Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với tôi. Thêm một điều mà trước giờ tôi chưa từng làm sẽ được tôi thực hiện trong ngày hôm nay – hẹn hò. Tôi đã từng nhận được rất nhiều lời đề nghị hẹn hò từ các cô gái. Trong số đó có người mẫu, hoa khôi của trường nhưng tôi đã từ chối mà không chút lưỡng lự. Thế mà hôm nay, một Dragon kiêu ngạo lại khuất phục trước một Tử Đinh Hương bé nhỏ – chính tôi mời em hẹn hò cùng tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cảm giác hồi hộp và mong đợi lại trở về trong tôi. Ở trong phòng tắm, vừa để nước xối lên người, tôi vừa huýt sáo theo một bản nhạc. Theo như thỏa thuận, hôm nay tôi sẽ không đợi em trước cửa phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, tôi bắt đầu chọn quần áo để mặc cho hôm nay. Hôm nay tôi nên mặc theo phong cách nào nhỉ? Đơn giản (quần jean áo sơmi)? Năng động (quần jean áo thung ngắn tay)? Ngầu (mặc thêm áo da đen)? Lịch lãm (áo vest)? Xì – teen (đồ hip hop)?
Đắn đo mãi mà không biết nên chọn bộ nào, tôi quyết định sẽ thử hết bằng đấy bộ. Thế là tôi mặc rồi ngắm, ngắm rồi thay rất nhiều lần. Cuối cùng tôi chọn một chiếc áo sơmi carô trắng đen và đỏ, quần jean bó màu đen và một đôi giày thể thao màu đen. Xăn tay áo lên đến khủy, tôi hài lòng nhìn ngắm mình trong gương.
Và như bao chàng trai khác, tôi chải chuốt thật kỹ mái tóc của mình cho buổi hẹn hò. Tiếp theo là xịt nước hoa.
Thế là xong! Trước khi ra khỏi phòng tôi còn ngắm mình trong gương một lần nữa và tự hỏi em có thích tôi như thế này không.
Dắt chiếc xe đạp mà chúng tôi đã mua để chuẩn bị cho buổi hẹn hò hôm nay ra khỏi nhà. Tôi đạp một mạch đến tiệm hoa đầu phố. Hí hửng chọn một bó hoa hồng trắng. Hoa hồng trắng có nghĩa là “em là người duy nhất anh trọn và ngoài em ra thì không ai sứng với anh. Cũng như thế, ngoài anh ra thì chẳng ai sứng với em”.
Đưa bó hoa lên mũi hít một hơi, tôi vui vẻ ra khỏi tiệm hoa và leo lên xe đạp về nhà. Vừa đi tôi vừa nhìn ngắm đường phố xung quanh. Những cặp tình nhân đang khoác tay nhau đi dạo buổi sáng. Một vài cụ già vừa về từ công viên sau bài tập dưỡng sinh. Quán coffee cóc bên đường đang náo nhiệt với những ván cờ tướng đi kèm li café buổi sáng. Những chiếc áo dài trắng lướt qua trên đường. Mọi thứ đều quá bình yên!
Dựng xe trước cửa nhà em, tôi ôm bó hoa trước ngực và chờ em xuất hiện. Cảm giác lúc này thật tuyệt vời! Tôi thậm chí không thể ngừng cười.
Người con gái của tôi đây rồi. Em thật đáng yêu trong chiếc quần đùi jean có dây đeo và chiếc áo sơmi cộc tay màu vàng nắng cùng chiếc mũ phớt cùng màu với màu áo.
Tôi trao bó hoa cho em và em đón lấy. Với vẻ thích thú, em đưa lên mũi và hít một hơi thật sâu.
“Đó là gì vậy?” – Tôi chỉ vào cái giỏ mây em đang xách trên tay.
“Là thức ăn em chuẩn bị cho buổi picnic hôm nay” – Em nói rồi cười thật tươi.
“Chắc sẽ ngon lắm đây!” – Tôi thích thú.
Chúng tôi không phải là cặp tình nhân duy nhất có mặt trong công viên lúc này. Rất đông, rất đông những cặp tình nhân đang ngồi bên nhau trò chuyện. Gương mặt họ ánh lên vẻ hạnh phúc. Có lẽ trông tôi và em cũng giống họ lúc này.
