Qua cơn mưa trời lại sáng, Bạch Tế nhặt lên một cọng cỏ đuôi chó được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, cầm trên tay lắc bên trái quơ bên phải, nhìn xung quanh mình, không nhìn thấy thứ gì mời mẻ, đôi mắt lần nữa lại dính lên người nam nhân đang đứng trước đó không xa.
Hoắc Tranh cùng người khác hỏi thăm tin tức, sự tình tựa hồ đã nói xong, Bạch Tế thấy thôn dân xa lạ kia rời đi, mới chạy tới chỗ Hoắc Tranh.
Đợi thôn dân đi xa, Bạch Tế đem cỏ đuôi chó bỏ vào lòng bàn tay Hoắc Tranh, "Tranh..." hắn vội vàng ngậm miệng, sửa miệng lại hỏi: "Chúng ta hiện tại đang đi đâu vậy?"
Y thật muốn gọi Tranh Tranh, nhưng Hoắc Tranh trước khi ra cửa đã đối y ngàn dặn vạn dặn, bảo y ở bên ngoài không thể kêu mình là Tranh Tranh, nếu không lần sau ra ngoài sẽ không mang y theo. Không chỉ có như thế, Hoắc Tranh hiện tại bảo hộ Bạch Tế rất chặt chẽ, mỗi lần Bạch Tế muốn ra cửa, đều phải mang khăn che mặt mua ở chợ trước đó không lâu, phòng ngừa bọn thôn dân kia lại nhìn đến dung mạo y.
Bạch Tế đối với "dụng tâm lương khổ" của Hoắc Tranh như vậy cũng chẳng hiểu gì, khăn che mặt mềm mại thoáng khí, nhìn qua rất là tinh xảo, y mang lên thấy thích, đồ vật Hoắc Tranh đưa y đều xem như bảo bối mà giữ, tự nhiên cũng không nghĩ tới dụng ý của Hoắc Tranh.
Lúc trước Hoắc Tranh có cho thôn dân làm việc ở cạnh trại nuôi ngựa chút tiền, nhờ hắn lưu ý Hồng Kim lúc nào trở về, hôm nay từ trong miệng thôn dân biết được chút tin tức, Hồng Kim từ bên ngoài đã trở lại, hắn nhân cơ hội này qua tìm người để lấy lại khế đất trại nuôi ngựa, đây là tài sản của Hoắc gia bọn họ.
Hắn đem sự tình đại khái nói với Bạch Tế một lần, hai người liền hướng trại nuôi ngựa Hoắc gia xuất phát.
Khi qua cầu, ven hai bờ sông có không ít thôn dân giăng lưới bắt cá, thấy bọn họ, không một ai không khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt đều thay đổi. Cùng với ngày trước thật bất đồng, ánh mắt thôn dân mơ hồ lộ ra ý trào phúng, giống như Bạch Tế cùng Hoắc Tranh thật sự đã làm ra chuyện không dám ra ngoài gặp người.
Những ý niệm xấu xa đó phần lớn là do dâm ý bọn họ suy diễn mà thành, tại đây tỉ lệ nam nữ rất không cân bằng, vu khống không đáng sợ, sợ nhất chính là ba người cộng lại giống như hổ, thuận miệng bịa chút chuyện, lời đồn cũng trở thành sự thật nói có sách mách có chứng làm người tin phục.
Hoắc Tranh ra ngoài nhiều năm, người trong thôn không hiểu biết nhân phẩm tính cách hắn như thế nào, lại biết rõ bản tính nam nhân, sắc dục làm trọng.
Trai đơn gái chiếc sống chung một phòng, tẩu tử xinh đẹp trẻ tuổi đã chết trượng phu, thử nghĩ một nam nhân thân thể khỏe mạnh như thế ào nhẫn nhịn được?
Sách thánh hiền thánh nhân cũng dù sao cũng chỉ nghe qua trong sách, còn bọn họ đều là phàm phu tục tử, mà trong thôn này loại nữ nhân không giữ phép như thế cũng chẳng hiếm thấy, sau khi tằng tịu với nhau đơn giản là đi xa tha hương, hoặc lưu lại thì phải chịu tiếng khinh thường.
