Tôi đã thức cả đêm để ngắm nhìn gương mặt em. Tôi sợ rằng qua ngày mai tôi sẽ không được ở bên em như thế này nữa. Tôi đã quyết định sẽ làm theo ý em. Nếu khi em tỉnh dậy mà không tỏ ra ghét tôi thì tôi sẽ không đi đâu cả. Mãi mãi không rời xa em. Nhưng nếu điều tồi tệ xảy ra – em muốn rời xa tôi. Thì tôi sẽ trở về đất nước của mình. Vĩnh viễn không bao giờ để em xuất hiện trong tầm mắt nữa. Tôi nghĩ mình sẽ có thể quên em dù đau đớn. Và khi đã gạt em ra khỏi trái tim và lấy lại linh hồn mình đang nằm trong tay em, tôi sẽ làm đúng như những gì tôi phải làm – giết Olia. Tôi không thể tiếp tục để tình yêu điều khiển mình nữa. Và từ nay về sau cũng sẽ không yêu thêm bất cứ ai nữa.
Hai hàng mi của em khẽ mấp máy. Tôi vội nhắm mắt lại và giả vờ như mình đang ngủ. Tôi không muốn đối mặt với em trong lúc này. Nếu em muốn ra đi, hãy đi trong im lặng và tôi sẽ tìm cách chấp nhận những ngày tháng sau này không còn em ở bên.
Tôi nghe thấy tiếng em thở hắt ra. Rồi em khẽ cựa mình. Có lẽ em đã thức dậy. Tôi gần như nín thở để chờ đợi điều sẽ xảy ra.
Tôi cảm thấy bàn tay em đang di chuyển trên gương mặt mình. Từ vầng trán đến lông mày, sóng mũi và cuối cùng em miết nhẹ lên môi tôi. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực và dù đã dặn mình không được nuôi hy vọng nhưng cuối cùng tôi cũng buông xuôi và để mình chìm trong hy vọng.
Em không những không thoát khỏi vòng tay của tôi mà còn siết chặt tôi hơn trong vòng tay nhỏ bé của em. Em đang ôm tôi sao? Hay em chưa tỉnh táo hẳn.
“Ngay cả trong giấc mơ của em anh cũng quá hoàn hảo” – Tôi nghe em thì thào.
Rồi một thứ gì đó mềm mại chạm vào trán tôi. Rồi đến chóp mũi và cuối cùng là môi tôi. Em hôn tôi? Từ Đinh Hương, đây là lựa chọn của em đấy nhé. Và từ bây giờ em có chạy đi đâu cùng không thoát khỏi tôi đâu.
Môi em vẫn còn đặt lại trên môi tôi và tôi nghe tim mình đập rộn lên. Nó vừa được giải thoát sau những ngày bị vòng kẽm gai siết chặt. Vẫn nhắm mắt, tôi kéo sát em vào người tôi hơn và đáp lại nụ hôn của em. Chúng tôi hôn nhau rất chậm và thật nhịp nhàng, để yêu thương thấm sâu vào trong tim.
Nụ hôn kết thúc và tôi mở mắt ra mỉm cười với em. Em cũng nhìn tôi mỉm cười thật yêu thương. Nụ cười của em vừa ấm áp lại vừa có cái gì buồn da diết. Nó là tim tôi nhói đau. Em buồn chuyện gì sao?
“Em có cảm thấy hạnh phúc giống như anh lúc này không?” – Tôi hỏi em khi em đang rúc trong lòng tôi.
“Còn hơn cả hạnh phúc” – Em thì thào. Tôi nâng cằm em lên và nhìn thật sâu vào mắt em. Em nói thật, đôi mắt em đang sáng ngời và hai bên má ửng hồng rất đáng yêu. Nhưng tại sao nét u hoài vẫn phảng phất trên gương mặt em?
“Tại sao anh luôn có cảm giác là em đang buồn nhỉ?” – Tôi hỏi.
“Có một chút” – Em nói và cái nét buồn kia hiện lên rõ hơn.
“Hãy nói anh nghe điều gì làm em buồn?” – Tôi nhìn em bằng đôi mắt dịu dàng nhất có thể.
“Vì sau giấc mơ này anh sẽ biến mất” – Em buồn bã.
“Giấc mơ?” – Tôi ngạc nhiên. Em nghĩ mình đang mơ sao?
“Đồ ngốc của anh, đây không phải là giấc mơ. Em đang tỉnh mà” – Tôi nói rồi với vẻ âu yếm nhất, tôi hôn lên trán em.
“Không thể nào! Anh đã bỏ đi rồi mà. Em đã đi tìm anh khắp nơi nhưng không thể tìm thấy anh” – Giọng nói em buồn da diết. Lúc này tôi thật sự cảm nhận được là em cần tôi. Vậy là hôm qua em đi tìm tôi sao?
“Anh không bỏ đi. Anh chỉ ra ngoài có chút việc và khi anh về nhà thì không thấy em đâu. Anh đã đi tìm em và anh gần như phát điên lên khi nghĩ em đã bỏ đi” – Tôi thành thật. Nghĩ lại cảm giác hôm qua tôi còn thoáng rùng mình. Nó đau đớn ngoài sức chịu đựng của tôi.
“Vậy đây là sự thật sao?” – Em nhìn tôi nghi ngại.
“Anh cam đoan đây là sự thật” – Tôi nói chắc nịch.