Chúng tôi chọn một bãi cỏ không bị che khuất bởi bóng cây để đón nắng sớm. Dù sao trời cũng không quá nắng. Từ bãi cỏ này chúng tôi có thể nhìn ra chỗ vòi phun nước ở giữa công viên. Những tia nước trong suốt bắn ra từ miệng những con cá heo bằng đá, đan vào nhau và tung mình trong không trung thật đẹp mắt.
Em ngồi xuống bãi cỏ và tôi ngồi xuống cạnh em. Mở chiếc giỏ mây, em lấy từ trong đó ra một cái hộp nhữa trong suốt đựng những miếng bánh sandwich trông rất hấp dẫn. Hai trái táo căng bóng và hai lon coca.
“Em chuẩn bị từ khi nào thế?” – Tôi cầm trái táo lên xoay xoay.
“Từ sáng sớm” – Em nhún vai.
“Sao không ngủ thêm chút nữa”
“Tối qua em hồi hộp quá nên không ngủ được” – Em nói rồi chun chun mũi.
Tôi mỉm cười nhìn em rồi vỗ vỗ tay vào đùi mình. Em nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, môi em giãn ra một nụ cười. Rồi em nằm xuống bãi cỏ và gối đầu lên chân tôi. Hai mắt khép hờ, mặc kệ gió khẽ lay những sợi tóc.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc bị gió hua trước mặt em. Cảm nhận được bàn tay tôi chạm vào da mình, em mỉm cười dù hai mắt vẫn nhắm.
Vẫn nhắm mắt, em xòe bàn tay ra để tôi nắm lấy. Rồi em nằm như thế trong khi tay chúng tôi luôn đan vào nhau. Một lúc sau, tôi thấy hơi thở em đều đều. Em đã ngủ. Tôi thích thú nhìn ngắm dáng vẻ em lúc này. Cho tôi nhìn hoài tôi cũng không thấy chán.
Tôi chợt phát hiện có một người đàn ông đang tiến về phía tôi. Ông ta cầm trên tay một tấm giấy gì đó. Phía sau lưng đeo một cái ống nhựa mà họa sỹ hay dùng để đựng tranh và một balô gì đó.
Ông ta đến trước mặt tôi, gật đầu và mỉm cười. Tôi cũng gật đầu và cười nhưng không thể đứng lên được. Tôi không muốn làm em thức giấc.
Ông ta đưa cho tôi thứ ông ta đang cầm trên tay. Đó là một bức tranh. Vẽ một cô gái đang nằm ngủ trên đùi một chàng trai. Đó chính là hai chúng tôi mà.
“Hai bạn đẹp lắm!” – Người đàn ông nói với tôi rồi mỉm cười. Sau đó ông trở lại hướng ông đã đến.
Tôi ngắm nghía bức vẽ trong tay. Thì ra trông hai chúng tôi hạnh phúc đến thế này. Khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ sống bất tử trong bức tranh này. Và dù sau này có chuyện gì xảy ra thì khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ còn mãi.
Hai mắt tôi bắt đầu cay xè. Tôi thật tệ khi đang ở bên em mà cứ không ngừng lo lắng về chuyện sau này. Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ được. Olia là một kẻ đầy giã tâm. Sẽ không có chuyện hắn từ bỏ tham vọng trở thành vua thế giới bóng đêm. Tôi lại không thể giết hắn vì nếu như thế em sẽ chết. Nhưng nếu không giết hắn thì thế giới bóng đêm sẽ gặp nạn mất.
Em cựa mình và thở mạnh. Giật mình, tôi chớp chớp mắt thật nhanh để những giọt nước mặt còn chưa kịp chảy ra nhanh khô đi. Em ngồi dậy và vươn vai sảng khoái.
“Đó là gì vậy anh?” – Em hỏi khi nhìn thấy bức tranh tôi đang cầm trên tay.
Tôi không trả lời mà đưa bức tranh cho em xem. Sau một hồi nhìn chăm chú, hai mắt em sáng bừng lên khi nhận ra người được vẽ là em và tôi.
“Ai vẽ thế hả anh?” – Em hỏi tôi, gương mặt em không giấu nổi sự thích thú.
“Anh cũng không biết người ấy là ai nữa. Ông ta đưa cho anh rồi bỏ đi”
“Trông đẹp quá!” – Em reo lên.
“Trông chúng ta thật hạnh phúc phải không?” – Em nói nhưng mắt vẫn dán vào bức tranh.
Tôi không trả lời chỉ đưa tay xoa nhẹ gò má em.
“Chúng ta ăn một chút gì nhé!” – Tôi đề nghị.
Em đặt bức tranh xuống rồi lấy chiếc bánh sandwich đưa cho tôi. Tôi nghịch ngợm không đưa tay đón chiếc bánh mà há miệng ra đợi em đút cho ăn.
Chúng tôi cùng ăn và cũng trò chuyện rất vui. Cả hai đều hào hứng lên kế hoạch cho cuộc hẹn hò sau cho đến khi trời bắt đầu vào trưa và nắng gay gắt. Cả tôi và em đều nghĩ chúng tôi nên đi về.
Ra đến xe đạp thì em đột nhiên thả cái giỏ mây vào giỏ xe rồi kéo tôi tới chỗ vòi phun nước. Nhìn vào bên trong, tôi thấy có rất nhiều đồng xu ở dưới đáy hồ.
Em tìm cái gì đó trong túi rồi một lúc sau, em chìa ra cho tôi hai đồng xu còn rất mới.
“Nắm đồng xu trong tay rồi ước, sau đó ném nó xuống nước thì điều ước sẽ thành sự thật” – Em nói rồi ấn vào tay tôi một đồng xu.
Không để cho tôi kịp hỏi thêm, em lập tức nắm đồng xu bằng hai tay rồi nhắm chặt mắt miệng lẩm nhẩm. Nhìn em mới đáng yêu làm sao!
Tôi mỉm cười rồi cũng làm theo như em. Nhưng tôi thật sự chẳng biết ước gì cả. Nói đúng hơn là điều tôi muốn ước là điều không thể thực hiện.
“Mong sao sẽ có một lối thoát cho tôi và em” – Tôi nghĩ thầm rồi ném đồng xu xuống nước. Mở mắt ra thì em đã đang chăm chú nhìn tôi từ lúc nào.
“Anh ước gì thế?” – Em nhìn xoáy vào tôi bằng đôi mắt to tròn ánh lên vẻ thích thú. Nhanh thật nhanh, tôi cúi xuống hôn thật nhẹ lên môi em. Chỉ là một cái chạm môi thật nhẹ nhàng. Bị bất ngờ, em hơi thứ người ra một chút.
“Em hỏi anh ước gì mà” – Em chau mày nũng nịu.
“Thì anh vừa thực hiện điều ước của mình đó thôi” – Tôi véo mũi em.
Em cúi mặt mỉm cười ngượng ngùng, hai má bắt đầu ửng hồng. Tại sao em làm gì cũng đáng yêu thế này? Mỗi lần đôi gò má kia ửng hồng lên là một lần tim tôi đập rộn ràng.
Chợt em nhảy hẳn lên thành hồ nước, rồi giang hai tay hướng về phía tôi.
“Cõng em nhé!” – Em cười.
“Có nặng lắm không?” – Tôi làm bộ nhăn mặt hỏi em.
“Nặng cực kỳ!” – Em nheo mắt nhìn tôi.
Tôi thở dài và lắc lắc đầu làm bộ khó khăn nhưng cũng lại gần và quay lưng lại để em vòng tay qua cổ mình.
“Em nặng thật đấy!” – Vừa trêu em, tôi vừa tiến về phía chiếc xe đạp. Thật ra em chẳng nặng tí nào. Tôi hoàn toàn có thể vừa cõng em vừa dắt xe.
“Vậy anh sẽ cõng em bao lâu? Sẽ nặng lắm đấy” – Em thủ thỉ bên tai tôi.
“Cho tới khi em không còn muốn ở trên lưng anh nữa” – Tôi nói bằng giọng chân thành. Em rướn người lên và hôn lên má tôi.
Tôi có thể nhận thấy ánh mắt mọi người đang nhìn chúng tôi. Có thể họ ngưỡng mộ chúng tôi, có thể họ thấy chúng tôi trẻ con. Gì cũng được, tôi chẳng quan tâm đến điều đó.