Hiện giờ thôn dân đều cho rằng Hoắc nhị cùng tẩu tử hắn đã ở cùng nhau, một mặt đố kỵ, lại một mặt coi thường, Bạch Tế đối với lòng người hiểm ác còn chưa hiểu rõ ràng, Hoắc Tranh ngoài miệng nặng nề tâm lại sáng như gương, thanh giả tự thanh, hắn làm vậy chỉ để bảo vệ tốt Bạch Tế, người đơn thuần như thế không thể để người khác dụ dỗ quấy rầy.
Bọn họ một đường đi đến trại nuôi ngựa.
Trại ngựa Hoắc gia xung quanh tĩnh lặng, không thấy quản sự, duy nhất chỉ có gã sai vặt ngoài sân, ngủ đến trời đất đảo lộn, có người tiến vào cũng không biết.
Hoắc Tranh không biết vì sao đại ca hắn phải đem khế đất giao cho Hồng Kim bảo quản, trước mắt không phải thời điểm truy cứu việc này, lấy khế đất về mới là mục đích của hắn, mặc dù trại nuôi ngựa không có nhiều tiền, hắn cũng phải thu hồi về.
Ngựa của Hoắc gia không thể so với nhà khác, ngựa dưỡng ra không đủ mạnh mẽ, còn dễ dàng sinh bệnh, môn hộ có tiền muốn đi xe ngựa ra ngoài, luôn phải chọn lựa ngựa tốt, giá cả đắt đỏ. Mà ngựa của Hoắc gia, chỉ có thể bán với giá rẻ cho nông hộ bình thường, nông hộ thường vào thành bán hàng hóa cũng dần tích cóp được nhiều tiền, tự nhiên cũng nhìn không vừa mắt loại ngựa bản địa này, dần dần về sau, trại nuôi ngựa Hoắc gia làm ăn ngày càng xuống dốc.
Bạch Tế đi theo Hoắc Tranh vào trại ngựa, trải qua mấy ngày mưa xuống, đồng cỏ mọc nhanh, nhưng mặt cỏ lại không đều, có chổ trụi lủi lộ ra đất bùn, mấy con ngựa trong trại uể oải ỉu xìu mà cúi đầu gặm cỏ, có người muốn mua ngựa đi vào nhìn nhìn liền bỏ đi, cũng không thèm liếc thêm một cái.
Hai người đi vào trong một chút, liền thấy phía sau hàng rào là một khoảng đất trống, trong hàng rào lại phân ra mấy chổ, một chỗ nuôi gà, một chỗ nuôi heo, một vòng luẩn quẩn này có lẽ là lâu dài không xử lí, mùi hôi phát ra ngoài đồng cỏ, nếu không có nước mưa cọ rửa qua, mùi hương như thế có thể làm người ta sặc chết.
Bạch Tế che miệng bịt mũi tránh phía sau Hoắc Tranh, nhỏ giọng, "Nơi này thật thối nha."
Hoắc Tranh khắp nơi tìm người, gã sai vặt phụ trách trông coi trại nuôi ngựa xách theo một cái thùng gỗ tiến vào, nhìn đến bọn họ, há mồm hùng hùng hổ hổ, "Ngươi như thế nào lại tới nữa, đi ra ngoài đi ra ngoài, còn như vậy ta liền kêu người lại đây đem các ngươi đuổi ra ngoài!"
Vừa nói, gã sai vặt duỗi tay đẩy đẩy trên người Hoắc Tranh, Hoắc Tranh ánh mắt trầm xuống, bĩnh tĩnh, "Ta tìm Hồng Kim."
Gã sai vặt tức giận gào lên, "Không ở đây!"
Hoắc Tranh nói: "Thôn dân nói cho ta hôm nay hắn đã trở về."
Gã sai vặt cười lạnh, ném thùng gỗ xuống xắn tay áo lên, Bạch Tế thấy bộ mặt hắn căm ghét dữ tợn, e sợ Hoắc Tranh sẽ bị đánh, liền chui từ phía sau Hoắc Tranh ra, toàn lực dùng hết sức cụng đầu một cái, cư nhiên đâm cho gã sai vặt phải lui về sau mấy bước.
Bạch Tế dang hai tay bảo hộ trước người Hoắc Tranh, thân mình run run, lại cố làm ra bộ dáng hung ác, lông mày dựng thẳng lên, "Không được đánh người!"
Gã sai vặt cười nhạo một tiếng, đối vời Hoắc Tranh càng là thêm coi thường, khinh bỉ nói: "Nguyên lai các ngươi chính là đôi cẩu nam nữ trong thôn hay nói, ta phi!"
