Đường phố ngõ hẻm trong thành đều được lát đá xanh, đêm qua trời mưa lớn, phiến đá đều sũng nước, bên trong như phát ra ánh sáng nhẹ nhàn, ven đường mọc ra tầng tầng lớp lớp rêu xanh, ngẫu nhiên từ giữa đám rêu mọc ra một đóa hoa nhỏ.
Mua bán kinh doanh nhộn nhịp, người bán hàng rong đẩy xe lừa đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kiếm một chỗ thuận lợi đặt chân bày hàng quán. Bạch Tế nhìn người tới lui, đối diện bọn họ, có một lão bá bán kẹo hoa đường, lão bá chân giẫm lên máy kéo đường phát ra âm thanh ầm ầm, thực mau, mùi hương ngọt ngào len lỏi trong hẻm, làm nhóm trẻ con chú ý, tiểu hài tử chạy vội đến hẻm, mấy tiểu củ cải thấp thấp bé bé hướng mắt trông mong vây quanh bên người lão bá, móc ra được một văn tiền mẫu thân cho, sôi nổi xếp hàng chờ lão bá kéo kẹo hoa đường cho cả đám.
Hoắc Tranh nhìn thấy ánh mắt Bạch Tế vẫn luôn dừng ở phía đối diện, đợi đám hài tử kia liếm đường nhảy nhót chạy đi, liền đi tới trước quán lão bá, mua một chuỗi đường.
Hai mắt Bạch Tế phát sáng, tiếp nhận đường cẩn thận liếm liếm, đường hòa tan ở đầu lưỡi, thật là ngọt quá đi.
Y đem đường đưa tới bên miệng Hoắc Tranh, Hoắc Tranh tránh đi, để y tự mình ăn.
Hôm nay họp chợ, người ra ngoài càng nhiều thêm.
Có thư sinh vừa đi vừa phất quạt ngoảnh đầu ngâm thơ, có công tử ngồi trên lưng ngựa phong lưu phóng khoáng, còn có chút nhân gia nhà nghèo, thiếu nữ thanh xuân, du khách nhiều, người bán hàng rong ngưỡng cao cổ ra sức hét to, cái gì bán chiêng, bán trống, bán bình sứ, bán gia cầm, ném vòng trúc đổi lấy đồ vật nhỏ đáng yêu...
Hàng hóa Hoắc Tranh bán khác biệt nhiều so với các tiểu thương, thật ra không tính là tốt nhất, chỉ là hắn có chút tay nghề chế tác nông cụ.
Hàng hóa của Hoắc Tranh không xuất sắc, bên cạnh hắn thế nhưng lại có một người xuất sắc.
Người qua lại rất nhiều, nhưng không mấy người dừng ở hàng quán bọn họ, Bạch Tế ở trong thùng xe nhìn rõ ràng, nhiều người chỉ đến mua của tiểu thương khác mà không mua hàng hóa của Hoắc Tranh, làm Bạch Tế thật lo lắng. Hoắc Tranh không rao không kêu, có người hỏi hắn hắn mới đáp lại, cũng sẽ không như những người bán hàng rong khác ra sức hét to đem đồ vật mình bán khen đến ba hoa chích chòe, Hoắc Tranh chỉ là có nề nếp báo tên hàng hóa cùng giá cả, bộ dáng nặng nề không thú vị làm người qua đường chẳng hứng thú, đều chạy đến quầy hàng tiểu thương khác xem náo nhiệt.
“Ai nha!” Bạch Tế mắt thấy thật vất vả mới có người ghé lại trong chốc lát lại rời đi, mông nhỏ nhích tới nhích lui, thật sự ngồi không yên, vội lao ra xe ngựa, Hoắc Tranh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Bạch Tế bắt lấy ống tay áo người ta, “Mua đi mua đi, đó là Tranh... hắn tự làm ra, thực chắc chắn đó!”
Người bị kéo lại vốn là không vui, nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo Bạch Tế, hả một tiếng, quay đầu nhìn về phía sạp hàng Hoắc Tranh, hỏi Bạch Tế, “Nơi này là quán của ngươi?”
“Đúng vậy!”
Người nọ quay trở lại sạp hàng, chọn vài món nông cụ, giá cả tiện nghi, chất lượng xác thật tốt, mua xong thật vừa lòng, liền lấy tiền trong túi ra đưa cho Bạch Tế.
