Bùi Chinh buông tay cô ra, cúi người xuống trước mặt ngậm lấy cánh môi mềm tinh tế hôn môi. Khương Diệp cảm nhận nụ hôn thật thoải mái, đưa tay vòng lấy cổ anh, vuốt ve mái tóc dày cứng, Bùi Chinh dùng bàn tay rộng nâng người cô lên ngồi trên bàn đối diện với anh, cả người to lớn khoanh lấy cô, thân hình giống như một con thú khổng lồ bao bọc cô trong một khu vực nhỏ bé.
Tiếng chuông di động lỗi thời vang lên, Bùi Chinh vẫn còn đang hôn cô, bị Khương Diệp đẩy đẩy bả vai, lúc này mới đứng dậy, lấy di động trong túi ra đưa mắt nhìn.
Trong cửa hàng gọi đến, nói khách hàng không yên tâm với hai nhân viên học việc, yêu cầu Bùi Chinh đến khắc một chiếc đồng hồ bỏ túi, là một khách hàng thân quen, Bùi Chinh không thể không cho người ta mặt mũi, trả lời nói mình sẽ đến trong nửa giờ nữa.
Cúp điện thoại, anh nhìn Khương Diệp ở trước mặt nói:
“Anh phải đến cửa hàng một chuyến.”
Khương Diệp gật đầu.
Bùi Chinh lại cúi xuống hôn cô một chút: “Ăn chút gì đi.”
Anh bế cô từ trên bàn xuống, quay người múc một bát cháo đặt trước mặt Khương Diệp.
Là cháo tuyết lê hạt sen.
Đơn giản chỉ vì cổ họng Khương Diệp khô khốc, anh cho ngậm bạc hà, sau đó là cát cánh cam thảo, giờ đến tuyết lê hạt sen, chuẩn bị tỉ mỉ thỏa đáng làm ngực Khương Diệp nóng lên, cô cúi đầu nếm một miếng, hương vị không tồi, chắc vì môi còn lưu lại vị kẹo trái cây, ăn xong một chén cháo mà trong miệng vẫn còn vị ngọt ngào.
Bùi Chinh làm đồ ăn không nhiều lắm, nhưng mỗi món đều rất tinh xảo, lượng ăn của Khương Diệp rất ít nhưng hôm nay lại ăn hơi nhiều, chắc vì hôm qua làm quá hăng, ăn xong mới cảm thấy người khỏe hơn một chút.
Bùi Chinh thu dọn xong phòng bếp liền đi tới cửa hàng, Khương Diệp quét dọn phòng dành cho khách một lần, đi đến trung tâm mua sắm, mỗi lần đến bên nhà Đinh Liên, cô đều phải mua rất nhiều quà, từ mỹ phẩm chăm sóc da, túi xách, cho đến đồ chơi và chocolate.
Cô liệt kê danh sách, sau khi chọn mua đồ xong, cho những thứ đó vào cốp chiếc xe Mercedes-Benz mà cô thường không lái. Ngụy Thành Huy đưa cho lúc mới kết hôn, ban đầu cô đã lái đi làm, sau đó đổi công việc khác, khi nào muốn thì lái, không muốn lái thì gọi taxi, còn tùy vào tâm tình.
Đóng cốp sau lại, cô đứng ở gara ngây ngốc một lát, sau đó lấy di động ra gọi cho mẹ Ngụy Thành Huy, hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây, lại nói một chút về công việc của mình cùng anh ta. Mẹ của Ngụy Thành Huy là một người phụ nữ điển hình, cả đời vì chồng, trọng tâm cuộc sống là chăm sóc chồng con cơm no áo ấm, tuy nói Ngụy Thành Huy được gia đình cưng chiều, nhưng lại không có vẻ chán ghét của người đàn ông gia trưởng, anh ta cũng săn sóc Khương Diệp, tôn trọng công việc bên ngoài của cô, chẳng sợ cô làm một công việc được xem như không có thể diện cho gia đình họ.
Tính tình Khương Diệp chậm nhiệt, mẹ Ngụy cũng đã biết, trong điện thoại cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, bảo cô chăm sóc Ngụy Thành Huy cùng bản thân mình cho tốt, nếu có thời gian về nhà ăn bữa cơm, Khương Diệp đồng ý.
Làm con cái, nên dành chút thời gian cho ba mẹ, dù sao thì không có ba mẹ, cũng chẳng có bọn họ.
Khương Diệp nhớ đến Đinh Liên, sau khi kết hôn với ba dượng, cuộc sống cũng tốt đẹp, ngoài những bữa cơm họp mặt gia đình, chưa bao giờ chủ động yêu cầu gặp cô, Đinh Liên thích đông vui, mà Khương Diệp lại không thích, tính tình cô quá lạnh lùng, không làm hài lòng được bọn họ.
Cô không thích ba dượng lắm.
Tại sao người trưởng thành lại muốn hạ thấp mình để lấy lòng người khác, Khương Diệp không còn là một đứa trẻ.
Khương Diệp đưa mắt nhìn đồng hồ, mới 5 giờ chiều, cô thả di động vào túi, trong lúc vô tình lại sờ đến một mảnh bìa cứng, lấy ra nhìn, là danh thiếp của Bùi Chinh.
Khương Diệp lái xe đến cửa hàng của Bùi Chinh, vừa vặn là 5 giờ 19 phút chiều.
Cô không xuống xe, chỉ kéo cửa kính xuống, ánh mắt từ xa nhìn người trong cửa hàng, Bùi Chinh đang nói chuyện với khách hàng, tay áo sơ mi màu xám được cuốn lên, lộ ra một phần nhỏ cánh tay, trong tay anh đang cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi, nhìn khách hàng, đeo nó lên ngực người đó rồi tiễn ra cửa.
Lúc anh chuẩn bị quay vào, tầm mắt lướt qua, đã thấy Khương Diệp.
Khương Diệp nhìn thời gian, không hơn không kém, 5 giờ 21 phút.