Thần sắc Hoắc Tranh đông lạnh tức khắc, là gã kia động thủ trước, trước mắt đột nhiên lóe lên, Bạch Tế nhìn qua thân mình nhu nhược đơn bạc thế nhưng nhanh như chớp nhắm ngay gã sai vặt vọt qua, một quyền đầu cụng trên mặt đối phương. Bạch Tế vóc dáng không cao, đánh không chuẩn lắm, bị gã sai vặt trở tay đẩy một cái, Hoắc Tranh liền bước lên phía trước, Bạch Tế liền bị đẩy ngã trên người hắn, bỗng nhiên đập vào cơ bắp rắn chắc trên người Hoắc Tranh, Bạch Tế bị đau hô nhỏ một tiếng.
Hoắc Tranh đỡ lấy y, một tay khác bắt lấy bả vai gả sai vặt, lực đạo trên tay tăng mạnh, gã kia sắc mặt dần trắng bệch, cái trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.
Đến khi cảm thấy trừng phạt đủ, Hoắc Tranh mới buông tay ra, dẫn Bạch Tế rời đi. Bọn họ vẫn chưa đi xa, mà dừng lại tại một ngôi đình gần trại nuôi ngựa nghỉ chân.
Thời gian nhanh đến giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, hơi nóng lao thẳng tới, Hoắc Tranh thấy trán Bạch Tế có tầng mồ hôi mỏng, lấy túi nước treo bên hông xuống mở nắp ra, "Tẩu tử, uống trước miếng nước đi."
Đợi Bạch Tế uống nước giải khát xong, trong lòng Hoắc Tranh đối với Bạch Tế vẫn còn tự trách, dò hỏi y "Gã sai vặt kia đẩy ngươi có bị thương không?"
Một đại nam nhân như hắn phát sinh tranh chấp với người khác thì thôi, lại còn để cho nữ tử yếu ớt bảo hộ phía trước thì còn ra cái gì nữa. Nhớ tới gã sai vặt mạnh tay xô đẩy Bạch Tế, Hoắc Tranh siết chặt nắm tay, hận không thể quay lại đánh gã mấy quyền, hắn tức giận cuồn cuộn, bỗng mu bàn tay truyền đến ấm áp, hắn kinh ngạc cúi đầu, Bạch Tế nắm bàn tay to của hắn bao trong lòng bàn tay mình, da thịt non mềm như vậy cả đời hắn còn chưa từng chạm đến, quá mềm ấm.
Bạch Tế nhỏ nhẹ "Ta không đau đâu."
Thoáng cái như tỉnh mộng, Hoắc Tranh rút tay về, giữa hai lông mày hiện lên tự trách càng sâu, vì chính mình không bảo vệ tốt đối phương, cành vì hành động này mà thực xin lỗi đại ca, tẩu tử hắn tâm trí đơn thuần, không hiểu đạo lí, dù xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn trăm triệu lần không thể lướt qua coi như không biết.
"Tẩu tử." Hoắc Tranh đột nhiên lạnh giọng, "Lòng ta kính ngươi, đem ngươi trở thành người thân bảo hộ, không có nửa phần vượt quá suy nghĩ, ngươi không thể. Không thể giống như mới vừa rồi chạm vào ta như vậy, đây là không đúng."
Thấy Hoắc Tranh luôn tỏ thái độ cự tuyệt mình, đôi mắt Bạch Tế phiếm hồng, hiện giờ y cũng coi như đã hiểu rõ, Hoắc Tranh sẽ đối tốt với mình, lại cấm mình cùng hắn tiếp xúc, Bạch Tế vẫn là lần đầu mới nhìn thấy người như vậy, chỉ cho phép bản thân đối tốt với người khác, lại không cho người ta tốt lại với mình, thật là kỳ quái.
Mà kỳ quái thì kỳ quái, Bạch Tế y vẫn cứ thích đấy. Y yên lặng rút tay về giấu sau lưng, "Là ta không tốt."
Trong lòng Hoắc Tranh từ từ tốt lên, gỡ xuống túi đeo sau lưng, lấy ra bánh lạnh bọc trong giấy dầu đã hấp ngày hôm qua, là dùng hạt sen và mật ong làm ra, hương vị ngọt thanh, không chỉ có thể no bụng, giải nhiệt càng hiệu quả, mỗi lúc mùa hè thời tiết nóng bức, người nhà quê phần lớn đều chuẩn bị bánh lạnh, để nam nhân ra ngoài làm việc mang theo, phòng ngừa làm việc dưới trời nóng chói chang sẽ trúng nắng.