Ngoài phố tấp nập người đi dạo chủ yếu là vì đi tìm vui vẻ, chẳng sợ cũng chỉ là vì một món đồ thượng phẩm hay là nhìn xem một người.
Bạch Tế khiến người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, y mở miệng lải nhải không ngừng, cặp mắt quả hạnh ngập nước trông mong nhìn người, quá đáng yêu, dễ như trở bàn tay làm cho đối phương mềm lòng thỏa hiệp.
Bán được một món nông cụ, Bạch Tế chậm rãi hiểu được cách bán manh, Hoắc Tranh lại không cho y ra ngoài để người khác nhìn thấy, khó có lúc y cố chấp như vậy, nhất định không chịu ngồi trong thùng xe lo lắng suông.
Sau đó Hoắc Tranh cũng hết cách, Bạch Tế vừa đấm vừa xoa, Hoắc Tranh sao có thể chống đỡ được, Bạch Tế thấy nét mặt hắn có hơi buông lỏng, liền chạy đến trước quán học theo người bán hàng rong hét to, giọng nói của y so với các tiểu thương khác êm tai hơn nhiều, mềm mại dễ nghe, thực mau làm người khác chú ý tới, nghe theo âm thanh dần dần vây quanh ở trước sạp, xem Bạch Tế bán hàng.
Hàng quán nho nhỏ bị nhiều người vây đến chật như nêm cối, nhiều ánh mắt dừng ở trên người Bạch Tế như vậy, trong lòng y thấp thỏm, một khắc trước còn bướng bỉnh mà rao hàng, lúc này khiếp đảm chạy trốn đến sau lưng Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh: “.......”
Có người cười nói: “Tiểu nương tử ngươi có bán hàng hay không, gọi mọi người tới rồi bản thân lại trốn đi, là muốn nháo chuyện gì đây?”
Đoàn người xung quanh cười vang, Hoắc Tranh đen mặt, tính toán để Bạch Tế trở vào trong xe tránh đi, có hắn ở đây, giống như môn thần trấn thủ, làm người khác không dám cười đến vô phép.
Ra phố chủ yếu là tiểu thương hơi lớn tuổi, hoặc là thanh niên nam tử, trừ bỏ vài nữ tử bán hoa cỏ ít khi nhìn thấy nữ nhi ra tới phố, càng chưa từng thấy cô nương nhà ai xinh đẹp như vậy ra ngoài đường.
Mọi người thấy Bạch Tế trốn đi không còn thú vị, có mấy người dò hỏi giá hàng hóa do dự không biết có nên mua hay không, dao động không ngừng, Bạch Tế từ phía sau Hoắc Tranh lộ ra đôi mắt long lanh, “Mua đi, rất tốt rất tốt.”
Hoắc Tranh bảo y trở lại trong xe, nhưng Bạch Tế thấy có người không đáp ứng mua hàng, gấp đến độ không rảnh lo chuyện khác, từ sau lưng Hoắc Tranh nhảy ra, gặp người liền nói, mua đi, thực tốt thực rắn chắc, y không có bản lĩnh giống người bán hàng rong khen đồ mình bán đến thần kỳ, nhưng luôn đảm bảo nông cụ Hoắc Tranh làm ra nhất định dùng tốt.
Sự việc không thể tưởng tượng thật sự xảy ra, không ngừng có người tới mua, chậm rãi một người nối tiếp một người, chưa đến nửa ngày, Bạch Tế đem tất cả hàng hóa đều bán đi, tuy y miệng lưỡi vụng về, nhưng đôi mắt như biết nói cười, so với mặt than của Hoắc Tranh đáng yêu hơn nhiều.
Đợi người đến tản đi hết, Bạch Tế đếm đếm tiền trong tay hưng phấn cực kỳ, nâng lên đưa đến trước mặt Hoắc Tranh, cười đến không khép miệng được, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề, “Tranh Tranh, tiền này tất cả đều cho ngươi.”
Hoắc Tranh trong lòng phức tạp mà đem tiền bỏ vào túi, hắn lên xe ngựa, xem thời gian không tính là trễ, Bạch Tế lại là lần đầu tiên vào thành, liền tính toán dẫn y đi dạo một vòng Vũ Thành, mua cho y vài thứ.