“Vậy anh sẽ không bỏ em mà đi chứ?” – Em nhìn tôi như van nài.
“Ngốc ạ, em là linh hồn của anh. Làm sao anh bỏ linh hồn của mình mà đi đâu được”
“Nhưng… em đã cắn anh” – Đến lúc này thì gương mặt em không khác gì một người đang bị thiêu đốt trong lửa. Nó quặn lại và đầy đau đớn.
“Dù sao anh cũng đâu có bị sao. Nhưng hãy hứa với anh là em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Uống máu anh em sẽ chết đấy” – Tôi tỏ ra nghiêm túc nhưng giọng nói thì đầy yêu thương.
“Vậy tại sao bây giờ em vẫn còn sống” – Em ngơ ngác hỏi tôi.
“Ngọc rồng đã cứu em”
“Ngọc rồng?”
“Phải, là viên ngọc nằm trong trái tim của rồng”
“Làm thế nào mà em có nó?”
“Tất nhiên là anh bỏ nó vào người em rồi” – Tôi gõ nhẹ vào đầu em. Sao hôm nay em thắc mắc nhiều thế nhỉ? Nhưng cái dáng vẻ ngơ ngác của em đáng yêu cực.
“Làm thế nào mà anh có nó?”
Câu hỏi của em làm tôi thoáng dậy lên cảm giác tội lỗi. Tôi đã giết một con rồng vì em. Trước giờ điều này chưa bao giờ xảy ra.
“Anh… đã giết chết một con rồng trên đảo Rồng để lấy nó” – Tôi mím môi.
“Đảo Rồng? Ý anh là hòn đảo nằm trong lòng mặt trời sao?”
“Ừ, đó là nơi những con rồng cư ngụ và cũng là quê hương của anh”
Hai mắt em mở to nhìn tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Vẻ mặt đó là gì?” – Tôi chau mày nhìn em.
“Theo như em được biết thì đó là nơi vua Rồng sinh ra” – Tôi nheo mắt nhìn tôi.
“Đúng rồi. Thì anh nói đó là quê hương của anh mà”
“Anh… là vua Rồng?” – Giọng nói của em đầy sự hoài nghi.
“Ừ” – Tôi gật đầu. Hình như tôi đã quên nói với em về lai lịch của mình.
“Không thể nào!”
“Em không tin à? Để anh cho em xem nhé” – Tôi nói rồi miễn cưỡng rời khỏi em và đứng xuống giường. Cởi chiếc áo sơ mi ra, tôi gồng mình và đôi cánh lửa của tôi dang rộng đầy kiêu hãnh. Tôi biết lúc này con rồng lửa đã xuất hiện trên gương mặt tôi. Tôi xoay người lại để em thấy ấn rồng sau lưng mình. Quay lại nhìn em tôi thấy gương mặt em rất lạ. Nó không hoàn toàn chỉ là ngạc nhiên.
“Ôi trời!” – Em ngồi bật dậy và đập tay vào trán.
Tôi thôi gồng mình và khép đôi cánh vào. Mặc lại áo sơ mi, tôi đến ngồi bên cạnh và nhìn em chăm chú.
“Olia… ông ấy nói với em anh là thuộc hạ của kẻ muốn giết vua Rồng”
“Thuộc hạ của kẻ muốn giết vua Rồng?” – Tôi ngạc nhiên rồi bật cười. Sao tôi lại có cái tên ngộ thế nhỉ.
“Olia nói có một kẻ trong thế giới bóng đêm muốn đến đảo Rồng uống máu rồng để có sức mạnh như vua Rồng. Ông ta nói kẻ ấy muốn giành quyền cai trị thế giới bóng đêm và anh chính là thuộc hạ của kẻ ấy. Anh phát hiện ra mùi máu của ông ta trong người em nên đến để theo dõi em hòng tìm ra ông ta vì ông ta là cánh tay phải của vua Rồng”
“Thật hơm hĩnh!” – Tôi chau mày.
“Vì vậy ông ta nói em giữ chân anh và trong khi ấy ông ta đi tìm kẻ muốn giết vua Rồng” – Em nói tiếp.
“Vì vậy em đã giả vờ yêu anh” – Tôi nheo mắt nhìn em.
“Em… em cứ nghĩ là mình đang giả vờ nhưng hóa ra em yêu anh thật. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, khi nghĩ rằng anh đã rời xa em, em nhận ra rằng mình rất cần anh” – Em nói và cúi gằm đầu xuống. Nhìn em giống một đứa trẻ đang nhận lỗi.
“Tử Đinh Hương, em nghe đây! Anh là vua Rồng còn kẻ muốn đến đảo Rồng chính là Olia. Hắn liên tục uống máu những kẻ biến hình để có thể ra ngoài vào ban ngày. Hắn làm vậy vì ở đảo Rồng không bao giờ có ban đêm” – Tôi đặt hai tay lên vai em và nói thật chậm rãi.
“Em xin lỗi!” – Em vẫn cúi đầu.
“Em không có lỗi gì cả. Đến gần đây với anh!” – Tôi nói và dang rộng hai tay mình. Em chồm đến gần và ngồi yên trong lòng tôi.
Ôm em trong lòng, tôi ngân nga bên tai em khúc hát yêu thương. Tôi rất vui vì vừa biết được hai điều, thứ nhất là không phải em muốn giết tôi mà vì em bị tên Olia xảo trá kia lừa. Và thứ hai là em yêu tôi.