Buổi trưa qua đi trời cùng không còn quá nóng, gió cũng mạnh lên, Bạch Tế ăn xong bánh lạnh liền dựa vào trong đình ngủ gật, Hoắc Tranh ngồi đối diện ngay cửa lớn trại nuôi ngựa Hoắc gia.
Suốt nửa ngày, trại nuôi ngựa một chút động tĩnh cũng không có, Bạch Tế cũng Hoắc Tranh xem như đi không một chuyến.
Gần tới chạng vạng, Hoắc Tranh không tính đợi nữa. Hắn thấy Bạch Tế để cánh tay dựa vào cây cột mà ngủ, tuy lúc này đã có chút gió, nhưng người thường chờ tại đây trong lúc ngủ cũng nóng đến đổ một thân mồ hôi, Bạch Tế thì ngược lại, vẫn sạch sẽ thoải mái, không có nửa điểm nóng nực.
Hoắc Tranh cẩn thận nhớ lại tình trạng mấy ngày hần đây, cảm giác tẩu tử hắn hình như ngủ càng ngày càng nhiều.
Trời gần tối, Bạch Tế bị Hoắc Tranh thấp giọng gọi dậy. Y xoa xoa đôi mắt mơ màng, ngủ hết nửa ngày vẫn không giấu được mệt mỏi, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, hỏi Hoắc Tranh đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc Tranh nhìn kỹ y, "Tẩu tử, thân thể không khỏe sao?"
"Không có nha." Bạch Tế khoảng thời gian này luôn cảm thấy buồn ngủ, trừ bỏ điểm này, thân mình cũng không có chỗ nào không thoải mái.
Hoắc Tranh quan sát thần sắc tiểu tẩu tử, Bạch Tế không phải người hay nói dối, nếu không thoải mái căn bản không giấu được mắt hắn, đành phải hoãn lại lòng nghi ngờ, "Chúng ta trở về."
Bạch Tế đứng dậy, phủi phủi quần áo trên người, "Không đợi nữa sao?"
"Ừm."
Sau khi qua cầu, Hoắc Tranh dắt Bạch Tế theo đường mòn trở về. Bên cạnh đường mòn có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống, chảy vòng quanh hơn nửa thôn, trăng non cũng bắt đầu mọc lên, suối nước trong suốt thấy đáy, dòng nước chảy xiết, bởi vậy rất ít khi nhìn thấy trong nước có cá tôm, thêm nữa nơi này tương đối hẻo lánh, ngoài nhóm tiểu hài tử rãnh rỗi đến bắt cá, nghịch nước, hiếm khi có người đi con đường này.
Hoắc Tranh vốn muốn mang theo Bạch Tế giải sầu, sau khi về đến nhà, lại phát hiện tinh thần Bạch Tế hoảng hốt, dường như có giấu tâm sự. Hắn cho rằng Bạch Tế là bởi vì chuyện vừa rồi mới rầu rĩ không vui, liền không hỏi nhiều.
Sự thật lại không phải như thế.
Bạch Tế lần đầu tiên có điều giấu giếm Hoắc Tranh, mới vừa rồi khi trăng non mọc lên, một cổ linh khí vọt vào người làm tinh thần hắn chấn động, cổ linh khí kia trong cơ thể y hung hăng kích động, cả người phảng phất được gột rửa, sảng khoái như muốn bay lên. Dùng xong cơm chiều, ngày còn chưa tối hẳn, Bạch Tế liền cảm thấy một trận rục rịch trong người.
Y cố gắng biểu hiện thái độ bình thường trước mặt Hoắc Tranh, xong bỗng nhiên ném chén đũa xuống chạy nhanh về phòng dưới tầm mắt nghi hoặc của đối phương, mới đóng cửa phòng lại, một trận xúc động không thể kiềm chế được.
Bạch Tế đến trước gương đồng sờ sờ đầu mình, ngay sau đó, từ giữ mái tóc thong thả mọc ra hai cái tai cụp xù xù.
Bạch Tế nhẹ nhàng chạm chạm, buông xuống hai tai run nhè nhẹ, y phát hiện, hai cái lỗ tai so với lúc trước đã lớn lên một ít.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc này Hoắc Tranh mà đẩy cửa vào sẽ thấy được hai tai thỏ, aaaa....tiểu yêu từ nơi nào tới.