Trong thành cũng có qui tắc trong thành, tựa như mới vừa rồi, tuy rằng nhiều người bởi vì bị dung mạo Bạch Tế hấp dẫn đến xem hàng hóa, sẽ không vô lễ nói to, mua xong đồ vật liền rời đi.
Xem người như thế nào đối xử với nhau, lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, đạo lý như thế, không ai đối với Bạch Tế làm ra việc vượt quá khuôn phép, cũng làm cho Hoắc Tranh đối với Bạch Tế trong lòng sinh áy náy.
Có tiền, nhưng trước hết phải giải quyết vấn đề gấp gáp trước. Bạch Tế ghé vào thùng xe ăn đồ ăn vặt Hoắc Tranh mua cho y, bọn họ đi tới cửa tiệm mua chút gạo, sau đó mới tới chổ khác nhìn xem.
Xe ngựa thong thả chạy trong đám người, bỗng có một trận ầm ĩ phía sau, đằng trước cũng đột nhiên phát sinh hỗn loạn, Hoắc Tranh lo lắng ngựa giật mình xóc nảy đến Bạch Tế trong xe, đem xe ngựa tạm thời đỗ lại bên đường, Bạch Tế ghé vào cửa sổ xe, nghe được bên ngoài có người hô to bắt trộm.
Người trên đường đông đúc, tiểu tặc gian nan mà xông vào đám người vùi đầu chạy như điên, bị đám người phía sau hùng hùng hổ hổ đuổi theo, nhiều người đi đường có tâm hăng hái cũng muốn làm việc nghĩa, nhưng đám đông như vậy cũng là hữu tâm vô lực, tiểu tặc kia vừa lúc chạy qua bên cạnh xe ngựa, Hoắc Tranh thấy thế, mày cũng không nhếch một chút, lập tức duỗi tay chuẩn xác giữ lấy bả vai tên trộm, siết mạnh một cái, một tay đem người quăng ngã xuống đất, một chân giẫm lên bả vai đối phương, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng vô ích.
Người đi đường vây quanh bốn phía sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói muốn đem tiểu tặc đi gặp quan phủ.
Chủ nhân của món đồ bị trộm đuổi kịp tới, từ trên người tiểu tặc lấy về đồ của mình. Đợi tuần phố nha sai tiến đến đem người áp giải đi rồi, Hoắc Tranh mới lên xe ngựa tiếp tục đi, chủ nhân kia liền đuổi theo sau.
Bạch Tế thò đầu ra xem, nhắc nhở Hoắc Tranh một tiếng.
“Cảm tạ tráng sĩ hảo tâm bắt kẻ cắp lại, tráng sĩ công phu lợi hại, chẳng biết có được không dừng bước một chút, lão phu mở tiệc hảo hảo tiếp đãi hai vị.”
Lão bá râu bạc ăn mặc bất phàm, nhìn qua không giống như là bá tánh bình thường. Hoắc Tranh trầm mặc không nói, Bạch Tế tròng mắt lưu chuyển nhìn đối phương, lão bá nhìn hắn cười cười, “Phu nhân tướng mạo thật xinh đẹp, có phúc khí.”
Lão bá đem Bạch Tế nhận sai thành thê tử Hoắc Tranh, Hoắc Tranh lông mày nhíu lại một cục, lạnh giọng từ chối lời mời.
Chính mình không biết đã nói sai câu nói kia làm tráng sĩ trước mắt thay đổi sắc mặt, lão bá cười cười không thèm để ý chút nào, “Lão phu thiếu tráng sĩ một lần ân tình, nếu sau này có việc cần lão phu giúp đỡ, nhớ tới Hoằng Dương Quán tìm ta.”
Hoắc Tranh ân một tiếng, sau đó đánh xe ngựa ra khỏi thành trở về, bóng đêm dần dần buông xuống, Bạch Tế từ trong xe lấy ra kiện áo ngoài phủ thêm, lại tìm ra một bộ khác, xốc lên màn xe lặng lẽ khoác lên người Hoắc Tranh.
Ngón tay mềm ấm chạm nhẹ vào cổ, tay Hoắc Tranh run lên, suýt nữa đem xe ngựa chạy luôn xuống mương...