Anh lập tức đi đến, một tay chống ở cửa sổ xe, sống lưng hạ thấp nhìn cô:
“Vào trong xem nhé.”
Khương Diệp gật gật đầu, hỏi anh: “Đỗ xe ở đâu?”
“Để anh đỗ.”
Bùi Chinh kéo cửa xe ra, có ý bảo cô xuống xe, hôm nay ra ngoài Khương Diệp mặc rất giản dị, áo len dài che đến cẳng chân, trên cổ đeo chiếc khăn quàng màu nâu nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, môi tô son.
Càng đến gần, có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người.
Bùi Chinh vô cớ lại muốn ôm cô, nhưng trên đường lớn người đến người đi, anh kiềm chế lại, chỉ duỗi tay đỡ người xuống xe, sau đó lấy áo khoác trên ghế phụ khoác lên người cô, Khương Diệp cảm thấy bên ngoài không lạnh lắm, hôm nay cô mặc áo len rất dày, trong xe lại bật điều hòa, cả đường đi đều rất ấm áp.
Cô đứng ở ngã tư nhìn Bùi Chinh đỗ xe trước cửa, sau đó đi theo anh vào, cửa hàng đồng hồ có tên là Eye of Time, trước đây Bùi Chinh đã mua thương hiệu nhượng quyền, nhưng sau đó lại đổi thành thương hiệu của riêng anh. Bao gồm cả việc sửa chữa, khắc và thiết kế theo ý mình, cái gì cũng làm.
Anh thích nhất là đồng hồ quả quýt bỏ túi, bước vào trong là có thể thấy trên tường treo đủ loại kiểu dáng đồng hồ xưa cũ, hai bên trái phải đều có tủ trưng bày, ở giữa là bốn tủ đứng hình tròn, bên trong có gắn đèn, những chiếc đồng hồ được ánh sáng chiếu vào sáng lấp lánh rất bắt mắt, hai nhân viên học việc đang ngồi trong khu vực nhỏ sửa đồng hồ, nhìn thấy Khương Diệp đứng dậy chào hỏi.
Bùi Chinh giới thiệu: “Đây là bạn tôi, hai cậu gọi chị là được.”
Advertisement
Bạn nào mà đích thân ông chủ lại ra tiếp đón, còn giúp người ta đỗ xe?
Hai người phát hiện bầu không khí khác lạ, trộm liếc mắt ngắm Khương Diệp, ngoài miệng đồng thanh chào hỏi: “Chào chị.”
Khương Diệp để hai người tùy ý đánh giá, mình cũng bình tĩnh nhìn họ, hai cậu nhóc mới chỉ hơn hai mươi tuổi, cũng không lớn, da rất đen, gầy gò và đeo kính cận.
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, hai bạn học sau khi bị người đẹp có khí chất nhìn chằm chằm một lát liền đỏ mặt, lui về sau tiếp tục sửa đồng hồ mà không dám ngẩng đầu lên.
“Được rồi, hai đứa tan tầm đi.”
Bùi Chinh dẫn Khương Diệp ngồi xuống sô pha, xoay người rót cho cô tách trà nóng.
Hai bạn học nhanh chóng thu dọn rồi tan tầm, trước khi đi còn hô lên với Bùi Chinh:
“Ông chủ, bọn em đi đây, không quấy rầy anh.”
Bùi Chinh: “……”
Anh đưa mắt nhìn Khương Diệp, thấy dáng vẻ cô đang bình thản uống trà, dựa người về phía sau, hỏi: “Uống được không?”
“Cũng được.” Khương Diệp rất chú trọng việc thưởng trà, chỉ uống trà theo mùa xuân hạ thu đông, không được quá đậm vị trà, cũng không thể quá nhạt, người pha trà cần phải có tay nghề và bản lĩnh mới có thể pha một tách trà mà cô vừa lòng.
Hiển nhiên, tay nghề của Bùi Chinh rất tầm thường.
Khương Diệp đánh giá ấm trà, trong lòng nghĩ thầm lần sau đến đây có thể pha một tách trà cho anh nếm thử.
“Em có thích cái nào không?” Bùi Chinh cầm lấy một quyển album đưa đến trước mặt cô: “Chọn một chiếc đi.”
Khương Diệp vừa mở ra đã thấy tất cả đều là đồng hồ bỏ túi và đồng hồ đeo tay, cô cũng không khách sáo nói cảm ơn không cần, mà nghiêm túc lật xem hết một quyển album, chỉ vào một chiếc đồng hồ nói: “Cái này đi.”
Cô luôn có thể làm cho Bùi Chinh ngạc nhiên cùng vui vẻ, chiếc đồng hồ cô chọn chính xác là chiếc mà anh thích. Bùi Chinh lấy chiếc đồng hồ quả quýt đó từ trong tủ trưng bày ra rồi hỏi cô: “Có muốn khắc chữ không?”
Khương Diệp nhẹ lắc đầu: “Nếu nó sạch sẽ nhập vào thế tục, nên sạch sẽ từ trong đó ra ngoài.”
“Em rất sợ phải vướng bận?”
Bùi Chinh đặt chiếc đồng hồ quả quýt vào lòng bàn tay cô, thuận thế nắm lấy.
“Không có thứ gì có thể biến mất khỏi cuộc đời mà không để lại dấu vết.”
Bùi Chinh bỗng nhiên hiểu được vì sao Khương Diệp chỉ bón cho mèo ăn, mà không thân cận với chúng.
Cô sợ hãi, thậm chí kháng cự việc thiết lập mối quan hệ thân cận cho dù là con người hay động vật ở trên đời. Nếu không có trò chơi đổi vợ này, có lẽ cả đời này anh và Khương Diệp không thể có tiếp xúc hay liên quan gì đến nhau.
“Muốn ăn cơm không?” Khương Diệp không muốn thảo luận vấn đề này cùng anh, rút bàn tay ra hỏi anh: “Mấy giờ anh tan làm?”
Bùi Chinh cũng không hỏi gì thêm, nhìn đồng hồ nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Em mời khách” Khương Diệp cho chiếc đồng hồ quả quýt vào túi áo khoác, xoay người nhìn anh: “Anh muốn ăn gì?”
“Em chọn đi.” Bùi Chinh cầm lấy áo khoác mặc vào rồi đi theo phía sau ra ngoài:
“Đi bộ nhé, hoạt động một chút.”
Khương Diệp không tỏ ý kiến gật đầu.
Hai người đi dọc theo vỉa hè, màn đêm rất nhanh buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, hai bên đèn đường chiếu sáng, tối mùa thu có cơn gió lạnh thổi qua, Bùi Chinh nắm thử tay cô xem có lạnh không, sau khi bảo đảm cô không bị lạnh, như không có việc gì thu tay về. Trong lòng Khương Diệp khẽ động, cô quay đầu qua nhìn Bùi Chinh, anh cũng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh mỉm cười đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô.