoài đẹp - nhân cách không có bên ngoài cũng không thuần khiết, chính là bước thứ hai để nhập thiền.
Phá Nguyệt không nhịn được bật cười — hắn lại đọc kinh Phật.
Bộ Thiên Hành nằm ở trên giường thấy nàng cong khóe môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, trong lòng khẽ động.
“Tiểu Tôn, đỡ Tiểu Dung trở về.” Hắn nói với ra ngoài trướng.
Phá Nguyệt nghe vậy dùng sức tách mấy ngón tay Dung Trạm ra. Tiểu Tôn lặng lẽ bước tới, người nhỏ sức lại không nhỏ, nâng Dung Trạm dậy, rất nhanh đỡ hắn lui ra ngoài.
Phá Nguyệt nhìn bọn họ rời đi xong mới quay đầu nhìn Bộ Thiên Hành.
Bộ Thiên Hành đã ngồi dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp. Một tay còn cầm chén rượu rót đầy.
“Tong, tong, tong.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng khua trên án kỷ, từng âm thanh phát ra giòn tan. Hắn nhướng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn nàng.
Nhan Phá Nguyệt bị tiếng khõ tay của hắn làm tâm tư rối loạn, nhưng nàng biết hắn là người mặt ác tâm thiện, không cảm thấy sợ mà mỉm cười nói: “Đa tạ tướng quân.”
Bộ Thiên Hành để tay lên đầu gối, khẽ dựa về sau, uể oải nói: “Tháo mặt nạ.”
Phá Nguyệt cứng người, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
“Không đồng ý?”
“Không cần thiết.”
Bộ Thiên Hành liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt sắc bén thâm trầm. Hắn quay đầu gọi to ra ngoài trướng: “Tiểu Tôn!”
Tiểu Tôn cười hì hì đi vào, hành lễ bẩm: “Dung Trạm tướng quân đã ngủ rồi.”
Bộ Thiên Hành gật đầu, chỉ Nhan Phá Nguyệt: “Nhốt nàng ta vào địa lao.”
Nhan Phá Nguyệt vô cùng hoảng sợ, Tiểu Tôn thì ngập ngừng: “Nhưng Dung Trạm tướng quân vừa rồi còn nhắc Mộc tỷ tỷ nhất định phải bảo trọng…”
Bộ Thiên Hành giận tái mặt: “Bản tướng quân dạy dỗ quân nô của mình, sao tới lượt hắn lắm mồm?”
“Tại sao?” Phá Nguyệt căm tức nhìn hắn. Lời nói và việc làm của tên Bộ Thiên Hành này thật khó hiểu.
Bộ Thiên Hành ném chén rượu qua một bên, đứng lên đi đến trước mặt Phá Nguyệt. Toàn thân hắn tỏa ra mùi rượu nồng nặc, Phá Nguyệt không tự chủ được lùi một bước về phía sau.
Dĩ nhiên là hắn tiến lên một bước, gần như ép nàng vào trong góc lều. Phá Nguyệt tiến không xong, lùi cũng không xong, sắc mặt rất khó coi.
Thấy Phá Nguyệt quật cường cắn chặt môi dưới, hắn ngược lại cười lớn rồi dùng tay áo che tay điểm nhẹ vào huyệt Kiên Tỉnh của nàng. Phá Nguyệt chỉ cảm giác được một luồng khí mạnh mẽ chạy qua người, toàn thân cứng ngắc trong nháy mắt.
Bởi vì ngà ngà say mà làn da trắng của hắn ửng hồng, đôi mắt thâm trầm lạnh lùng rất đáng sợ.